Tằm chi

Chi Đạo chỉ vào phòng vệ sinh một chút, cô nhìn đồng hồ, bây giờ còn cách thời gian bắt đầu tiết tự học buổi tối một lúc nữa. Cô đi ra ngoài, một mình ngồi trên bậc thang đầu tiên cách sân thể dục gần nhất, chống mắt nhìn hoàng hôn.
 
Không khí chung quanh yên tĩnh, Chi Đạo đột nhiên cảm thấy mình giống như con thuyền chìm sâu dưới đáy biển, ngũ tạng lục phủ bị áp lực nơi nước sâu đè ép, chung quanh chỉ có bóng tối kéo dài vĩnh viễn.
 
Trong thời kỳ thanh xuân, thiếu nữ vừa khát vọng tri thức vừa mẫn cảm với mọi thứ xung quanh. Thiếu nữ viết ra hai chữ nhân sinh, mang theo sự ngây thơ mong chờ, cũng có sự sợ hãi khi không biết phải đối mặt với những gì trong tương lai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chi Đạo biết Từ Oánh cũng chỉ là vô tâm mà thôi, mọi người chung quanh cũng cảm thấy cô dễ tính, bình thường hay nói hay cười, vô lo vô nghĩ, cho nên mới trêu đùa gọi cô là “Chi lão nhị”.
 
Nhìn thì có vẻ cô rất hòa hợp với tập thể, bạn bè vui đùa không có khoảng cách, quan hệ thân thiết, cho dù bị một vài nữ sinh trong lớp xa lánh cũng không sao cả.
 
Nhưng cái từ này lại vừa vặn chọc trúng điểm mẫn cảm của Chi Đạo. Bọn họ không phải người xếp thứ hai từ dưới lên, bọn họ sẽ vĩnh viễn không hiểu tư vị của sự đau khổ khi giãy giụa trong vũng bùn, cũng không hiểu được cái xưng hô đó đối với cô là bằng chứng, là sự khẳng định của thất bại. Chi Đạo là một trong những học sinh của lớp xuất sắc, lúc đầu là cô liều mạng học tập mới có thể tiến vào lớp này, đương nhiên cô không phải người không thèm để ý đến thành tích của mình, đương nhiên cô cũng không thể không để ý chuyện thành tích của mình thấp hơn người khác, càng đương nhiên không phải không từng thắc mắc chuyện liệu bản thân cô có phải thật sự không thông minh bằng bọn họ hay không?
 
Thiên phú và chăm chỉ, thiên phú luôn luôn đi tuốt đằng trước mặt.
 
-
 
“Đang khổ sở vì thành tích sao?”
 
Chi Đạo ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đã vào học được mười phút rồi, giáo viên bảo tôi đi tìm cậu.” Minh Bạch bình tĩnh nhìn cô.
 
“À, đã vào học rồi à. Tôi không nghe thấy…” Cơ thể Chi Đạo giật giật, đang định đứng dậy.
 
Minh Bạch lại nói: “Lau nước mắt đi.”
 
Chi Đạo không thói quen để người khác nhìn thấy cô khổ sở khóc lóc, vì vậy cô vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: “Cây năng lượng Alipay do tôi trồng bị người khác trộm mất, tôi chỉ đang thương tiếc cho nó một chút mà thôi.”
 
Minh Bạch không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô, dáng người thiếu niên cao lớn đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn kéo cái bóng của anh ra thật dài, che khuất cơ thể nhỏ bé của cô. Ánh mắt thấu triệt, giống như anh đang nhìn xoáy vào nội tâm đau khổ của cô, nhìn thấu lời nói dối ngu ngốc, lột trần mọi suy nghĩ của cô. Chi Đạo cảm thấy hơi thẹn.
 
“Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Cậy có đôi mắt lớn thì hay à…” Nước mắt lại chảy ra, từng giọt lăn dài trên gương mặt cô. Chi Đạo bị kích động, run rẩy bộc bạch tâm tư: “Nếu tôi được giống như cậu, nếu tôi cũng có đôi mắt lớn như vậy, thì lúc nhìn đề làm bài cũng sẽ không sai nhiều như vậy… Được rồi, bây giờ thì cậu biết rồi đó, tôi không chỉ nhát gan còn thích khóc, được chưa? Tôi cũng không phải kiểu người lạc quan hướng về phía trước như những bạn trong lớp nói, cứ tùy đi, thế nào cũng được. Cậu nói tôi làm ra vẻ cũng được, ai bảo lúc tôi khóc lại để cậu nhìn thấy…”
 
Minh Bạch xoa xoa giữa mày: “Làm ra vẻ.”
 
Đôi mắt Chi Đạo trừng lớn: “Cậu dám nói thế thật hả!”
 
Minh Bạch trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau mới nhướng mày: “Đi thôi.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
 
Sau lưng lại không có tiếng bước chân, chân phải Minh Bạch vừa mới bước được nửa bước đầu tiên, giọng thiếu nữ khàn khàn như cục đá đã vang lên, mang theo suy nghĩ nặng nề.
 
“Minh Bạch, cậu có từng… Cảm thấy mơ hồ chưa?”

 
Chi Đạo nhìn chằm chằm bóng lưng của anh: “Hình như chúng ta cứ như cái máy vậy. Máy móc cầm sách vở đọc sách, sau đó thi vào đại học, vào đại học? Nhưng nên học đại học nào? Học chuyên ngành gì? Sau khi tốt nghiệp đại học thì làm gì? Sau này chúng ta có thể làm gì? Chúng ta là ai, từ nơi nào đến, đi nơi nào? Cậu có từng nghĩ đến chưa?”
 
Thiếu niên chậm rãi quay người lại, nghiêm túc nhìn Chi Đạo, Chi Đạo cũng đang nhìn anh. Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, anh mới mở miệng: “Tôi chỉ quan tâm tương lai tôi sẽ đi tới chỗ nào.”
 
“Minh Bạch, mẹ tôi luôn khen cậu là thiên tài. Tôi rất ghen tị với cậu…” Chi Đạo nâng mắt, nhìn chằm chằm anh: “Nếu tôi cũng giống như cậu, có thể nhẹ nhàng tiếp thu kiến thức, nhẹ nhàng hoàn thành các bài tập… Như vậy thì tốt rồi.”
 
Cuộc đời của một người, chỉ có thời điểm bị cần đến mới được xưng là thiên tài.
 
Hai tay Minh Bạch giao nhau, rũ mắt: “Bình thường cậu chơi trò chơi bao lâu?”
 
Chi Đạo đột nhiên bị hỏi như vậy, có hơi chột dạ, khóe mắt giật giật, thành thật trả lời: “Hai ngày… Một lần đi?”
 
Minh Bạch chậm rãi nâng mắt: “Vậy lúc thầy cô giảng bài trên lớp thì cậu làm gì? Tan học trở về làm cái gì? Đọc được bao nhiêu quyển sách? Làm được bao nhiêu bài thi, bao nhiêu bộ sách luyện tập? Cậu có từng tính chưa?”
 
Chi Đạo bị anh hỏi đến có chút ngốc, không nói chuyện, chỉ ngốc nghếch nhìn anh.
 
Minh Bạch nhẹ nhàng nhíu mày: “Tôi cũng không nhẹ nhàng như nói cậu nói đâu.”
 
“Thực xin lỗi…” Cô nhận sai, nói xin lỗi, nhưng chỉ dám nhìn chằm chằm vào giày anh, mũi chân nhẹ nhàng di di trên mặt đất.
 

Suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc Chi Đạo cũng tích đủ dũng khí, đối diện với tầm mắt thiếu niên, dùng hết can đảm: “Nhưng mà Minh Bạch, cậu thật sự thông minh hơn tôi, có thể…”
 
Cô cắn môi dưới, dùng cơn đau nhắc bản thân tỉnh táo: “Mong cậu giúp tôi, giám sát tôi học, giúp tôi ôn tập kiến thức… Nếu được, cái gì tôi cũng nghe theo cậu. Tôi muốn… Tiến vào top mười, có được không?”
 
Minh Bạch đối diện với đôi mắt ướt át của cô, khóe mắt tròn tròn, đôi tay vì sợ hãi bị từ chối mà gắt gao nắm chặt, bả vai nho nhỏ co rụt, giống như chú thỏ trắng bị lạc đàn.
 
Cái gì tôi cũng nghe theo cậu…
 
Mũi giày Minh Bạch khẽ giật giật, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt lại rũ xuống, qua một lúc, anh mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
Chi Đạo thấy vậy, kinh ngạc há to miệng: “Thật sự? Cậu đồng ý?”
 
Minh Bạch nhẹ nhàng cười: “Chúng ta không phải nên xây dựng mối quan hệ bạn cùng bàn thật tốt sao?”
 
Thiếu niên cười rộ lên rất đẹp, giống như cây trong gió, ngàn phiến lá cùng ngân nga. Bên má trái của anh có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, khuôn mặt điển trai bỗng có thêm vài phần đáng yêu, giống như biến thành một người khác, không còn ánh mắt sắc bén khiến người đối diện cảm thấy lạnh lẽo nữa. Khóe mắt anh hơi hơi nhướng lên, lúc bình thường đã đủ quyến rũ hút hồn người nhìn, bây giờ càng có ý vị câu tâm. Thiếu niên sạch sẽ, vô hại như ánh mặt trời, chỉ vì nụ cười xinh đẹp này, khiến ý niệm muốn bảo vệ anh gieo vào lòng thiếu nữ.
 
Chi Đạo nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống, ánh mắt không tự giác trượt xuống, dừng lại ở bộ phận ngay dưới vạt áo của anh.
 
Người này thật là… Có thể thay một bộ đồng phục dài hơn chút không…
 
Ánh mắt Chi Đạo vội vàng nhìn lên trời, thấp giọng nói: “Minh Bạch, cảm ơn.”
 
Dứt lời, một giọt nước rơi trên đầu cô, cô ngẩng đầu, mơ hồ sờ lên tóc, nhìn màn đêm dưới ánh đèn.
 
Trời mưa rồi.

 
Ánh mắt còn chưa kịp thu hồi, một cái áo khoác đột nhiên ném lên đầu cô, mùi hương quyến rũ kia ào ào ập tới như sóng triều.
 
Áo khoác của Minh Bạch.
 
“Trời mưa rồi, đi thôi.”
 
Cô vội vàng xốc áo khoác lên, thiếu niên đã chạy trong cơn mưa, thân hình mạnh mẽ.
 
“Cảm ơn…” Hai chữ này bị nuốt trong miệng.
 
Mùi hương quyến rũ đó như bao trùm khắp cơ thể cô, nguy hiểm chết người như miếng pho mát trong bẫy kẹp chuột. Vành tai Chi Đạo hồng rực, cô cũng đứng lên, sửa sang lại quần áo, chùm chiếc áo khoác che đi mái tóc và khuôn mặt, chạy vội trong cơn mưa. Tới một chỗ có vách chắn nhô ra, cô mới trộm cầm lấy ống tay áo, chậm rãi đưa lên mũi, dáng vẻ giống như tên ăn trộm có lòng tham không đáy, ra sức hít lấy mùi hương kia, cái mũi gần như sắp bị vùi trong ống tay áo, đáy lòng lại gợn sóng. Chạy thêm năm bước, buông ống tay áo kia ra, bàn tay Chi Đạo siết chặt lấy chiếc áo khoác trên đầu.
 
Có lẽ những gì được viết trên tường tỏ tình là đúng, Minh Bạch chỉ có vẻ ngoài nhìn thì lạnh nhạt vậy thôi, nhưng thật ra trái tim rất mềm mại, tốt bụng thích giúp đỡ người khác.
 
Ấn tượng không tốt lúc đầu về thiếu niên qua một quãng thời gian dài ở chung cuối cùng cũng bị lật đổ.
 
Tên khốn kiếp Minh Bạch…
 
Hôm nay sẽ không ghi tội của cậu vào quyển vở nhỏ nữa.
__________________________________________
Tam Tam: A! Rốt cuộc tôi cũng đã viết xong!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận