Tằm chi

Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, cảm xúc tức giận phập phồng rào rạt trong lồng ngực cuối cùng cũng được bình ổn lại. Chi Đạo nghiêng đầu, ánh mắt cố định trên người người thiếu niên bên phải.
 
Vài giây sau, khóe miệng bên trái của cô từ từ cong lên.
 
Tay phải sờ soạng trong ngăn kéo, lấy ra một cuộn băng keo hai mặt, kéo ra một tầng rồi lại một tầng. Chi Đạo xé lớp bảo vệ màu trắng bên ngoài đi, viên tròn lớp keo dán bên trong, đến khi chúng tròn lại, dính dớp như bùn, nhìn lướt qua có hơi giống cứt mũi. Chi Đạo làm mấy viên như thế rồi dính lên mặt trên hộp thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nhìn cái hộp, chỉ hơi liên tưởng một chút đã cảm thấy dạ dày nôn nao, có chút không thoải mái, lại hơi nghiêng đầu, nhìn Minh Bạch bên phải đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách, trên mặt nở nụ cười tà ác, tay nhanh hơn não.
 
Có thói ở sạch đúng không… Cảm thấy ghê tởm đúng không… Được! Hôm nay để xem cô có khiến anh ghê tởm đến mức toàn thân tê dại hay không!
 
Trong tiết học đầu tiên, cô vùi đầu chăm chỉ làm đống cứt mũi giả.
 
Đến tiết thứ hai của buổi sáng, Chi Đạo hít hít nước mũi, ném “Vũ khí” sang bên bàn anh, thấy ánh mắt anh chuẩn bị bay sang chỗ mình thì hơi cong ngón tay, dùng móng tay của ngón út đặt trên mũi, giả vờ vừa dùng ngón tay ngoáy lỗ mũi xong, ánh mắt nhìn chằm chằm cái hộp, mỉm cười.
 
“Thuốc của cậu rất tốt, tôi phải cảm ơn cậu. Mới qua một lúc mà nước mũi đã từ dạng ướt lỏng biến thành đặc lại như này. Tôi muốn cho cậu thấy hiệu quả của thuốc, cho nên đã cố ý đào cứt mũi cho cậu xem đó.” Chi Đạo liếc mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu không tin bệnh của tôi thật sự đã tốt hơn, tôi còn có thể móc thêm vài cái…”
 

Chân ghế bị kéo rê trên mặt đất tạo ra tiếng ma sát chói tai vang lên đột ngột, mọi người trong phòng học nghi ngờ quay lại nhìn Minh Bạch đang cau mày bỗng nhiên đứng lên. Giáo viên trên bục hỏi anh có vấn đề gì sao, anh lắc đầu.
 
Chi Đạo vội cúi đầu, cực kỳ đắc ý cười trộm vì màn kịch nhỏ của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bên cạnh đã ngồi xuống, cô nhìn nhìn, hộp thuốc không còn nữa, không biết đã bị vứt đi đâu.
 
Không khí phía bên phải dường như rơi xuống âm độ, thiếu niên chỉ trầm mặc không nói. Cơ thể Chi Đạo theo bản năng run lên, cắn cắn môi, đôi môi mím chặt thành một đường, bàn tay nắm chặt cây bút.
 
Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, ai cũng đừng nói chuyện nữa, xem ai lạnh chết ai trước.
 
Chi Đạo chống đỡ được hết cả buổi sáng, cô không nói một lời nào, cũng không ra khỏi chỗ, kể cả khi Minh Bạch đi ra ngoài cô cũng không dám đi ra, Chi Đạo sợ anh trở về sớm hơn thì cô sẽ không vào được. Nhưng vẫn có lúc cô sẽ phải ra ngoài, những lúc như vậy Chi Đạo đều cố đi thật nhanh, nếu có thể trở về trước anh thì sẽ rất vui vẻ. Chi Đạo còn thường trừng mắt liếc cái tên khốn kiếp chỉ biết làm bài kia, trộm trợn trắng mắt.
 
Hứ… Ai muốn trò chuyện với tảng băng biến thái chứ…
 
Đáng tiếc, đã đến giờ cơm trưa. Dân dĩ thực vi thiên (1), cô muốn đi ăn cơm.
 

——————————————
(1): Dân thực vĩ thiên: Dân lấy ăn làm trời. Ý là nữ chính của chúng ta sắp đói đến mất liêm sỉ rồi 🤭
 
Chi Đạo nhìn Minh Bạch dường như đang bị đóng đinh tại chỗ ngồi, lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ 10 phút. Căn cứ theo quy luật sinh hoạt trước kia của Minh Bạch, anh chỉ còn mười phút để ăn cơm, cô âm thầm đau khổ, anh không vội vàng sao, không đói à?! Nhưng Chi Đạo cũng không thể bỏ thể diện xuống để mở miệng trước được, bọn họ còn đang “chiến tranh lạnh” cơ mà.
 
