Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!


"Kẹt…"m thanh vang lên bên tai, đó là… tiếng khoá kéo.Anh thật sự giúp cô kéo khoá ư?Cho dù là giận cô nhưng vẫn giúp cô kéo khoá?Tận sâu trong đôi mắt của Quân Khinh ánh lên nụ cười kiêu ngạo.

Xem ra, Tư ca vẫn rất thương yêu cô!Quân Khinh thả lỏng người, đáp trả anh bằng nụ cười ngọt ngào."Cảm ơn Tư ca!"Cô biết người đàn ông này rất thông minh, trước mặt anh cô phải thật sự cẩn thận, không thể để anh nhìn ra sự khác lạ.Đế Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu quan sát ngón tay của mình.Đầu ngón tay anh vẫn đang cầm chiếc khuy kéo khóa nhỏ, mái tóc của cô, không biết từ lúc nào đã trượt từ vai anh xuống, rồi khẽ vướng vào từng kẽ tay anh.Mái tóc thẳng, suôn mượt, có chút mát lạnh khiến cho anh lại tưởng nhớ lại, có chút không muốn gỡ tay ra.Anh khẽ xoè bàn tay thả lỏng khuy kéo, những lọn tóc vương trên kẽ tay anh.Mười năm trước, lần đầu tiên anh gặp cô là ở trên đảo.Dáng người nhỏ bé, hơi gầy cùng với mái tóc đen bóng dài mượt.Rõ ràng mái tóc thì mượt như con thú nhỏ nhưng đôi mắt đen như trân châu lại vô cùng ngoan cố, kiên cường, làm cho trái tim vốn sắt đá của anh cũng phải tan chảy, không kiềm chế được chỉ muốn đem cô về nhà nuôi.Cô rất thông minh, ngoan ngoãn,cho dù anh dạy cái gì cô cũng tiếp thu rất nhanh, đặc biệt là về mặt âm nhạc.Cho đến 2 năm trước, sau khi bị tai nạn, cô dường như đã trở thành một người khác.Mất đi kí ức, không thể chơi đàn, thậm chí còn lẩn tránh anh như nhìn thấy ma.Không chịu khó học, lại tự mình lao vào những cuộc ăn chơi xa đoạ.


Bị anh ngăn cấm, yêu cầu cô trở về, thì cô lại khóc lóc còn đòi tự tử.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể chấp nhận.Ban đầu, cô còn ngoan ngoãn ở nhà học hát múa, sau này thì ra ngoài cả ngày cũng không chịu về, bấm lỗ tai, nhuộm tóc từ đen sang vàng nhìn như nhóm cỏ khô.Anh bắt cô phải đi nhuộm lại tóc, kết quả cô không an phân được mấy ngày lại đi làm xoăn.Ngày nào cô cũng vẽ mắt đậm như 1 con gấu trúc, đó là phong cách riêng của cô....“Tại sao uốn tóc?”“Anh Tuần thích con gái trưởng thành!”……Sinh nhật năm 17 tuổi, cô uống say rồi vòng tay qua cổ anh, nói đợi cô 20 tuổi cô sẽ lấy anh, nên không cho anh thích người con gái khác.Kết quả thì chưa đến 20 tuổi, cô lại thích người đàn ông khác.Nghĩ lại những chuyện đó, Đế Lâm nhanh chóng thu tay lại thành nắm đấm, rồi quay người bước ra khỏi phòng thay đồ.“Tư ca!”Quân Khinh quay người lại, vội đuổi theo.Từ nhỏ đến lớn, Đế Lâm luôn là ánh trăng sáng trong lòng cô, là người duy nhất mà cô yêu.Mối quan hệ hiện tại của hai người thật khó xử, tất cả đều do người xuyên không gây ra, muốn hoá giải hiểu lầm giữa hai người, thì việc đầu tiên bắt đầu từ tên Hoàng Phủ Tuần.Cô chạy chân trần ra khỏi phòng thay đồ, nhìn theo Đế Lâm, nắm chặt thanh cửa, nói to.“Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ chia tay với Hoàng Phủ Tuần!”Trước đó, cô chưa gặp một người nào có thể so sánh với Tư ca nhà cô.Nghe thấy câu này, Đế Lâm bước chậm lại.Anh quay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.


Lời nói này, trước đây không biết cô đã nói bao nhiêu lần.Mỗi lần như vậy, anh đều có cùng một ý niệm, lần này cô ấy nói thật chứ?Kết quả…Mỗi lần gạt anh xong, cô lại ra ngoài tìm Hoàng Phủ Tuần.Cái tên Hoàng Phủ Tuần kia chỉ muốn lợi dụng cô, lúc anh tìm được bằng chứng thì cô lại ngơ đi, khiến anh thật sự rất tức giận.Lời nói của anh lại không bằng mấy lời ngọt ngào của tên tiểu tử đó.

Nếu không phải cô uy hiếp anh rằng anh mà động đến Hoàng Phủ Tuần thì cô sẽ chết, thì anh đã cho tên đó một trận rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận