Tâm Can

Cô và Trịnh Phiên Nhiên sao có thể được xem là cặp tình tình nhân cơ chứ?
Ngay cả bạn bè bình thường còn không bằng, có cần mới đáp ứng, âu cũng chỉ là
một cuộc giao dịch mà thôi.

Trịnh Phiên Nhiên, ba mươi hai tuổi, là con trai duy nhất của Tập đoàn Bất
động sản thuộc một gia tộc lớn của thành phố G, kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị
nắm giữ toàn bộ cổ phiếu tập đoàn ZIC. Cố Trầm Trầm thầm nghĩ, trước bối cảnh
như thế, một chàng trai đột nhiên bỏ về nước khi chương trình học sắp kết thúc
cũng chẳng có gì đáng tiếc, mà ngược lại hoàn toàn xứng đáng.

Cửa sổ sát sàn long bõng nước của nhà ăn đang mở, gió nhè nhẹ thổi qua mặt
nước, đem lại cảm giác dịu dàng, êm ái. Cố Trầm Trầm nhấp một ngụm cà phê, cô ta
nghiêng nghiêng đầu một cách đáng yêu: “Hình như nãy giờ toàn em luyên thuyên,
có phải là ồn ào lắm không anh?”

Mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ hoa văn, phủ lên vao người con trai đang ngồi
đối diện, ánh sáng rọi trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy hắt xuống thành cái
bóng mờ mờ tỏ tỏ, giống như một bức tượng điêu khắc sống, khóe môi cũng đủ khiến
anh trở thành một tên yêu quái làm điên đảo chúng sinh, thêm giọng nói nhẹ nhàng
trầm ấm khiến người ta dễ lay động hơn cả vẻ đẹp bên ngoài: “Sao có thể như thế
được? Cô Cố thật hài hước và thú vị, tôi đang nghe rất nhập tâm mà…”

Nghe anh nói, Cố Trầm Trầm thấy tim mình đập loạn xạ: “Thật đấy, bố mẹ lúc
nào cũng bảo em nói nhiều…Hay anh gọi em là Trầm Trầm đi, em cũng gọi anh là

Trịnh Phiên Nhiên, được không?”

Trong lòng Cố Trầm Trầm có chút xúc động, lúc này cô ta có những cử chỉ tinh
nghịch nhưng lại vụng về. Bàn cà phê không đủ lơn, từng cơn gió nhẹ cuốn theo
hương cà phê xộc vào mũi Trịnh Phiên Nhiên, một hương vị thanh tao, rất tự
nhiên. Anh nhẹ nhàng ngả người ra phía sau, một động tác đơn giản như thế, nhưng
đặt trên người anh lại vộ cùng nho nhã, cùng điệu cười mỉm mê đắm lòng người.
Mặt Trầm Trầm chợt đỏ ửng lên, thậm chí anh còn chưa trả lời, cô ta cũng chẳng
thèm để ý. Người quản lý nhà hang tiến lại gần, cúi gập người vẻ cung kính, nói
với Trịnh Phiên Nhiên: “Thiếu gia, cô Tân đến rồi.”

Trịnh Phiên Nhiên tỏ ra hờ hững, đưa tay cầm cốc cà phê chưa uống, mặt không
biểu lộ sắc thái, gật gật đầu.

Cố Trầm Trầm thưởng thức cốc hồng trà, mặt lạnh băng. Cô ta biết người con
gái họ Tân đó, là do sau khi về nước, suốt ngày cô ta được mẹ là bà Cố nói về
người nhà Tân Cam, thậm chí còn không ít lần nhắc đến Trịnh Phiên Nhiên.

Ngay sau đó, một bóng dáng mảnh mai đi đến, chiếc váy đỏ thời trang nhất mà
ngay cả Châu u cũng chưa xuất hiện, dáng người trẻ trung xinh đẹp đến mùa xuân
cũng không sánh bằng. Mặc dù đã nhiều lần được nhìn qua ảnh, nhưng hôm nay khi
nhìn thấy tận mắt, Trầm Trầm vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Thảo nào, người như Trịnh Phiên Nhiên mà bao nhiêu năm rồi vẫn không hề chán
cô ta.

Hôm nay Tân Cam rất bận, khi Trầm Trầm và Trịnh Phiên Nhiên đang uống trà
chiều thì cô vẫn còn chưa ăn trưa, sau khi ngồi xuống, cô lập tức gọi một suất
cơm. Vì sự có mặt của Trịnh Phiên Nhiên nên cả đội ngũ đầu bếp của nhà hàng đền
tập trung ở bếp chờ lệnh, ngay lập tức thức ăn được mang đến. Mùi thơm của gà
rán cùng tiếng leng keng của bát đĩa sắt va vào nhau, đặc biệt vị dầu kèm mùi ớt
lan tỏa khắp bàn, Trầm Trầm ngồi ngay cửa sổ, cô ta hít một hơi, lấy tay che
miệng, hai má ửng hồng.

“Xin lỗi nhé!” Tân Cam vừa ăn vừa nói: “Cô không ăn được cay à?”

Đôi mắt Cố Trầm Trầm long lanh, cô ta trả lời một cách lịch sự: “Vâng, tôi
không thích mùi vị nồng!”

Quan sát thấy hình như Trịnh Phiên Nhiên cũng không thích lắm, Trầm Trầm rút
khăn ăn che miệng, nhân tiện liếc trộm anh, quả nhiên thấy anh cũng đang săm soi
món ăn cũng như người đang ngồi ăn.

Lúc này, Tân Cam đang cố gắng ăn nhanh, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Cô chăm
chú ăn, còn Trầm Trầm và Trịnh Phiên Nhiên tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Nói là
đang nói chuyện nhưng thật ra chỉ mỗi mình Trầm Trầm độc thoai, còn Trịnh Phiên
Nhiên vẫn giữ phong thái ấy, rõ rang ngồi nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng cũng chỉ
nói được hai lần “ừ” và lắc đầu một lần, điều này càng làm cho Trầm Trầm thấy
hứng thú, và hình như cô ta không hề cảm thấy nhạt nhẽo.

Tân Cam vừa ăn vừa nghe giọng nói thanh thoát của Trầm Trầm khiến cô thấy
ngon miệng hơn, khuôn mặt như sắp bị vùi vào giữa đĩa cơm đầy dầu mỡ. Thỉnh
thoảng, Trịnh Phiên Nhiên liếc cô vài cái, nhưng cô không hề ngẩng lên, cuối
cùng anh với tay đẩy đĩa cơm ra.

Tân Cam với đôi môi sưng vù vì ớt cay, gõ gõ bàn ra vẻ không vừa ý, nhưng
Trịnh Phiên Nhiên không nói gì, chỉ cười mà không nhìn cô, cho đến lúc cô phát
cáu không biết phải làm thế nào, đành lấy cốc nước lên uống.

Sự thân mật kiểu khó hiểu ấy của hai người, Trầm Trầm trước nay chưa hề gặp.
Lúc ra về, cô ta bất cẩn bị sái một bên chân. Cô ta nghiêng người về phía Trịnh
Phiên Nhiên, anh lập tức đưa tay ra đỡ.

“Cẩn thận.” Anh ân cần nhắc nhở.

“Cảm ơn. Xin lỗi anh!” Cố Trầm Trầm vịn người vào cánh tay anh, cúi đầu lí
nhí nói. Trịnh Phiên Nhiên cười thật dịu dàng. Lúc sau, anh ra hiệu cho nhân

viên đem giấy bút đến đưa cho cô ta. Cố Trầm Trầm cười thẹn thùng, viết số điện
thoại của mình lên giấy.

Trịnh Phiên Nhiên cười lay động lòng người: “Không, tôi cần tên loại nước hoa
cô đang dùng.”

Cố Trầm Trầm thấy hơi bất ngờ, viết nhanh tên tiếng Pháp với nét chữ rất đẹp.
Tân Cam đứng bên cạnh liếc nhìn, sau đó ngước mặt lên trời thầm nghĩ…”Ái chà, cô
Trầm Trầm sái chân này quả thật không vừa.”

Không ngờ, khi Trầm Trầm vừa bước lên xe Trịnh Phiên Nhiên liền cởi chiếc áo
vest hang hiệu được làm bằng tay ra cùng với tờ giấy Trầm Trầm vừa viết vứt cho
chú Trần, “Mua lại nhãn hiệu, đừng để tôi phải ngửi thêm mùi này một lần nào
nữa.”

Chú Trần không hề tỏ ra ngạc nhiên, ung dung trả lời: “Vâng.”

Tân Cam tỏ vẻ khẳng khái, sau đó bị lôi vào xe.

Trịnh Phiên Nhiên khó chịu kéo căng cà vạt, Tân Cam liếc nhìn chiếc cà vạt
càng lúc càng thít chặt hơn, cô đành quay sang giúp anh cởi ra. Lúc này, khuôn
mặt anh có vẻ dễ chịu hơn nhiều.

“Tháng này mấy lần rồi?” Tân Cam thấy tâm trạng Trịnh Phiên Nhiên tốt hơn một
chút, liền mạo muội hỏi.

“…lần thứ tư.” Trịnh Phiên Nhiên cười phá lên.

“Tốt quá còn gì, mối quan hệ giữa nhà họ Cố và họ Trịnh rất tốt mà.” Tân Cam
nhìn chăm chăm vào điệu cười của anh: “À, đúng rồi, anh vội vàng gọi em đến,
phải chăng là có tin gì tốt cho Tống thị?”

Trịnh Phiên Nhiên chỉnh chang lại áo quần cho ngay ngắn, gõ gõ ngón tay giữa
vào đầu gối, lúc sau mới trả lời: “Không có.”

“Hả?” Tân Cam ngạc nhiên, thốt lên: “Thế anh gọi em đến đây làm gì? Muốn gọi
em đến chiêm ngưỡng cảnh đại thiếu gia nhà họ Trịnh tình tứ thế nào à?”

Trịnh Phiên Nhiên quay sang, cười phá lên, hỏi ngược lại: “Em nói thử
xem?”

“Em nói…”

Không khí trong xe càng lúc càng căng thẳng, chú Trần ngồi trước vờ ho nhẹ
một tiếng, Tân Cam vuốt vuốt tóc: “Anh chắc chắn sẽ không làm những chuyện ấu
trĩ như thế đâu nhỉ?”

Trịnh Phiên Nhiên tỏ ra hờ hững, rồi đột nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Xuống
xe!”

“Này!” Tân Cam phản bác: “Thế rốt cuộc khoản tiền đó lúc nào mới có?!

Em đang sốt ruột đợi đây!”

“Thế à?”

Trịnh Phiên Nhiên giơ tay kéo cô thả xuống xe: “Thật đáng tiếc, một đồng anh
cũng không muốn đưa cho em.”

Tân Cam bám theo chiếc xe nhưng cửa xe không mở: “Lần nào cũng thế! Anh thật
trẻ con quá đấy!”

“Buông tay ra.”

Tân Cam lì lợm, cô với tay chụp được chiếc cà vạt của anh, Trịnh Phiên Nhiên
dùng tay hất cô ra, sau đó ra lệnh: “Lái xe đi!”

Chiếc Bentley đen hất tung làn khói bụi rồi khuất dần.

Món cơm gà vừa cay vừa ngấy làm Tân Cam cả đêm không ngủ được. Sáng sớm hôm
sau, vừa bước vào phòng làm việc thì được thông báo Cố Trầm Trầm đang ở phòng
khách đợi cô, trong khi bụng vẫn còn khó chịu trong kiểu thức ăn chưa được tiêu
hóa hết.

Cố Trầm Trầm hôm nay cũng mặc trang phục màu xanh nhạt, lại cùng nhãn hiệu
với Tân Cam, ngoài váy dài và áo khoác có kiểu dáng khác nhau, còn chất vải đều
giống, hai người ngớ ra nhìn nhau một lúc. Thật ra hôm qua ngay từ cái nhìn đầu
tiên, Tân Cam đã phát hiện ra, dáng người và cách ăn mặc của Trầm Trầm rất giống
mình. Lúc đấy trong lòng cô khó chịu thầm nghĩ: “Có một số người đúng là chưa
thấy quan tài chưa nhỏ lệ.”

“Cô Cố tìm tôi có việc gì thế?” Tân Cam ra hiệu cho thư ký lui ra.

Cố Trầm Trầm ngồi xuống, tiện tay với lấy cái danh thiếp, đọc thầm rồi phá
lên cười, “Tổng Giám đốc của Tống thị…Cô không phải là do bà Tống tiền nhiệm và
một người đàn ông khác sinh ra sao? Xem ra, nhà họ Tống đối với cô cũng không tệ
nhỉ?”

Tân Cam không quan tâm, cười nói: “Nhà họ Tống còn có một cô con gái, là con
bà Tống bây giờ, lớn bằng cô, nhưng hư hỏng hơn cô nhiều.”

“Là ý gì chứ?”


Cố Trầm Trầm nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ.

“Nghĩa là ngay cả cô ấy, tôi còn có thể chung sống trong nhiều năm, thì cho
dù cô có vận hệ công lực cũng chẳng làm gì được tôi đau.” Tân Cam cười rồi nói
thầm: “Chịu khó đi, cô nương à!” Cô chợt nghĩ, cô gái trước mặt này còn dịu dàng
hơn Nhã Kỳ nhiều.

Cố Trầm Trầm không cười, cô ta do dự một lúc nói: “Quả thực tôi không hiểu cô
đang nói lòng vòng cái gì nữa.”

Lúc này cô ta hoàn toàn không giống hình ảnh hiền thục, ngây thơ hôm qua khi
ngồi trước mặt Trịnh Phiên Nhiên: “Chú Trịnh luôn phản đối cô và Trịnh Phiên
Nhiên qua lại, hơn nữa với than phận của cô, tuyệt đối không thể bước chân vào
nhà họ Trịnh được. Nghe đây, tôi biếtgần đây bố tôi hay làm khó nhà Tống thị các
người, nhưng chỉ cần cô đồng ý tránh xa Trịnh Phiên Nhiên, tôi bảo đảm sẽ thuyết
phục bố tôi bỏ qua cho các người.”

Tân Cam cố nén cười, “ồ” một tiếng vẻ nhe không có gì. Nhìn dáng vẻ nghiêm
trọng của Trầm Trầm, thực sự Tân Cam không nhịn được, bèn trả lời: “Nhưng sao
tôi phải tránh xa nhỉ? Cái Trịnh Phiên Nhiên có là tiền, anh ấy sẽ để tâm đến
tôi.”

Quả đúng như cô dự đoán, Trầm Trầm cười một cách lạnh lùng.

“Để tâm đến cô? Cô thật hài hước! Chẳng lẽ cô không có não à? Nếu không có
cam kết của chú Trịnh thì bố tôi có làm rùm beng và đối đầu với Tống thị không?
Nếu lần này Trịnh Phiên Nhiên giúp cô, rõ ràng là ngang nhiên đối dịch với chú
Trịnh, người nhà họ Trịnh sống chết có nhau, quan hệ rất tốt, chẳng lẽ cô không
biết sao? Bây giờ giữa cô và anh ấy chưa rõ trắng đen, liệu mà sớm thức tỉnh
đi!”

“Cô có vẻ hiểu kỹ nội tình nhỉ?” Tân Cam ra vẻ khen ngợi: “Nhưng cô cũng nên
biết một điều, chú Trịnh của cô đang tích cực tìm người mai mối cho Trịnh Phiên
Nhiên, cô ngồi đấy mà đợi nhé!”

Cố Trầm Trầm trả lời lạnh lùng: “Vậy tốt nhất cô đừng đặt tôi ngang hàng với
những người phụ nữ đó.”

Tân Cam nở nụ cười nham hiểm: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cô là con gái nhà họ
Cố à? Tôi nói cho cô biết, toàn bộ gia sản nhà họ Cố và họ Trịnh cộng lại cũng
không sánh bằng một mình Trịnh Phiên Nhiên đâu. Hay là dựa vào cái mặt dày của
cô?” Đột nhiên cô lấy cái gương đang để trên bàn quay sang Cố Trầm Trầm, nói:
“Cô tưởng cô giống tôi được mấy phần, cho dù cô có đê tiện cam tâm tình nguyện
khóc lóc xin thế thân thì Trịnh Phiên Nhiên cũng không phải là người không nhận
ra khuôn mặt giả tạo của cô đâu.”

Khuôn mặt trong gương và khuôn mặt bên cạnh ngũ quan thì giống nhau, nhưng
khuôn mặt bên cạnh ấy không có chỗ nào là không sắc nét, còn khuôn mặt trong
gương…Cố Trầm Trầm nhìn vào gương, ngay lập tức lấy tay che lại.

“Choang!” Tân Cam đột nhiên vứt gương xuống đất khiến Trầm Trầm sợ xanh
mặt.

Tân Cam cười nhếch môi: “Nếu cô thực sự muốn làm đồ đê tiện thì khuyên cô nên
học bố cô ấy, quỳ xuống chân Trịnh An Đồng sủa vài tiếng… Như cô nói đấy, người
nhà họ Trịnh quan hệ rất tốt, dù sao nếu cô phục vụ ông Trịnh An Đồng chu đáo,
chắc chắn ông ấy sẽ thưởng cho cô nhiều hơn tôi đấy. Cô về đi, lúc nào leo được
lên giường của Trịnh Phiên Nhiên thì đến tìm tôi sủa cũng chưa muộn.”

Cố Trầm Trầm vịn vào bàn đứng dậy, không nói nổi lời nào, cố gắng giữ bình
tĩnh nhưng vẫn bật khóc vì cảm thấy nhục nhã. Tân Cam tỏ ra thích thú, cô còn
thổi sáo nhìn theo bóng dáng cô gái đang đi khập khiễng, tự nhiên cảm thấy hơi
cụt hứng.

Chà chà, giá mà Trịnh Phiên Nhiên cũng dễ đối phó như thế thì tốt quá.

Tối hôm đó, cô đến chỗ Trịnh Phiên Nhiên, lúc này anh đang tắm. Chú Trần đưa
cho cô một cốc sữa, thông báo tình hình với cô: “Bên kia vừa điện thoại đến,
nghe có vẻ như bị oan ức điều gì ấy.”

Tân Cam lim dim cười khẩy, trong lòng chợt nghĩ, cô Cố Trầm Trầm này cũng
nhanh tay gớm nhỉ.

“Nhưng cũng lạ, sau khi thiếu gia cúp máy, tâm trạng có vẻ rất vui.” Chú Trần
xoa xoa cây gậy, liếc nhìn cô.

Tân Cam vẫn chưa kịp nuốt sữa, nghe xong suýt bị phun ra ngoài.

Chú Trần giả như không có chuyện gì rồi rút lui, đúng lúc đó Trịnh Phiên
Nhiên đi từ phòng tắm ra, lấy cái khăn chụp đầu ném vào mặt cô, Tân Cam phun
luôn ngụm sữa vừa mới uống.

Anh chau mày: "Em cũng thật nhẫn tâm." Tân Cam lặng lẽ lôi chiếc khăn ra, đi
theo anh vào phòng ngủ. Trịnh Phiên Nhiên ngồi xuống sofa, cô quỳ xuống lấy khăn
lau khô đầu cho anh.

Tâm trạng Trịnh Phiên Nhiên quá thật rất tốt, véo véo mông cô, nói: "Chẳng

phải bận tối mắt tối mũi sao, còn có thời gian đến đây cơ à?"

Giọng cô vang trên đầu anh, cách có một tấm khăn mà nghe chẳng thấy chút chân
thành nào: "Em nhớ anh!" Anh im lặng giây lát rồi với tay kéo cô ra trước mặt,
nhìn một cách lạnh lùng. Tân Cam bám lấy vai anh, tiến lại gần, gần đến mức hai
mũi chạm vào nhau, cô cố ý áp sát môi anh, thở ra từng tiếng một, đôi tay không
bị ngăn lại cứ thế tiến vào chiếc áo tắm rộng thùng thình anh đang mặc, men theo
vòm ngực đang lấm tấm nước rồi từ từ xuống dần phía dưới.

Trịnh Phiên Nhiên nắm chặt tay cô, giữ lại rồi cười nói: "Em làm cái gì
thế?"

Rõ ràng biết rồi còn hỏi. Tân Cam nhìn anh âu yếm, bàn tay không thọc sâu vào
chiếc áo tắm nữa. Trịnh Phiên Nhiên hắng giọng, ép sát người và giữ chặt ngón
tay cô, ánh mắt anh càng lúc sâu thẳm.

"Anh trai." Cô nhẹ nhàng cắn môi anh, ánh mắt trong sáng ngây thơ: "Đây là
cái gì thế?"

Trịnh Phiên Nhiên ép sát vào người cô, cười thì thầm bên tai cô, mặt Tân Cam
đỏ ửng, thu tay lại, cố ý tỏ ra thẹn thùng nhìn anh, "Em không..." Nói xong cô
giả vờ rút lui, nhưng bị anh giữ chặt lập tức đè cô lên sofa.

"Đừng... bỏ em ra!" Đôi chân dài, trắng muốt của cô vắt lên tấm lưng cường
tráng của anh, cô diễn nhìn rất thật.

Trịnh Phiên Nhiên càng lúc càng hăng, sau vài lần cô không chịu được nữa,
diễn không nổi nữa, hơi thở khàn khàn yếu ớt cầu khẩn: "... Ý em là, anh không
thể... không thể nhẹ một chút được à?!"

Anh cười nhẹ, đẩy cô lên trên, không biết nước ở trên tóc anh rớt xuống hay
mồ hôi trên mặt cô, chạy xuống như nước mắt.

"Hết hứng rồi... Tưởng tiền của anh dễ lấy chắc?"

Tân Cam ngớ người, đôi mắt long lanh đang say tình, ẩm ướt như sương mù sáng
sớm mùa xuân, lúc này đột nhiên lại trắng xóa như tuyết mùa đông.

Trịnh Phiên Nhiên bị đôi mắt chằm chằm của cô làm cho tức giận, anh cắn vào
ngực cô như đay nghiến, người cô run lên, càng muốn quên đi nỗi giận, anh càng
tiếp tục mạnh hơn. Tân Cam âm thầm chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng cũng bị đánh
tan tác bởi kỹ xảo và sức mạnh của anh, cô rên rỉ đau đớn, trong lúc hoảng loạn,
cô cắn răng, đột nhiên choàng lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh với giọng chán
ghét: "Cảm ơn cái ân huệ của anh…”

"Em... chết... đi!" Trịnh Phiên Nhiên đứng phắt dậy, nhắm mắt nham hiểm, từng
từ, từng từ một gằn giọng lạnh lùng. Đôi mắt cô nhướn lên, ra vẻ khiêu khích
anh.

Đêm đó nằm bên anh trằn trọc, thở dài quá nửa đêm, Tân Cam lúc này có muốn
chết cũng không được.

Trong lúc mê sảng, nghĩ đến lời của Cố Trầm Trầm, cô chợt muốn bật cười cho
chính mình... Cô và Trịnh Phiên Nhiên làm sao có thế được xem là cặp tình nhân
cơ chứ? Ngay cả bạn bè bình thường còn không bằng, có cần mới đáp ứng, âu cũng
chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Tuy cảm xúc rất hỗn loạn, nhưng Trịnh Phiên Nhiên là con người phóng khoáng
và uy tín, ngày thứ hai, tiền của ZIC đưọc chuyển đến, Tống thị với cục diện sắp
bị Cố Vệ Quốc đánh, đột ngột thay đổi tình thế. Giải quyết được nguy kịch lại có
thể thở phào nhẹ nhõm, Tân Cam cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Cô quyết
định về nhà ăn cơm tối, nhưng chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng chua như dấm
của Nhã Kỳ vang lên, bà Tống nhẹ nhàng trách móc: “Nhã Kỳ, dịu dàng một chút đi
con!"

Nhã Kỳ càng lớn tiếng hơn: "Con đang vui!"

“Đợi bố con về, xem con còn dám hung hăng nữa không?"

"Mẹ..."

Đúng lúc này, Tân Cam bước vào nhà, vừa xoa xoa tay, cô vội vàng đòi uống một
cốc trà nóng.

"Bên ngoài lạnh lắm à?" Nhã Kỳ cười với vẻ tò mò.

"Nhiệt độ cũng bình thường." Tân Cam vừa uống trà vừa thư thái nói: "Bị giọng
nói chua như dấm của em làm cho nối da gà thôi."

Tống Nhã Kỳ không nói gì, ném mạnh chiếc gối vào người cô.

"Nhã Kỳ!" Bà Tống sầm mặt lại, mắng thái độ vô lễ của cô con gái.

Nhã Kỳ tính khí nóng nảy, không kìm chế được cảm xúc, từ nhỏ đến lớn Tân Cam
luôn phải nhường nhịn. Nhã Kỳ bị mẹ mắng, mặt hầm hầm bỏ lên lầu.

Hôm nay không biết có chuyện gì vui mà bà Tống lại tỏ ra rất ôn hòa: “Tiểu
Tân à, sao hôm nay con có thời gian vể nhà ăn cơm vậy?"

Tân Cam hớp một ngụm trà vừa ngon vừa thơm, như con mèo lười, cô ngả người ra
sofa, cười thầm không nói gì.

Bà Tống nhìn thấy bộ dạng cô như thế này nhiều lần rồi, nhưng bình thường cô
toàn trốn đi nơi khác, hôm nay không biết vì sao lại vui ra mặt như thế, "Đi lên
tắm rửa rồi thay quần áo đi, hôm nay nhà mình có khách đấy."

Tân Cam chợt thấy tim đập mạnh, vừa thổi trà vừa khẽ hỏi: "Là ai đến thế
ạ?"

"Không liên quan gì đến con." Bà trả lời vẻ lạnh lùng, nhìn cô cười rồi quay
lưng bỏ đi.

Quả nhiên là không liên quan gì đến cô... Khách là đối tượng mai mối cùa con
gái nhà họ Tống. Lúc Nhã Kỳ đem thức ăn lên, ngẩng đầu liếc nhìn đối phương,
liền bị bà Tống đá cho một cái. Vừa lúc Tống Nghiệp Hàng cũng về đến, ông nâng
cốc với khách, cả khách lẫn chủ đều tỏ ra rất vui vẻ.


"Nào, Nghiệp Hàng, tôi kính ông một ly!" Trịnh An Đồng nâng cốc nói với Tống
Nghiệp Hàng: "Chúng ta quen nhau cũng được ba mươi năm rồi nhỉ? Đều là bạn cũ
cả, không ngờ lại có cái duyên phận này!"

Tống Nghiệp Hàng vội vàng nói: "Không dám. Nhã Kỳ nhà chúng tôi được chiều
chuộng quá nên bướng bỉnh lắm, sau này có chỗ nào chưa được, phiền ông và Trịnh
Phiên Nhiên chỉ bảo thêm!"

Trịnh Phiên Nhiên nâng cốc với vẻ nho nhã, cười lịch sự: "Bác Tống khách sáo
quá rồi." Chiếc khua áo mã não chạm khảm hình ngôi sao trên cổ tay anh lộ ra,
lâp lánh dưới ánh đèn, cùng mùi thơm ngọt ngào của rượu vang đỏ, tạo nên một màu
sắc tuyệt vời, hấp dẫn tất cả những người đang có mặt tại đó.

Chỉ có Tân Cam không nhìn anh, cúi gằm mặt xuống, xé miếng thịt bò thành từng
mảnh vụn.

Bỗng một cái chân nhẹ nhàng cọ cọ vào chân cổ, cô ngẩng đầu, anh nâng cốc
không nói một lời, cười ma quái.

Đúng là đồ đê tiện!

Tân Cam không thèm nhìn anh, tiếp tục ngồi xé vụn miếng thịt, cái chân đó lại
càng cố ý đưa lên trên, đưa vào váy cô, cô cũng không thèm quan tâm, đôi giày
cao gót đạp mạnh vào chân anh. Với cú đá mạnh đó, Tân Cam cảm thấy hả dạ, nhưng
Trịnh Phiên Nhiên vẫn ung dung ngồi uống rượu, thản nhiên như không có chuyện
gì.

Trịnh An Đổng ngồi bên phải Trịnh Phiên Nhiên, đang định đưa đồ ăn lên miệng
thì vô cớ bị một cái chân đạp vào, chiếc dĩa bóng loáng đâm thẳng vào miệng ông,
máu phun ra... Tân Cam đứng dậy vội vàng nói: "Xin lỗi", rồi nhanh chóng chạy
lên lầu. Vừa bước vào phòng thì bị một người bám theo đằng sau giữ cô lại ở
cửa.

"Phòng em thơm quá nhỉ?" Anh chặn cô lại, nói nhỏ bên tai cô.

Tân Cam quay đầu lại: "Có cần em viết tên nhãn hiệu cho anh không?"

"Được thôi." Anh lắc nhẹ đầu, giọng điệu vui vẻ của anh làm cho Tân Cam cảm
thấy ghê tởm: "Anh sẽ mua tặng em."

Tân Cam xoay đầu: "Em ghê tởm đến nổi da gà đây này."

"Ồ, để anh kiểm tra xem nào."

"Trịnh Phiên Nhiên!" Tân Cam đẩy mạnh anh ra, Trịnh Phiên Nhiên bị xô vào cửa
kêu "rầm" một cái, nhưng vẫn nhìn cô vói vẻ phấn khích: "Sao thế? Giận rồi
à?"

Tân Cam thở dài cố nhịn, cô cố cười thật tươi: "Sao em phải giận chứ?"

"Đúng rồi, sao em phải giận chứ?" Anh thờ dài cười mỉm: "Nhưng lần nào gọi
tên anh như vừa nãy cũng đều chứng tỏ em đang giận còn gì."

“Nhưng lần này thật sự không có." Tân Cam cười đáng yêu, nhìn chằm chằm vào
mắt anh, "Tiền cũng lấy được rồi, vui vẻ cũng vui vẻ rồi, cả người và của của
Tổng Giám đốc Trịnh đều mất rồi, em lấy cớ gì mà giận cơ chứ?"

Trịnh Phiên Nhiên cười nhếch mép: "Nếu em đã không giận thì tối nay đến chỗ
anh nhé?"

Tân Cam lắc đầu: "Gần đây em không thiếu tiền."

"Nói như thế có nghĩa anh cũng chưa làm khó Tống thị lắm nhỉ?" Trịnh Phiên
Nhiên tùy tiện giơ hai tay ôm lấy cô, ngón tay thon dài gõ gõ trên vai cô, "Cứ
suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời... Một khi anh đã ra tay thì sẽ không dễ dàng đối
phó như Cố Vệ Quốc đâu, đến lúc đó không biết em sẽ phải ngủ với anh bao nhiêu
lần đây?"

"Cút!" Tân Cam điên tiết, không thể nhịn được nữa.

Trịnh Phiên Nhiên cười vui vẻ, bước ra ngoài, đột nhiên anh bị gọi giật
lại.

"Sao vậy?" Anh quay đầu lại.

Tân Cam bước đến trước mặt anh, kéo hai tay anh, giựt phăng chiếc khuy áo mã
não màu đỏ từ tay anh ra, quay lưng bước đi, tức tối ném ra ngoài cửa sổ.

Dưới cửa sổ là một con suối nhỏ, chỉ nghe thấy hai tiếng "tong, tong", sau đó
yên tĩnh trở lại. Anh ngớ người ngạc nhiên, bên ngoài cửa sổ là một màu tối đen,
sờ tay vào măng séc thấy trống rỗng.

"Thật tiểu nhân, đây là quà người ta tặng, như thế chẳng khác nào anh không
giữ lời hứa." Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, cười cay nghiệt, lấy tay hất cằm
cô, chồm người lên, cắn vào môi cô một cái, "Lần sau, anh sẽ nhớ tính sổ khoản
này đấy."

Đêm đó, Tân Cam trằn trọc không ngủ được, ngồi dậy uống hai viên thuốc ngủ,
vừa càm thấy hơi buồn ngủ thì tiếng chân Nhã Kỳ lọc cọc từ cầu thang truyền đến,
càng lúc càng gần, Tân Cam thờ dài một tiếng, mệt mỏi lấy gối trùm lên đầu.

Nhưng tiểu thư nhà họ Tống đúng là không dễ đối phó.

"Chị ngồi dậy! Nói rõ ràng đi rồi ngủ!" Nhã Kỳ lay lay người cô, cất giọng
the thé, vày vò không cho cô ngủ.

Tân Cam muốn khóc mà không khóc được: "Mẹ kiếp, với bộ dạng thế này mà đòi
chiến đấu với Trịnh Phiên Nhiên à, sau này chị nhìn thấy em chắc phài quỳ gối
xuống mà hành lễ quá!"

Nhã Kỳ càng lay manh hơn: "Trịnh An Đồng rõ ràng đã nói với chúng ta là nhà
họ Cố sẽ đối phó với chúng ta, cái con Cố TrầmTrẩm đó, đi khắp nơi còn nói là
sắp gả cho Trịnh Phiên Nhiên, tại sao đột nhiên lại đến nhà ta xem mặt em chứ?
Chẳng lẽ nhà ta và nhà họ Trịnh giao hảo rồi sao? Muốn kết duyên à? Bố thật sự
muốn gả em cho người nhà họ Trịnh sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận