Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!


Quân Khinh lay lay đôi đũa trên tay phải, chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm con tôm đưa về phía cô, trong mắt cô lóe lên một ý quỷ dị.Cô cầm chặt đũa, hơi cúi người xuống, trực tiếp dùng miệng đón lấy tôm trên tay Đế Lâm.Hừ! Cho dù anh là tảng băng, cô cũng có thể biến anh thành biển lửa.Dường như môi cô chạm vào tay anh, làm cho hơi thở của anh có chút lộn xộn.Quân Khinh nuốt trọn miếng thịt tôm, vô thức liếm nốt nước còn sót trên môi, sau đó đưa tay lên lau miệng, nhìn về phía anh cười:"Ngon thật, cảm ơn Tư ca."Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ vừa chạm vào môi cô, Đế Lâm nhẹ giọng nói:"Vẫn muốn ăn?""Cảm ơn Tư ca, em bị thương nên ăn thanh đạm chút ạ."Ăn thì vẫn muốn ăn, nhưng cô hiểu như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.Đế Lâm ghét nhất là tính yếu ớt, õng ẹo.

Có một lần, con gái của trưởng lão gia tộc Đế Vân Cẩm bị thương nhờ người hầu buộc dây giày cho mình, liền bị anh mắng cho mất hết mặt mũi.

Vậy nên cô không thể phạm sai lầm như vậy được.Quân Khinh nhấc đũa gắp rau xanh, nhưng không để ý rằng trong ánh mắt hào hứng của Đế Lâm lúc này có chút thất vọng.Ăn xong, Đế Lâm rời đi.

Hai ngày nay, anh đều cực nhọc ngày đêm ở bên cạnh cô, công việc bị tồn quá nhiều, đêm nay nhất định phải tăng ca giải quyết.Nhìn thấy quản gia pha trà cho Đế Lâm, Quân Khinh liền đứng dậy:"Đưa nó cho tôi!"Nhịn đau, cô bưng trà lên lầu, khẽ mỉm cười đưa trà vào phòng làm việc của anh.Sau bàn làm việc, Đế Lâm đang chăm chú, cẩn thận xem từng trang tài liệu trên bàn.Nghe thấy tiếng bước chân không đúng, anh ngước mắt lên thì thấy cô đang bê khay trà anh nhíu mày lại:"Ai bảo em làm việc này?"Vết thương ở tay của cô còn chưa lành, ai kêu cô bê đồ?Quân Khinh đang mải đặt khay trà lên bàn, cầm một chiếc cốc không, đang định rót trà cho anh.Vẫn làm! Tay không đau?Chân mày Đế Lâm nhíu chặt hơn, lửa giận trong mắt càng ngày càng đậm, anh đột nhiên đứng dậy cầm lấy chiếc cốc rỗng trong tay cô."Đi về phòng ngủ đi!"Mất nhiều máu như vậy, hiện tại cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt.


Có lòng tốt mà lại bị coi là lòng lang dạ thú.

Quân Khinh cong môi, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.Trở lại phòng ngủ, cô nằm ôm gối không ngủ mà suy tư.

Một là, có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, cô cần sắp xếp lại những ký ức của mình.Hai là cô vẫn có chút lo lắng, vì sợ rằng mình thật sự sẽ ngủ say, mở mắt ra sẽ thấy mọi thứ chỉ là một giấc mơ.Bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, hình như có người mở cửa bước vào.

Quân Khinh khẽ liếc mắt nhìn, qua ánh đèn hành lang, cô nhìn rõ ràng một bóng người cao lớn ở cửa.Tư ca?Vì sợ anh thấy mình chưa ngủ, Quân Khinh nhắm mắt lại, thả lỏng hơi thở.Tiếng bước chân đến gần, anh nhẹ nhàng bước đến bên giường.


Một xúc cảm chạm nhẹ vào trán cô, đó là lòng bàn tay anh.

Hóa ra là lo cô phát sốt, rõ ràng vẫn lo lắng cho cô vậy mà lại mắng cô.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh đang đặt lên trán, Quân Khinh vừa không biết làm thế nào vừa cảm động.Không cẩn thận, cô chớp chớp mắt.Cảm nhận được những chuyển động nhẹ của cô dưới lòng bàn tay, Đế Lâm nhanh chóng thu tay về, nhìn cô.Đôi mi dài của cô gái đang rủ xuống, rõ ràng là cô vẫn đang ngủ.

Đôi môi hồng phản chiếu ánh sáng từ hành lang,giống như một lớp đường sương sương trên nền miếng thạch hoa quả.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh cúi xuống, từ từ tiến lại gần cô.Mùi đàn hương trong không khí càng lúc càng rõ ràng, Quân Khinh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của anh, ngón tay dưới chăn bông siết chặt từng chút một.Tư ca, muốn hôn lén cô sao?Anh ấy thực sự thích cô sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận