0o0——–0o0
Jack nếu không làm con đại bàng bay lượn bên cạnh Cal, y nhất định chỉ có thể làm chú chim hoàng yến nhốt trong ***g bị người săm soi ngắm nghía.
————–
Ngày nghỉ dẫu tốt đẹp cũng phải đến ngày chấm dứt, ngày đầu tiên sau nghỉ lễ Giáng Sinh, ngài Henry liền dắt đám người Cal về Mĩ. Jack nhìn căn nhà vốn chật chội biến về vắng vẻ đìu hiu ngồi trong phòng khách có chút ngây người, y cầm quà Giáng Sinh Cal để lại — một bộ ly sứ vẽ thủ công — đột nhiên từ đáy lòng dâng lên cảm giác hối hận, y sống đến bây giờ mục tiêu chính là có một người yêu và thấu hiểu, Cal đứng trước mắt y, vì sao khi đối mặt với một bước cuối cùng y lại vì danh vọng mà do dự lui ra phía sau?
“Chú Bowen, nếu tôi nói mình hối hận, hiện tại đuổi theo Cal, đi theo hắn về Mĩ, chú cảm thấy thế nào?” Cal nhìn Bowen đang dọn phòng đột nhiên hỏi một câu.
Bowen ôn hòa tươi cười, ông nhìn ánh mắt Jack bị bao phủ bởi mê mang, hỏi y: “Ngài Caledon hiện tại đã là nhà đầu tư nổi danh nhất nước Mĩ, khắp mọi ngành nghề đều có bóng dáng ngài ấy. Nếu yêu nhau, cậu buông bỏ hết thảy cùng ngài ấy trở về không gì là không đúng. Nhưng hãy ngẫm lại lúc trước vì sao cậu rời khỏi ngài ấy? Vì sao cậu bước trên con đường tha hương chịu đựng cô độc và vất vả, từng bước một cố gắng?”
“… Vì có thể đứng bên người hắn quang minh chính đại giới thiệu với mọi người, tôi không muốn làm một vết bẩn bị hắn che dấu sau lưng.” Đôi mắt xanh trong vắt của Jack một lần nữa toả ra ánh hào quang, y bỗng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi nhằm phía phòng vẽ tranh ào tới: “Tôi đã lãng phí thời gian miên man suy nghĩ, thời gian còn nửa năm tôi phải nắm chặt mới được, tối thiểu phải ‘Có chút danh tiếng’ mới rời đi!”
Bowen nhìn Jack khôi phục bộ dáng tràn trề năng lượng cười cười không xen vào, mặc kệ là vì sao đến bước này, Jack kỳ thật đã sớm không có đường lui — đối với thân phận, địa vị, huyết thống, học thức toàn bộ đều nổi tiếng của người yêu, Jack nếu không làm con đại bàng bay lượn bên cạnh Cal, y nhất định chỉ có thể làm chú chim hoàng yến nhốt trong ***g bị người săm soi ngắm nghía.
Lồng sắt dẫu có sang quý xa hoa, bên trong mắt người khác bất quá đều là đồ chơi. Jack nếu không muốn lưu lạc đến hoàn cảnh đó, chỉ có thể trước khi trở lại bên cạnh Cal làm cho chính mình thật nổi danh. Đợi khi đứng ở lãnh thổ nước Mĩ, mặc cho Jack có thiên phú kinh người cách mấy, chỉ cần trên lưng đeo mác “tình nhân của Cal · Hockley ”, thanh danh y có được đều đặt nghi vấn, lâu dài, ngay cả bản thân Jack cũng không thể phân rõ y nổi danh rốt cuộc là nhờ năng lực hay là tiền của Cal?
Trước mặt Jack có rất nhiều đường có thể đi, nhưng sẽ không tan xương nát thịt cho tới bây giờ chỉ có lựa chọn mà ngay từ đầu Cal chọn cho y. Jack cho tới nay đều không có cơ hội lựa chọn, y chỉ có thể một đường đi đến cùng.
