0o0——–0o0
“Cậu phá hủy danh tiết vị hôn thê của tôi, như vậy dùng y để bồi thường, thế nào?”
————–
“A, đúng vậy, có rất nhiều cá heo, anh xem nơi này còn có một đàn, đôi lúc chúng nhảy dựng lên!” Jack đưa tay nắm chặt cánh tay Cal,nhìn Cal nhíu mày nhìn bàn tay mình khoát lên trên người hắn, y ngượng ngùng thu hồi tay lại, Cal lập tức phát ra một hơi thở như được giải thoát.
Jack cẩn thận quan sát sắc mặt Cal, phát hiện từ khi y buông ra, không đụng đến Cal, thân thể Cal không còn cứng ngắc nữa, ngay cả biểu tình trên mặt điều hòa hoãn không ít, khiến Jack thêm kết luận chuyện đêm qua y sử dụng phương thức bắt buộc mới làm được — Cal không phải đã nói sao, thứ nặng nhất hắn từng cầm chính là tiền, mà tiền thì nặng bao nhiêu đâu? Cal khẳng định bị cậu, một người có sức mạnh áp đảo trên giường… Ừm….
“Ánh nắng chiều rất đẹp, không phải sao?” Cal không nhìn theo hướng ngón tay Jack chỉ, cúi người, hắn chắp tay ra sau, hơi hơi ngưỡng cằm nhìn về khoảng trời xa xa, Cal cảm thấy hiện tại thích hợp để hắn và cậu nhóc của hắn bồi dưỡng độ thân mật.
“Cal?”
Cal và Jack cùng quay người lại, bọn họ thấy Rose tiểu thư đứng ở đầu tàu vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Cal, hắn lập tức hiểu ra đây là Rose tiểu thư hiểu lầm chuyện hắn đang làm. Cal cùng Jack đứng mặt đối mặt, mà Cal thoáng ngẩng đầu, tư thế thế nào đều là dùng cằm ngạo mạn đối đãi một kẻ hạ đẳng, hơn nữa sáng sớm hôm nay Cal đã cảnh cáo Rose tiểu thư — nên hiển nhiên hiểu lầm.
Rose tiểu thư bước nhanh lên tàu, nàng như muốn bảo vệ người thoạt nhìn yếu thế – Jack, hành lang đầu tàu hẹp tí xíu, không ngoài ý muốn, Rose tiểu thư đụng vào Cal. Hắn lập tức nhíu chặt mày làm ra một bộ dáng thống khổ thuận thế lui về phía sau mấy bước, Jack muốn đỡ Cal lại bị Rose tiểu thư ngăn trở đường đi, y nhìn thấy Cal ổn định tư thế mới thở dài nhẹ nhõm.
Cal lập tức lộ ra ánh mắt miệt thị nhìn Rose tiểu thư và Jack, khẩu khí thập phần đông cứng nói: “Xin lỗi, tôi còn một số việc phải đi trước xử lý, chúc hai vị ở chung vui vẻ. Nhất là cô, Bukater tiểu thư.”
Rose lộ ra biểu tình quật cường, nhếch cằm. Cal xác định trạng thái tâm lý hiện tại của Rose sẽ khiến cô ta tìm phiền toái, kế hoạch muốn đạp ngã vị hôn thê của hắn, cơ bản thành công, hắn chỉ cần chậm rãi chờ đợi.
Khóe miệng Cal lộ ra nét cười giảo hoạt, Rose xuất hiện rất đúng thời điểm, hắn đang lo nên như thế nào phá hư không khí để rời đi, Rose liền giúp hắn giải quyết. Hơn nữa, càng sâu xa nghĩa mà nói, Cal “phẫn nộ sầu đi” sẽ làm Jack càng thêm sốt ruột muốn nhìn thấy hắn, đối Cal hiểu lầm cùng áy náy cũng càng tăng.
Cal vừa lòng rời khỏi hành lang trở lại phòng mình, DeWitt phu nhân thường xuyên không ở trong phòng, bà hiện tại mỗi ngày cùng các nhóm phu nhân tiểu thư khác nhau tụ hội, sau đó một lần lại một lần giảng thuật bà như thế nào dùng cô con gái tuổi trẻ mỹ mạo nắm lấy cậu con trai vàng của ông trùm Thép, hơn nữa Cal thật sự rất ái mộ Rose, không ngừng vì nàng chi trả nợ nần, còn mua châu báu trang sức và vật liệu may mặc sang quý.
Thoạt nhìn DeWitt phu nhân trừ bỏ thích khoe càng thêm thích chứng tỏ, bà đem hết số người hầu trong phòng mang đi. Cal trở lại phòng chỉ còn lại quản gia Lovejoy — vì DeWitt phu nhân không tài nào sai khiến được lão quản gia, chứ không phải bà muốn để lão lại.
“Lovejoy, mấy ngày nay đã vất vả, hãy bảo phục vụ chuẩn bị mấy bộ áo cứu hộ, còn có, tôi muốn thật nhiều mảnh bố lớn rắn chắc chống nước. Chuẩn bị cho tốt những thứ này rồi trực tiếp mang đến phòng, tôi đi nghỉ ngơi, có chút đau đầu.” Cal dặn dò xong những lời này cước bộ không ngừng hướng phòng mình đi đến, thời điểm hắn trở về tiện đường đến hỏi qua thuyền trưởng Smith, dựa theo ý tứ lão thuyền trưởng, bọn họ còn hai ba ngày sẽ đến nước Mĩ.
Nói cách khác, nếu không tai nạn trên biển thì sẽ như vậy!
Huống chi… Cal nghĩ đến đây liền nở nụ cười châm chọc, từ khi hắn đem cổ phần công ty WhiteStar trong tay chuyển nhượng cho Ismay, gã lập tức dùng danh dự gây xích mích hối thúc thuyền trưởng Smith tăng tốc, Cal không điên mà nói các người sẽ chìm thuyền, nhưng hắn vẫn có thiện ý nhắc nhở qua thuyền trưởng Smith như thế này không an toàn — sáng sớm thời điểm bọn họ còn đứng cùng nhau, khi đó Cal đã thấy cảnh báo núi băng, hắn biết tàu Titanic va phải núi băng mới chìm nghỉm, mà thời gian hắn có thể là buổi tối hôm nay hoặc rạng sáng ngày mai.
Cal hiện tại cần bổ sung thể lực, nếu đối sách diễn ra hoàn mỹ, hắn bảo đảm mình có thể ngồi trên thuyền cứu nạn! Mục tiêu của Cal chẳng qua từ chủ yếu bản thân sống sót biến thành muốn dẫn cậu nhóc của hắn cùng nhau sống sót.
Cal nằm thẳng trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Lovejoy rất nhanh chuẩn bị tốt áo cứu sinh và mảnh bố lớn chống thấm nước Cal căn dặn, Cal lộ ra tươi cười, hắn lại một lần ra lệnh nói: “Lovejoy , tới phòng ngài Andrew hỏi thăm xem khoang hạng nhất và bên trong hai bậc khoang tàu tổng cộng có bao nhiêu phụ nữ nhi đồng, tôi muốn con số xác thực.”
Lovejoy không hỏi Cal hàm nghĩa gì trong lời nói, nhưng ánh mắt lão nhìn Cal lộ ra hoài nghi, Cal vô lực cười cười: “Lovejoy, ông tin tưởng trực giác không ?”
“Cậu chủ, tôi không rõ ý tứ của cậu.”
“Tôi đêm qua mơ thấy tàu Titanic đụng vào núi băng, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy thuyền trưởng Smith nhận được cảnh báo có núi băng, chúng ta hiện tại cần bắt đầu tính toán đường thoát thân. Phòng ngừa cũng tốt.” Cal chỉ có thể giải thích như vậy, hàng ngàn hàng vạn người đều rõ ràng mơ thấy chìm tàu rất không tốt, sắc mặt Lovejoy càng thêm nghiêm túc, lão nhẹ nhàng mà nhanh chóng rời đi.
Cal mở tủ quần áo của hắn, lấy một bộ dày ấm lại nhẹ, tay thoáng dừng lại, sau đó lấy ra thêm một bộ khác. Quản gia Lovejoy một hồi liền chạy trở về, lão xoay người hướng Cal báo cáo: “Cậu chủ, số lượng phụ nữ nhi đồng không vượt qua sáu trăm người.”
“Mười sáu chiếc thuyền cứu nạn, mỗi chiếc thuyền cứu nạn cũng đủ chứa bảy mươi sức nặng người, nói cách khác nếu có thể mỗi chiếc thuyền cứu nạn chất đầy cũng đủ người, như vậy hành khách khoang hạng nhất có thể không có bất cứ nguy hiểm.” Cal nói như vậy tâm lý an ủi không ít, hắn đem mảnh bố lớn chống thấm đưa cho quản gia Lovejoy, bình tĩnh nói: “Nếu đụng vào băng sơn, trước dùng nó bao lấy thân, buộc chặt bên ngoài áo, nếu không ngồi được lên thuyền cứu nạn, tìm chút đồ bằng gỗ gì đó cột vào nhau sức nổi có thể chống đỡ đến khi được cứu viện.”
Cal dặn dò quản gia vạn nhất tai nạn trên biển phát sinh cần làm cái gì. Trong phòng khách vang lên tiếng Rose: “Đây là phòng khách không có vấn đề gì, ánh sáng ra sao?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Như vậy tôi muốn họa một bức – không mặc gì cả. Hãy vẽ tôi thật xinh đẹp. Đẹp như búp bê ấy.”
“Vị hôn phu của cô không phải sẽ trở về sao?” Cal đột nhiên nghe được Jack đưa ra vấn đề này, khóe miệng hắn lập tức gợi lên đường cong.
“Cal? Yến hội không chấm dứt hắn sẽ không xuất hiện. Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi.” Thanh âm Rose tiểu thư truyền ra.
Cal ngăn Lovejoy từ đầu đã muốn xông ra ngoài, đợi cho không gian toàn bộ an tĩnh lại sau, Cal mặt mang theo băng lãnh tươi cười yên lặng nhìn kim đồng hồ bỏ túi, hai mươi phút sau, Cal một cước đá văng cửa phòng. Hắn làm ra biểu tình nổi giận lôi Rose tiểu thư đang nằm trên sô pha, mở cửa phòng bên cạnh, đem cô nàng đang trơ trụi trực tiếp quẳng ra hành lang.
“Cô thực thích như vậy phải không? Tốt lắm, hôn ước của chúng ta kết thúc ở đây, mẹ con ngu xuẩn các người cút ra khỏi khách phòng của tôi ngay !” Cal rống giận xong những lời này lập tức hung hăng đóng sầm cửa phòng, ngoài cửa vang lên tiếng Rose tiểu thư thất kinh thét chói tai.
Cal không chút quan tâm tiếng thét của nàng, bình tĩnh đi đến trước mặt Jack, Cal đưa tay chống hai bên bao lấy Jack đang ngồi trên sô pha, hắn tràn ngập tính áp bách tiếp cận hai má Jack, thẳng đến khi khoảng cách hai người biến mất tại đôi môi.
“Cậu phá hủy danh tiết vị hôn thê của tôi, như vậy dùng chính bản thân cậu để bồi thường, thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...