Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, vừa tan học, mọi người đã ùa ra như lũ ong vỡ tổ. Chi Đạo vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chôn đầu vào đống sách vở, lật quyển bút ký bên trái, tay phải thì dừng lại trên quyển sách luyện tập, cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi một cá nhân giống như hạt mè, có những hạt mè đi đơn lẻ lại có những hạt mè đi thành cụm, nhưng chúng đều có chung một điểm, càng lúc càng xa, bức rèm cửa màu xám xanh nhạt nhiễm thêm một tầng tím sa hồng thẫm của ánh hoàng hôn cuối ngày.
Mùi hương quen thuộc xông vào không gian riêng tư, trực tiếp tác động lên thần kinh của Chi Đạo, ánh sáng bên trái cô bị che lại, tối sầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không về nhà sao?”
Chi Đạo quay đầu, đôi mắt dõi theo động tác của thiếu niên, người hơi hướng về phía trước lại cúi đầu xuân: “Không phải cậu cũng chưa về nhà sao?”
Minh Bạch mở khóa kéo cặp sách ra, lấy ra một bộ bài thi đặt lên bàn: "Cậu không đọc hợp đồng à? Sau này, mỗi buổi tối tôi đều sẽ giám sát cậu học từ mới trên xe buýt.”
Chi Đạo nhìn thẳng vào mắt anh, tay phải từ từ lôi bản hợp đồng trong ngăn kéo ra, cúi đầu dùng ngón tay rà soát từ trên xuống dưới, trong miệng lẩm nhẩm lại một lượt. Nửa phút sau, ngón tay cô ngừng lại tại một vị trí, nhìn kĩ dòng đó rồi trực tiếp nhét bản hợp đồng đó vào ngăn bàn.
Chi Đạo nói: “Ngày mai được nghỉ, tôi định làm hết bài tập trong đêm nay, sau đó…” Ngó sang anh một cái, câu nói kế tiếp bị cô mạnh mẽ nuốt trở lại trong bụng.
Minh Bạch lấy ra chiếc bút bi đen quen thuộc, mở quyển đề thi tràn đầy chú thích bài làm, cúi đầu, đè giọng xuống thật thấp.
“Ừ, tôi chờ cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đạo nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của anh, lại cầm bút lên một lần nữa, vành tai đỏ bừng cứ như bị thiêu cháy. Cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hoàng hôn buông xuống, cơn mưa kéo tới. Cơn mưa nhẹ nhàng phất qua ô cửa sổ, phá vỡ cái bẫy săn mồi mà không biết chú nhện đã vất vả bao lâu để làm xong, từng giọt mưa còn nghịch ngợm bám lên cửa sổ, trộm ngắm nhìn cảnh đẹp bên trong phòng. Đêm đã về khuya, nhiệt độ không khí cũng thấm lạnh, ánh đèn trong phòng học là màu trắng, chiếu sáng dung mạo của thiếu niên bên cạnh. Ngoài cửa sổ, từng giọt mưa vẫn rơi tí tách tí tách, bên trong cửa sổ lại bình yên đến lạ, chỉ có hai tiếng hô hấp nhẹ nhàng, tiếng ngòi bút sàn sạt trên mặt giấy.
Bệnh cũ của Chi Đạo lại tái phát. Cô thả bút, sờ sờ mặt, nhìn ngắm móng tay, kéo một lọn tóc ra, vòng nó qua đầu ngón tay, nhìn nó thít chặt thịt trên ngón tay mình thành từng tầng, lại quay sang nhìn thiếu niên bên, rồi quay đi nhìn bóng anh thông qua lớp cửa kính, hết nhìn bảng đen lại nhìn thùng rác to trong góc lớp.
“Chi Đạo.”
“Ừ?” Chi Đạo theo bản năng quay qua nhìn anh.
Minh Bạch không ngẩng đầu, tay phải vẫn đưa bút đều đều: "Phải biến ưu tú thành thói quen, nếu không quá trình này sẽ rất mệt mỏi cực khổ. Cho nên…” Ngòi bút của anh rời khỏi mặt vở, đầu kia của bút nhẹ nhàng gõ lên sách cô: "Chuyên tâm một chút.”
Nhanh như lúc đến, chiếc bút cũng bị Minh Bạch thu lại trong tích tắc, anh không muốn lãng phí nhiều thời giờ.
Chi Đạo nhìn mặt giấy trắng bóng, hít sâu một hơi, nhắm mắt tĩnh tâm, lại cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc.
Phàm là khi thực hiện những chuyện khiến con người cảm thấy thành công nhất thường đều phải trải qua giai đoạn thống khổ nhất, không phải sao?
-
Thiếu niên vẫn đội chiếc mũ màu xám, vành mũ kéo thấp xuống che khuất hết hơn nửa gò má, chóp mũi cao ngất và phần cằm góc cạnh lộ ra, ánh sáng không chiếu xuyên qua vành nón được, tạo thành bóng ma, các bộ phận lộ ra có màu sắc ảm đạm, dù chỉ vậy thôi cũng có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người khác. Anh đứng ở cửa, cằm hơi nâng lên, lộ ra hầu kết, đường cong xinh đẹp rõ ràng trên cần cổ thon thon.
“Nhanh lên.” Minh Bạch không kiên nhẫn, mở miệng thúc giục.
Chi Đạo tự nhiên theo thói quen đi phía sau anh, bước từng bước nhỏ. Lúc đang cúi đầu, một cái bóng màu đen cao lớn đột nhiên bao phủ, thiếu nữ giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Minh Bạch kéo quai đeo cặp sách màu vàng của cô, anh nói: “Chân ngắn?”
Chi Đạo đành phải đi sóng vai cùng anh. Minh Bạch rất cao, có lẽ anh là nam sinh cao nhất trong lớp, Chi Đạo nghĩ, liệu có phải anh đã dậy thì hết cỡ rồi không…
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...