Đối diện với em gái mình, Tấm bản thân cũng có chút xao động muốn trở về cùng em, bị Cám nắm chặt tay kéo đi, chân Tấm đứng sứng lại phản kháng nhưng tay lại nắm lấy tay Cám không buông.
Biết rằng lý trí mình không cho phép nhưng cảm xúc lại làm theo, kết quả vẫn là lý trí thắng, Tấm gặng giật tay lại để Cám bị tên Vương gia kia vác đi.
Tấm nhìn theo, ánh mắt chứa đầy tội lỗi, bản thân thực sự chỉ muốn chạy theo xin lỗi và cùng Cám trở về nhà.Tấm đăng ký sau đó liên trở về.
Bản thân không dám đối diện với Cám, ngày hôm đó Cám cũng im lặng, cả ngày lầm lì, không chịu ra khỏi phòng.
Tối đó, Tấm một mình vào phòng của mẹ Cám một lúc sau bước ra, tay nắm chặt lấy thẻ quan của cha ngày xưa.
Mẹ Cám đã đồng ý.
Đồng ý cho Tấm vào cung, đồng ý đưa cho Tấm thẻ quan của Cha Tấm để cho Tấm bước chân vào chốn hoàng cung.
Tấm đã lo sợ răng mẹ Cám sẽ không đồng ý nhưng tốt rồi, dì đã đồng ý ngay tức khắc.Mẹ Cám ngồi trog phòng mắt đưa ra ngoài cửa chốc chốc lại phát ra tiếng thở dài thườn thượt, bà đã đồng ý cho Tấm dự tuyển, đồng ý đưa cho Tấm thẻ quan của chồng bà.
Nếu quả thật như lời Tấm nói, việc đó thực sự có thể giữ được lại cái làng này, thì thật là tốt quá rồi, thậm chí, nếu thực sự sau này mọi chuyện đã hoàn thành, nếu thái tử có tình ý với Tấm thậm chí Tấm có thể trở thành hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ, cả cuộc đời sống trong lụa là, sống trong vàng bạc.
Đến Cám của bà cũng có thể hưởng được thơm lây.
Vậy chẳng phải tốt quá rồi sao? Nhưng...!bà vẫn thực sự không hiểu tại sao trong lòng của bà lại thật quá nặng nề như vậy.
Bà đã làm gì vậy? Tự lừa dối bản thân sao? Ai mà chẳng biết chốn cung cấm khắc nghiệt như thế nào? Xa hoa được bao nhiêu thì bấy nhiêu đau đớn.
Kể cả sau này Tấm trở về, thì lại có chàng trai nào chịu lấy một nữ nhân đã thất thân, không phải kẻ ngốc, thì cũng là thân tàn ma dại.
Tấm là con của người đàn bà đã chiếm lấy tình yêu của người mà bà yêu nhất, là đứa khiến bà phải chịu cái danh mẹ ghẻ ngược đãi con chồng, tuy là thế nhưng ở với nhau lâu như vậy, Tấm cũng lại là 1 tay bà nuôi lớn, dẫu không thể hiện nhiều nhưng bà dối với Tấm vẫn có chút thương cảm.
Dẫu vậy, nhưng nếu không để Tấm đi, vậy ngôi làng này sẽ ra sao, rồi gia đình của bà sẽ ra sao? Cả cuộc đời chồng bà cống hiến, hy sinh không lẽ cứ vậy đứng nhìn nó sụp đổ.* * * * * * * * * * * * * * * *Ngày Tấm tiến cung, sáng sớm hôm đó mẹ Cám đã dậy rất sớm nấu cơm, Tấm tỉnh giấc lên gian trên đã thấy đồ ăn được dọn sẵn, mẹ Cám đang cặm cụi nấu nốt bát canh dưới bếp, thấy Tấm liền đứng dậy, miệng gượng gạo nở nụ cười."Con thức dậy rồi sao, mau...!mau lên ngồi xuống ăn cơm đi."Tấm nghe lời ngồi xuống mâm, mẹ Cám xới lên một bát cơm trắng đưa cho Tấm, Tấm liền nhận lấy, ăn một cách cắm cúi."Lát nữa...!con vào cung, đừng đi một mình, nếu con muốn, hãy để dì đi cùng con.""Con...!không cần đâu dì, con có thể đi một mình được mà, làm vậy sẽ phiền tới dì.""Nếu con nói vậy thì thôi, ít nhất đừng đi bộ hãy bắt một chiếc xe ngựa.""Con biết rồi dì."Rồi Tấm lại ăn, mẹ Cám thì im lặng ngồi đối diện Tấm lặng im nhìn Tấm."Con rất xinh đẹp, lại là một đứa trẻ ngoan, dì xin lỗi vì để con đi như vậy, nhưng...!nhìn nơi nay sụp đổ dì...""Dì...!con, không phải lỗi của dì, đây...!là điều con nên làm...""Ta thực sự xin lỗi con, tất cả mọi chuyện...""Con hiểu mà dì, dì đừng xin lỗi nữa, con là tự nguyện làm điều này."Tấm ăn hết sạch bát cơm, để bát xuống mâm Tấm nhoẻn miệng cười."Dì,, cũng đến giờ rồi, con...!đi đây.""Con đi luôn sao? Để dì gọi Cám dậy, chúng ta đi tiễn con.""Không cần đâu dì.
Con ổn mà."Nói rồi nàng ta đeo cái túi vải lên vai, đi ra ngoài cửa, mẹ Cám ở phía sau theo từng bước chân của Tấm cho tới đầu hẻm.
Tấm quay lại ân cần nói."Đến đây là được rồi dì, con sẽ tự đi tiếp ở đây, ngoài này gió lạnh, dì vào nhà sớm đi kẻo mang bệnh.""Tấm...!con nhất định phải trở về.
Chúng ta vẫn luôn ở đây.
Nếu có gì cứ viết thư về cho ta.
Nếu cảm thấy không chịu nổi hãy trở về, ta nhất định sẽ đưa con về bằng được.
Con nghe chứ.
...Ta biết trước đây ta đối xử với con đều rất tệ bạc nhưng dù thế nào con vẫn là con của ta."Tấm mắt nhạt nhòa nước mắt, nàng ta lại gần ôm chầm lấy mẹ Cám."Con...!con có thể gọi dì một tiếng mẹ không?""Đ...!được.""...!Mẹ...!con nhất định...!nhất định sẽ trở về.
Mẹ...!ở nhà nhớ bảo trọng sức khỏe."Nói xong, Tấm cúi gập người chào từ biệt mẹ Cám rồi quay lưng bước đi.
Mẹ Cám cũng đi vào trong.
Phần Cám nãy giờ đứng trên ban công lầu hai đưa mắt nhìn xuống phía ngoài hẻm, thoáng có chút đau lòng, mắt tiếp túc hướng về Tấm, nhìn theo bóng Tấm đi ra đường bắt xe ngựa, nhìn Tấm bước lên xe rồi chợt quay đầu lại, ánh mắt dối diện với ánh mắt Cám miệng mấp máy hai từ "bảo, trọng"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...