Hửm? Chi Đạo cuốn góc tay áo dưới bàn, trái tim loạn nhịp, đập thình thịch.
Minh Bạch nói: "Tôi sợ cậu lại bị cảm mạo. Tôi không muốn tiếp tục nghe tiếng heo kêu.”
Cảm mạo?! Anh cho cô mượn áo khoác là vì sợ cô bị cảm mạo lại xì cái mũi, ho khụ khụ khiến anh nghe không thoải mái?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất tốt!
Lỗ tai Chi Đạo ngay lập tức đỏ bừng, cô buộc mình nở nụ cười công thức hóa, lộ ra tám cái răng 'tiêu chuẩn': "Thì ra là như vậy à.”
Suy nghĩ linh tinh, Chi Đạo mặt mũi của mày bị chính mày ném đến nhà bà ngoại rồi! Ai bảo Từ Oánh tự nhiên lại nói những lời này, ai bảo Minh Bạch cứ làm những hành động khiến người khác hiểu sai. Chi Đạo chỉ cảm thấy mặt mình đau quá, cô thầm mắng chính mình vậy mà lại quên chuyện Minh Bạch còn có quan hệ kia với cô Mạt Hà, đã thế cô còn nói với thiếu niên là mình “Không yêu đương”… Quả thực mất hết mặt mũi nhà họ Chi!
Chi Đạo chậm rãi bình ổn hô hấp.
Sau này cô sẽ không bao giờ suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn như Minh Bạch có thích cô không nữa. Cho dù anh có vô tình làm ra một vài hành động ái muội, thì theo tính tình của anh, chắc chắn là những hành động đó không có một xu quan hệ với chữ “Thích”. Nếu sau này còn lặp lại những chuyện như thế này, cô có chết cũng không thể nào nảy sinh ra cái suy nghĩ: Bởi vì Minh Bạch thích mình nên mới tiếp cận mình, lần vả mặt này quá đau rồi.
Chi Đạo không muốn vứt hết mặt mũi đi một lần nữa.
Còn có, cái gì mà kêu tiếng heo kêu?! Cô chỉ xì cái mũi! Xì mũi cái thôi mà!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Vừa kết thúc tiết đầu tiên của thời gian tự học buổi tối, Khương Hồng vốn ngồi ở bàn đầu tiên gần bục giảng nhất đột nhiên đi tới, hỏi cô.
“Chi Đạo, di động của cậu không sao chứ?”
“Gì?” Chi Đạo nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Chính là chuyện cậu đánh rơi di động đó. Minh Bạch nói với giáo viên là trong lúc cậu đi vệ sinh, không cẩn thận khiến di động rơi xuống hố…, vì phải rửa tay cho nên mới về trễ.”
Mười ngón tay ngay lập tức cứng đờ, Chi Đạo ngoài cười nhưng trong không cười, nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn người thiếu niên bên cạnh.
“Khương Hồng, di động của tớ không sao, cảm ơn đã quan tâm.”
Khương Hồng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chi Đạo thấy cô ấy đã trở về chỗ ngồi, hít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn về phía Minh Bạch, nắm tay thật chặt, hận không thể coi cái bút trong tay là thi thể của người nào đó.
“Bạn học Minh Bạch, xin hỏi, di động của tôi rơi … khi nào?”
Minh Bạch tiếp tục làm chuyện riêng của mình, đôi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói với giáo viên là, cậu cảm thấy thành tích thi cử của mình kém, cho nên ngồi ở sân thể dục khóc gần một giờ?”
“Oa à, vì vậy cho nên cậu nói với giáo viên là tôi đi rửa tay cơ đấy? Rơi di động thì rơi, vì sao lại nói là phải rửa tay?”
“Tôi cảm thấy cậu hẳn là rất luyến tiếc di động của mình?”
“Tôi luyến tiếc cái con mẹ cậu ấy!” Chi Đạo tức giận đến cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi: "Lý do này của cậu cũng quá ngu ngốc đi! Lần này thì cả lớp đều cảm thấy di động của tôi rơi xuống hố phân rồi! Sau này tôi làm sao còn có không biết xấu hổ mà nghịch di động nữa!”
“Chi Đạo.” Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, ý lạnh trong mắt đanh lại như biến thành thực thể: “Không phải cậu đã nói, chuyện gì cũng sẽ nghe theo tôi sao?”
Khí áp lạnh lẽo đột nhiên đánh úp lại, Chi Đạo bị chấn động, lập tức co rụt người, không dám mở miệng, chỉ rầu rĩ mà cúi đầu nhìn góc áo trắng tinh của thiếu niên.
Minh Bạch tiếp tục nói: "Điều thứ nhất, tuyệt đối không được chơi di động.”
Cái yêu cầu này của anh tuyệt đối là mượn việc công làm việc tư! Chắc chắn là như vậy! Dù sao anh cũng cực kỳ thích khinh dễ cô! Lúc đầu là đòi cắt lỗ tai của cô, sau đó còn ghét bỏ cô bị cảm mạo, còn thường xuyên lấy chuyện giữa trưa không cho cô đi ra ngoài ăn cơm để uy hiếp cô, chẳng lẽ anh cảm thấy ức hiếp cô chơi rất vui hả?!
Việc đã đến nước này, hiện tại Chi Đạo cảm thấy vô cùng hối hận khi đã nhờ anh giúp giám sát cô học tập, bây giờ từ chối còn kịp không nhỉ? Nếu giờ không từ chối… Thì cô không biết sau này cô sẽ bị anh tàn phá thành cái dạng gì nữa…
Chuyện gì cũng sẽ nghe theo anh …
Tên khốn kiếp này, hôm nay cô nhất định phải ghi tội của anh vào cuốn sổ nhỏ, nhất định! Lần này cô còn phải nhấn mạnh tội ác của anh, phải đánh 5 ngôi sao để cường điệu!
Tên khốn kiếp!
____________________________________
Tam Tam: Bởi vì nguyên nhân công việc. Cho nên không thể viết nhiều, rất xin lỗi, nhưng tôi nhất định sẽ hoàn thành câu chuyện này. Đây chắc chắn là câu chuyện xưa ngọt ngào, giai đoạn phía trước là để làm rõ cho bạn đọc tính cách của từng người bọn họ, và cảm giác của hai bên về nhau, còn có vài điểm đáng ngờ... Nữ chính sẽ từ từ thay đổi nam chính.
Còn nguyên nhân vì sao đặt tên truyện là “Tằm chi”, tin tưởng là mọi người có thể đoán được tính cách thật sự của nam chính Minh Bạch
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...