Bowen suy nghĩ trong ánh mắt lộ ra đồng tình, chỉ sợ chính cậu Jack phi thường rõ ràng điểm này, nếu không khi các học sinh khác đều trong Berlin làm bài tập cuối kỳ, y sẽ không dùng hơn một tháng nghỉ phép một thân một mình chạy đến London nước Anh.
Nghĩ vậy, Bowen thở dài, ông cảm thấy Cal và Jack đều là hai đứa nhỏ ngốc, một vì có thể dưới bất luận tình huống gì đều có đủ năng lực bảo vệ, mà giống như một dã thú tham lam chém giết trên thương trường; một kẻ khác không chút nào để ý thân thể sức khỏe của chính mình, mỗi ngày đánh nhau chết sống trên con đường nghệ thuật.
.
.
Cal biết Jack là người có thiên phú hơn nữa rất cố gắng, nhưng hắn không nghĩ tới Jack lại đem toàn bộ thời gian học kỳ cuối cùng tận dụng một cách triệt để — Jack vậy mà lại xin học bỏ chạy đến một góc cuồn cuộn không ngừng nào đó trên thế giới đem bức tranh mình vẽ xong gửi về trường học để thầy Mildred giúp y bán đi!
Nếu không phải Bowen vẫn theo chăm sóc Jack, Cal cơ hồ cảm thấy Jack đây là chán ghét hắn, vụng trộm chạy mất! Nhìn thấy mấy tấm bưu thiếp gửi về từ khắp các nơi trên thế giới, Cal cảm thấy lửa giận trong lòng hắn mỗi ngày một dâng cao. Nhưng chân mọc trên đùi Jack, mỗi khi thư của hắn tới tay Jack, Jack đều đã rời khỏi nơi đang ở.
Mắt thấy thời gian từng giọt từng giọt trôi về phía tháng sáu, Cal đột nhiên mất đi tung tích Jack. Hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến vì một tác phẩm kinh thế, Jack lại bội ước với hắn, chạy đến Sarajevo tham gia lễ hội — trên thực tế Jack hoàn toàn không biết “Balkan” không phải một quốc gia, mà là một mảnh đất thuộc địa!
Jack tìm một chỗ rẽ, tại vị trí nhiều người nhưng không quá chật chội đặt giá vẽ xuống. Nhóm cư dân xung quanh thân thiện chừa cho Jack một mảnh trống nhỏ sau đó tiếp tục hưởng thụ ngày hội vui sướng của mình, bọn họ tận tình ca hát nhảy múa. Cách đó không xa một chiếc ô tô không mui chậm rãi chạy đến, Jack nghe được tiếng động cơ kỳ quái ngẩng đầu. Trừ bỏ y ra, sáng sớm hôm nay Jack không thấy bất cứ chiếc ô tô nào ở ngã tư đường, Jack thậm chí cho rằng dựa theo phong tục địa phương ngày này là không thể lái xe ra ngoài.
Xung quanh chiếc ô tô đang thong thả đến là một đám cảnh sát, bọn họ thành công phá hủy không khí ngày hội chúc mừng của cư dân, Jack tiếc nuối thở dài, y vốn tưởng rằng hôm nay có thể tìm được tác phẩm tốt nghiệp mà y đã tìm kiếm bấy lâu, xem ra sẽ không có thu hoạch.
“Oành! oành!” Hai tiếng súng vang vọng vào tai Jack, một thiếu niên đứng trong đám người nháy mắt mang theo biểu tình kinh hoảng xoay người từ bên cạnh Jack vọt chạy đi, vài tên cảnh sát lướt qua Jack đuổi theo thiếu niên kia, còn thô lỗ đẩy ngã Jack. Y lúc này trong đầu không ngừng hiện lên biểu tình của đôi vợ chồng khi gặp tử vong trên ô tô — hoảng sợ và trống rỗng.
Jack cảm thấy ngón tay mình đều rung cả lên, y biết, bức họa y muốn đã xuất hiện trong trường hợp này!
“Cậu Jack, chúng ta trở về khách sạn đi.” Bowen kéo Jack đang chìm trong trầm tư biến mất ở đầu đường. Trở lại khách sạn việc trước tiên của Jack là ném một câu: “Đừng quấy rầy tôi, phải xong bức tranh!”
Bowen vốn không đặt nặng chuyện “Dừng lại vẽ tranh”, nhưng chuyện rất nhanh ra vượt qua dự tính của ông và Jack — Jack thường lui tới mười ngày nửa tháng mới có thể vẽ xong bức tranh, dạo gần đây tựa hồ như thế nào đều bất mãn không ngừng một lần lại một lần sửa chữa, mà quan viên bình thường mà Bowen nghĩ bị giết dĩ nhiên là vợ chồng thái tử đế quốc Áo Hung!
Serbia bị binh lính Áo Hung và Đức vây chặt như nêm cối, toàn bộ báo chí Châu Âu ngày hôm sau đầu đề đều là vợ chồng thái tử Áo Hung bị ám sát! Bowen lúc này muốn dẫn Jack đi cũng không đi được, ông chỉ có thể mỗi ngày đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, hơn nữa bảo Jack trong khách sạn không được ra ngoài.
Bowen có bộ chứng minh thư Đức, thân là công dân Đức đồng minh với Áo Hung, Bowen quả thật thích hợp ra ngoài hỏi thăm tin tức, nếu vạn nhất có gì, an toàn của ông vẫn được bảo đảm.
Nhưng mỗi ngày nhận được đều là tin tức xấu, ngay cả thư cũng không lọt ra ngoài. Trong khi Bowen lo âu, Jack hoàn thành bức tranh mang ý nghĩa kinh thế số một của y – [ám sát]. Nhìn Jack thu dọn dụng cụ vẽ tranh, Bowen rốt cục ngồi không yên, ông lập tức xách hành lý đã sớm thu xếp dắt Jack vọt vào sứ quán Đức, đưa ra yêu cầu “Về nước” với bọn họ.
Các quân quan Đức phi thường vui vẻ giúp đỡ đồng bào — Bowen và Jack nói tiếng Đức đều vô cùng tiêu chuẩn Berlin — điều này không quan hệ với mục tiêu khởi xướng chiến tranh của quân đội Đức.
Nhưng mà đối mặt với yêu cầu ‘lập tức’ về nước của Bowen, các quân lính lại bất lực, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, lúc này, bọn họ đang tại chỗ đợi mệnh lệnh tùy thời chuẩn bị nhận chỉ thị từ cấp trên bắt đầu tiến công, không hộ tống bất luận kẻ nào “Lui lại”.
Nhưng Bowen và Jack chiếm được sự quan tâm khá tốt, bọn họ được an bài ở khách phòng quân doanh. Bất luận lúc nào cũng nhiệt tình sáng sủa luôn khiến người yêu thích, Bowen và Jack trong quân đội nhận được sự chăm sóc không tồi. Cuối cùng Bỉ cũng trì trệ, đông tuyến tác chiến bất lực, sự thật khiến quân Đức nơi đây bị điều về Đông Đức chiến với Nga — Jack và Bowen được nhóm đồng hương hảo tâm đóng gói mang đi, các quân lính quyết định hộ tống hai người bọn họ về nước.
Jack và Bowen cũng không trốn chạy, bên trong chiến loạn, đi theo quân đội là quyết định chính xác nhất, ít nhất dọc theo đường đi bọn họ không gặp chuyện cưỡng chế trưng binh. Đi theo quân đội đã mười ngày, Jack và Bowen rốt cục bị thả lại trong nhà, nhìn ngã tư Berlin quen thuộc, hai người bọn họ chỉ cười khổ, tiếp theo phải làm sao để rời khỏi Đức đây?
Muốn rời đi Đức một chút cũng không khó!
Thân phận của Jack là người Mĩ, huống chi ngài Henry thừa nhận Jack là người nhà, sắp tới ông đang cùng Đức có một vụ giao dịch kinh người — vợ chồng thái tử Áo Hung gặp chuyện chỉ là một cái cớ, toàn bộ Âu Châu sớm bắt đầu nổi lên một trận đại chiến! Từ một năm trước, hải quân Anh và hải quân Đức đã khai hỏa, xưởng sắt thép của ngài Henry đúng là cùng Đức hợp tác, dùng để kiến tạo chiến hạm.
Huống chi tuy rằng Anh và Đức tuyên chiến, nhưng Mĩ quốc trước mắt căn bản không có tham dự vào cuộc chiến này, ngài Henry chỉ cần lúc giao hàng ám chỉ rằng thằng con trai nhỏ của ông đang ở Đức, mà ông lại không yên lòng, Jack muốn về nước căn bản không phải vấn đề.
Bởi vậy, khi Jack và Bowen sửa sang lại thật tốt hành lý ngồi du thuyền quay về Mĩ, vẫn không thể tin mình lại may mắn đến vậy.
Bọn họ cứ như vậy né tránh chiến trường?
Bowen nhìn Jack một thân gọn nhẹ đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Cậu Jack, bức tranh lúc trước cậu vẽ đâu?”
Jack dụi dụi mũi sau nở nụ cười: “Tôi đặt bọn nó trong phòng, chìa khóa cửa phòng đính kèm trong phong thư gửi cho thầy Nolde, tôi hy vọng thầy có thể giúp tôi đem mấy bức họa này bán giá tốt tốt chút.”
Jack không biết thầy của mình không chỉ bán mấy bức họa ấy một cách ngoạn mục, ông còn làm cho Jack nháy mắt vang danh toàn cầu — hiện trường thái tử đế quốc Áo Hung bị giết không lưu lại một tấm ảnh chụp nào, Jack lại thành công tái hiện sảng khoái nỗi khiếp sợ của vợ chồng thái tử, các cảnh sát kinh hoảng cùng mấy kẻ ám sát vui sướng và khẩn trương. Hình tượng vài người xuất hiện như vậy tại một mảnh tường hòa trong cảnh vui sướng chúc mừng rồi lại bị bất ngờ của một đám người, Cal nghe thầy Nolde biểu đạt cảm xúc dưới vẻ đẹp tuyệt vời của tác phẩm tức thì bị phóng đại.
Bức [Ám sát] khi Jack lên tàu biển chở khách chạy định kỳ thì ngày hôm sau liền xuất hiện trên đầu đề báo toàn Âu Châu — một bức thành danh không gì hơn cái này. Đợi Jack rời thuyền, bức tranh của y bị sao đến một con số làm người ta khiếp sợ. Ngay sau đó mấy tác phẩm khác Jack đồng thời gởi bán cũng lấy giá trên trời bán ra.
Vận may của Jack tốt đến mức khiến người ta không dám tin.
Cal góp nhặt [Thời báo New York] mấy ngày nay, thời gian đọc báo mỗi buổi sáng biến thành thời điểm hắn tức giận nhất. Hắn một chút cũng chưa nghĩ tới Jack thế nhưng chẳng những không có tuân thủ ước định “Trước tháng sáu trở về Mĩ” với hắn, còn chạy đến khu Balkan nguy hiển nhất vẽ tranh! Jack lại còn thấy toàn bộ sự kiện ám sát!
Tên nhóc đáng ghét này! Cal nghiến răng nghiến lợi trong lòng thề, chờ khi Jack xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhất định phải làm Jack không xuống giường được! Khiến y về sau không dám chạy loạn khắp nơi nữa, Jack sợ hắn không đề cập tới bệnh tim ba mươi năm trước sao?!
Cal mắng xong, trong lòng lập tức dâng lên sau cảm xúc sợ hãi, mấy ngày nay Jack chiếm một góc nhỏ trên báo. Mặc dù không cùng Jack trải qua hết thảy, chỉ cần nhìn bức tranh được đăng lên, Cal cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh chảy ròng — các binh lính bên trong chiến hào bị nổ thành từng mảnh ánh mắt trống rỗng, quả thực miêu tả ra một cảnh Địa Ngục — cậu nhóc hắn luôn dụng tâm bảo vệ thế nhưng lại trải qua nguy hiểm lớn như vậy chạy về bên cạnh hắn ư?
“Thượng Đế, trăm ngàn đừng cho Jack bị thương, đây là lần thứ hai tôi chân thành cầu nguyện với ngài, đã một lần ngài làm được, tôi hy vọng lúc này đây chúng ta có thể hợp tác vui vẻ” Cal nhắm mắt lại thì thào tự nói, sau đó dùng ngón chân cứng ngắc đi đến sô pha, ngồi xuống.
Năm 1914 nhất định là môt năm không yên bình, so với chiến trường Âu Châu xa xôi, Cal cảm thấy bất khả tư nghị nhất dĩ nhiên là việc Mĩ vào tháng tư dụng binh với Mexico! Đương nhiên càng làm Cal cảm thấy dựa theo thế cục trước mắt, lần này dụng binh nhất định là thất bại.
Chính quyền Mexico bị Mĩ khống chế trong lòng bàn tay, tuy rằng Mexico gần đây xuất hiện một đám người giàu có, nhưng bi kịch là trong Mexico giàu nghèo chênh lệch rất lớn, thậm chí toàn bộ nông dân đều không có đất — không có tiền, nhưng khi sinh mệnh bị uy hiếp, ai cũng không nhượng bộ.
Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, khởi nghĩa vũ trang công nông Mexico và quân đội Mỹ đối mặt chính là thế giằng co như vậy, quân lính Mĩ thất bại cơ hồ không thể nghi ngờ, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng Cal chờ không nổi, báo cáo gần đây đồng ruộng và nông trang của hắn có khả năng thu hoạch năm nay cũng bị đạp hư — công nhân thuê đều là người Mexico. Cal không thể không âm u nguyền rủa, thất bại nhanh một chút, ít nhất như vậy sẽ không chậm trễ việc làm ăn của hắn.
May mắn là lúc Cal sắp vì tiền lời mà chửi ầm lên thì Jack đã trở lại.
Thời điểm Jack đi khỏi tàu biển chở khách chạy định kỳ, tại cảng liền bạo phát một trận nghị luận nhiệt liệt, rất nhiều người đều biết vị danh họa vừa mới nổi danh thế giới ngồi trên con tàu này trở lại, nhưng diện mạo Jack thì không ai biết, các phóng viên xem ai giống “nhà danh họa” thì vây lấy người đó.
Ăn mặc quái dị, cử chỉ kỳ lạ là mục tiêu bị vây lại, Jack – “cậu chủ nhà giàu” đẹp trai trẻ tuổi ngược lại tránh thoát một kiếp. Cal một tay kéo Jack lên xe, sau đó hung hăng suất đóng cửa, kính thủy tinh màu đen ngăn cách bên ngoài xem xét, Cal trực tiếp đem Jack đặt trên cửa xe dùng sức mút lấy đầu lưỡi y.
“Jack, em là tên không tuân thủ ước định!” Cal dùng sức cắn nát đầu lưỡi y, bất bình oán giận, Jack chỉ mờ mịt vô tội nhìn Cal, y hoàn toàn không hiểu Cal vì sao lại nổi giận.
Cal đã quên một điều — địa lý của Jack không tốt, đến bây giờ y như cũ cảm thấy “Balkan” là một quốc gia, chứ không phải một mảnh đất thuộc địa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...