Bụng Chi Đạo đã đói đến mức phát ra tiếng lộc cộc, cô nuốt nước miếng, lại nhìn ra bên ngoài, Từ Oánh đang chờ cô ngoài cửa, nhưng mà xem chừng cô ta đã không còn kiên nhẫn nữa, Chi Đạo lại ngó ngó thiếu niên bên cạnh.
 
Cúi đầu, cô xé một mẩu giấy nhỏ, dùng bút nhẹ nhàng viết lên, vò thành một cục rồi ném sang bên phải.
 
Hoàn mỹ… Ném trúng đích, nhưng người nào đó còn chẳng thèm cho chút phản ứng.
 
Lại xé một mẩu giấy nữa, lần này cô không vò thành một cục nữa, mà dùng ngón trỏ cẩn thận nhẹ nhàng đẩy tờ giấy sang chỗ thiếu niên đang tập trung làm bài.
 
【 Bạn học Minh Bạch, cậu không đi ăn cơm à? 】
 

Thiếu niên chỉ liếc nhìn một cái, dùng miệng nhẹ nhàng thổi bay tờ giấy, rồi tiếp tục viết.
 
Chi Đạo hít sâu một hơi, nhịn xuống kia cổ lực lượng Hồng Hoang (2), hung hăng xé thêm một tờ giấy.
(2): Lực lượng Hồng hoang: Hồng hoang theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai. Lực lượng Hồng hoang thường được dùng để ám chỉ một thứ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
 
【 Tôi sai rồi. Tôi không nên trêu đùa cậu. Kỳ thật những cái đó chỉ là băng keo hai mặt mà thôi. 】
 
Minh Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, dùng hai ngón tay nhón lấy tờ giấy, trong ánh nhìn của cô, Minh Bạch dùng tư thái ưu nhã nhất, ném tờ giấy của cô vào thùng đựng rác, rồi quay đầu lại, tiếp tục làm bài như thường.
 
Chi Đạo mở to mắt nhìn tờ giấy kia nhẹ nhàng bay lượn rồi cuối cùng đáp trên đống giấy vệ sinh đã dùng, đôi tay cô chậm rãi nắm chặt thành quyền, cắn môi, ngọn lửa tức giận phừng phừng thiêu đốt ngũ tạng lục phủ.
 
Được… Đây là muốn ép cô ra đại chiêu đúng không…
 
Được… Minh Bạch, cậu lợi hại!
 
Chi Đạo hơi nghiêng người, nghiêm túc nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, tức sùi bọt mép, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
 
Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thật tươi, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, như tiểu thư đài các được học lễ nghi cẩn thận: “Ba ba…”
 

Thiếu niên ngay lập tức bị tiếng gọi này làm cho giật mình, dừng bút, quay mặt, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.
 
Quân tử co được dãn được…
 
Chi Đạo không ngừng niệm thầm câu này trong lòng, bày ra vẻ mặt cầu xin đáng thương nhìn thiếu niên, xoa bụng, hữu khí vô lực. “Ba ba… Cậu để cho tôi đi ra ngoài đi. Tôi thật sự rất đói... Nếu còn không đi ăn cơm nữa thì sẽ lăn ra chết ngay lập tức. Nếu tôi chết, làm phiền cậu gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà ấy chuẩn bị cho tôi một cỗ quan tài thủy tinh nhé. Cậu phải nói với bà ấy, tôi muốn cỗ quan tài lớn một chút, cỡ nhỏ không vừa. Còn nữa, tôi muốn quan tài giống như công chúa Bạch Tuyết, bên trong phải được trải đầy hoa tươi, tôi muốn lúc chết cũng phải đẹp…”
 
Minh Bạch bỗng nhiên đứng dậy, không thèm quay đầu, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
 
Không biết là do anh bị chinh phục bởi một tiếng “Ba ba” của cô, hay là đang ngại cô nói nhiều… Dù sao!
 
Chi Đạo điên cuồng lao ra khỏi chỗ ngồi, vừa chạy thật nhanh lại vừa hối hận tột cùng vì một màn vừa rồi.
 
Vô cùng nhục nhã! Vô cùng vô cùng nhục nhã! Sao cô lại có thể khuất phục dễ dàng như thế, vì miếng cơm mà mở miệng gọi người ta là ba... A a a, sao lại rơi vào tình cảnh nghẹn khuất như vậy! Mỗi ngày đều bị tên khốn kiếp đó áp bách khinh dễ, mỗi ngày vừa sợ hãi lại đau khổ đến không nói nổi. Rốt cuộc Chi Đạo cô đã tạo cái nghiệt gì mà lại gặp phải anh!
 
Đổi chỗ ngồi! Cô nhất định phải đổi chỗ ngồi!
 
Nếu cô không đổi chỗ ngồi thì sẽ ăn phân luôn. Ăn luôn hai tấn!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận