Cái Chi nhìn thấy cậu thanh niên kia lại gần lại lùi về phía sau vài bước, tay ôm chặt lấy cánh tay Cám.
Cậu thanh niên kia lại chẳng hiểu vẻ mặt kia chính là đang sợ hãi lại cứ dắt chú chó kia tiến lại gần con bé.Cái Chi cấu chặt lấy tay Cám, con chó càng lại gần nó lại càng trốn bặt phía sau Cám, khóc thét lên.
Cám thấy vậy liền quay lại dỗ dành nó sau đó lại quay sang nói với cậu trai trẻ kia."Thôi được rồi, cậu không cần phải làm vậy đâu, chúng tôi vẫn ổn, cậu không cần lo lắng."Đúng lúc, Linh chạy tới, vẻ mặt hốn hoảng nhìn ba người kia."Đình...!Chi...!hai người bị sao vậy?"Cám nhíu mày khó chịu vừa lau nước mắt cho Chi vừa quay sang cô gái kia, gằn từng chữ."Còn sao nữa, cô đã ở đâu vậy Hạ Tịch Linh? Cô dắt em gái tôi đi chơi nhưng lại bỏ con bé một mình, cô có biết rằng nếu chỉ chậm một giây nữa thôi.
Con bé có lẽ bây giờ đã nằm dưới vuốt của con chó này rồi không?""Tôi...!Chi à, em ổn chứ? Có sao không? Chị, chị xin lỗi!""Thay vì bây giờ cô nói lời xin lỗi, thì đáng ra ngay từ đầu cô đừng để em ấy một mình.
Lời xin lỗi của cô bây giờ chẳng là gì ngoài một lời sáo rỗng, vô giá trị.
Chi đi thôi em, chị đưa em về nhà."Cám nói rồi giận dữ dắt tay Chi bỏ đi, Hạ Tịch Linh đứng lặng im ở đó một lúc sau đó quay sang nhìn cậu thanh niên cùng với con chó kia rồi cũng quay người bỏ đi.Thằng Quân thấy mấy người kia đi hết mới dám thở mạnh một cái quay xuống nhìn con chó tên Đậu Đậu đang ngóc đầu lên nhìn mình.
Lườm lườm một cái, thằng bé ngồi thụp xuống nhào nắn cái mặt con chó, trách mắng."Đậu Đậu ngươi giỏi lắm, lần này mày gây tội lớn rồi, tự nhiên khi không dọa con gái người ta chi để người ta khóc thét thế kia.
Lần này tao sẽ phạt nặng mày nha Đậu."Con chó rên ư ử vài cái sau đó cũng im lặng, thằng Quân lại nhìn về hướng mà đám người kia bỏ đi chợt nhìn thấy vật gì đó hồng hồng nằm dưới đất liền tới nhặt lên.
Thằng Quân nhìn cái nơ hồng trong lòng bàn tay, phủi phủi đi vài cái để bụi rơi khỏi bề mặt sau đó lại dịu dàng quay sang con chó mỉm cười te tởn mà hỏi."Đậu này, ngươi có thấy cô bạn kia đáng yêu không?"* * * * * * * * * * * * * * *Cám dắt theo Chi vào nhà, để cô bé ngồi lên ghế.
Thận trọng kiểm tra lại xem con bé có bị thương chỗ nào không.
Cám nắm lấy bàn tay con bé, nhìn hai lòng bàn tay trầy xức liền vội đi lấy bông và thuốc khử trùng tới."Sẽ hơi rát một tí, cố chịu nha.""Vâng.""Có chuyện gì vậy?""Mẹ..."Bà Kim đi từ gian nhà phía Đông sang, nhìn hai người kia mà cất giọng hỏi.
Cám nhìn thấy mẹ chồng liền đặt tạm bông thuốc xuống bàn khẽ bảo Chi đợi mình một lúc rồi qua ra cúi chào mẹ Chồng.
Thuận tiện rót cho mẹ chồng một tách trà sau đó lại quay lại giúp cái Chi sát trùng vết thương.Cũng đến là lạ, khi mà một người mẹ thấy con gái mình bị thương nhưng vẫn chẳng mảy may quan tâm gì tới mà lại nhàn nhã thưởng thức trà.
Không phải như vậy hơi vô tâm sao.Cám thầm nghĩ.
Rồi cũng chợt để ý, cái Chi ăn ít như vậy tới bây giờ dù đã ở tuổi mười hai nhưng so với đứa trẻ bảy tám tuổi cũng chẳng khác là bao.
Ấy vậy nhưng mà lại chẳng một ai trong nhà để tâm tới.
Không nói đến người cha là Vương Gia bận rộn chuyện triều chính kia, cũng lại chẳng nói đến cô chị hai đã được gả đi xa hay một kẻ sống vô lo vô nghĩ lại thiếu tinh tế như Thiên.
Tại sao một người mẹ thấy con gái mình gầy gò ốm yêu tới như vậy vẫn để mặc.Cám lấy khăn sạch lau qua hai lòng bàn tay cái Chi sau đó lại lấy bông thấm thuốc mà sát trùng lại vết thương của con bé.
Buộc cố định miếng gạc vải, Cám ngẩng đầu lên hỏi xem em có bị đau rát không, con bé khẽ lắc đầu.Bà Kim ngồi lặng yên từ nãy tới giờ mới chịu cất giọng thông báo."Lát nữa, lão gia có từ triều trở về, người đi công tác, suốt ngày bận rộn không được nghỉ ngơi, chốc con nhớ làm một ít đồ ăn tẩm bổ cho lão gia."Cám dạ lấy một tiếng.
Sau đó cũng xin lui xuống bếp chuẩn bị, cái Chi cũng bám theo nàng ta xuống bếp.
Từ khi Cám về làm dâu Vương phủ, hiếm có mấy lần mới gặp lão Vương Gia, ông ngày ngày đều ở triều lo đại sự tới ăn cũng không có thời gian nên chẳng hiếm khi trở về nhà.
Nghe người ta đồn đại, kể từ khi tiên hoàng băng hà, đương kim hoàng thượng trẻ người non dạ chưa thể trực tiếp quản sự triều chính liên tục cần đến sự giúp đỡ của Lão vương gia, chuyện đại sự trước khi tới tay đương kim hoàng thượng cũng đều phải qua tay Lão vương gia xử lý.Lại nghĩ tới việc Lão Vương Gia hàng ngày đã chịu nhiều mỏi mệt Cám lại muốn làm vài món bồi bổ cho ông, nhưng giờ mặt trời đã lên cao vậy, ra chợ bây giờ cũng chẳng còn nhiêu đồ tươi ngon, vậy thà rằng bắt một con gà đem hầm lên rồi xào một chút rau tươi trong vườn.Cám cúi xuống nhìn cái Chi đứng bên cạnh, mắt liếng thoáng nhìn xung quanh."Chi, sao em theo mợ cả xuống đây làm gì?""Mợ phải làm một mình, em muốn giúp mợ.""Mợ đâu có phải làm một mình, em...!ờm...!vậy thôi được em cứ ở đây giúp với mợ được không?""Dạ mợ Đình."Nói rồi Cám với lên lấy cái nồi to ở trên giá để xuống bàn bếp.
Sau đó lấy củi bỏ vào lò bếp đun."Em giúp mợ đổ nước vào nồi sau đó đặt lên bếp nha.""Bao nhiêu nước hả mợ?""Chi cứ cho ba bát to nước vào nồi cho mợ nhé, sau đó thi cho muối với đập dập gừng bỏ vào nồi cho mợ nghen."Cái Chi gật đầu lia lịa sau đó liền với lấy cái bát to từ trong tủ bếp ra đông nước lại thấy Cám bước ra ngoài liền hỏi."Mợ Đình, mợ đi đâu vậy?""Mợ đi bắt gà, em cứ ở trong này rồi chốc mợ vào."* * * * * * * * * * * * *Cám múc con gà vừa mới hầm ra cái bát gỗ to rồi đặt lên mâm lại cũng vừa đúng lúc xe ngựa của Lão Vương Gia về đến nhà.
Già trẻ lớn bé từ chủ nhân tới gia nô trong nhac đều ra kính đón lão gia trở về.
Cám từ trong bếp cũng vội vã cùng cô ba chạy ra đứng ở trước nhà đợi.
Từ ngoài cửa chính, Lão phu nhân khoác tay lão vương gia bước vào trong nhà.
Người trong nhà liền tự động cúi đầu chào kính cẩn.
Con trai và con dâu trưởng cùng với con ái út của lão vương gia liền tới trước mặt hành lễ.
Mọi chuyện đều ổn thỏa nếu như lúc cả ba đứng lên không có tiếng than ôi chói tai của Lão phu nhân."Trời đất ơi, Mẫn Chi, con đã đi nghịch ngợm ở đâu vậy, nhìn váy áo của con xem, bẩn thỉu tới như vậy sao con có thể mặc nó tới hành lễ trước mặt lão gia được chứ."Cám nghe thấy vậy mới giật mình quay sang nhìn váy của Chi.
Cái váy màu hồng bây giờ đã nhuốm đầy sắc nâu của bùn đất, nhuộm tới phân nửa đuôi váy.
Phía trên thì dính đầy những vết bẩn của dầu mỡ.
Mấy cái nơ dưới váy cũng bị dời chỉ có cái thì đã rơi mất ở đâu đó.Cám ngạc nhiên nhìn Mẫn Chi, ban nãy nàng không để ý.
Lúc về tới nhà chỉ chăm chăm băng lại vết thương trên tay con bé mà không để ý tới cái váy lắm đầy bùn của nó.
Lúc nấu đồ ăn xong bùn đất ban nãy thấm vào vải nhuốm nâu cả cái váy hồng, những vết bẩn khi nấu ăn cũng bị dính lên váy.
Cám nghe tin lão gia về lại quá vội vàng vô ý không nhận ra mấy điều này.Cám tròn mắt hoảng hốt nhìn Mẫn Chi sau đó nhanh chóng quỳ xuống."Bẩm lão gia và phu nhân, chuyện này tất cả là do con sơ suất mới để cho em Chi ăn bận như thế này.
Ban nãy con và em ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn để nghênh đón lão gia về phủ không cẩn thận để dính bẩn vào váy em.
Xin lão gia, phu nhân đừng trách mắng em.""Mợ Cả lại còn có cái Chi chuẩn bị đồ ăn đón ta sao? Chà hiếm có khi ta lại được con gái út nấu cho ăn đó."Lão gia cười khà khà vỗ vào vai của Chi với Cám tỏ rõ sự vui vẻ.
Phu nhân thấy lão gia có nhã hứng tới vậy cũng bỏ qua rồi kêu Mẫn Chi mau chóng về phòng thay lại váy áo tử tế.Ngày hôm đó, sau bữa cơm, Cám bất ngờ nhận được mời nhập cung của Hoàng Hậu."Hoàng Hậu mang long thai sắp tới ngày hạ sinh, tính khí lại thất thường, dạo gần đây lại sinh bệnh lạ.
Hoàng Hậu người rất muốn gặp mặt con, năm lần bảy lượt thuyết phục hoàng thượng để con vào cung ở bên cạnh hoàng hậu vài bữa."Cám nhíu mày im lặng không cất nửa lời.
Lão gia thấy vậy cũng đành hỏi thêm một câu."Tử Đình, ý con làm sao?""...!Lão gia, nếu con nói con không muốn vào cung thì sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...