Chủ nhật là ngày đi tiễn lão Triệu về nước, thời tiết hôm nay lại rất tốt.
Từ khi nhập thu hiếm có được một ngày mặt trời đẹp thế này, rất thích hợp để tụ tập với nhau xem Bundesliga(giải hạng nhất Đức, giống như là Champion League ấy): uống bia, phơi nắng.
Lão Triệu buổi chiều đáp xe lửa đi Frankfort trước, sau đó buổi tối mới bay thẳng về nước.
Nhà bếp như cũ vẫn làm việc bình thường, không nhiều người đi, Chu Khải tự mình làm xong việc, cơm cũng không kịp ăn liền lên lầu thay quần áo, đem lão Triệu đưa đến trạm xe lửa.
Thời gian còn nhiều, hai người tại trạm xe lửa uống một cốc cà phê. Chu Khải thình lình nhớ lại khi mình mới đến thì cũng là lão Triệu tự mình đến sân bay đón hắn. Biết rõ hắn có chút say máy bay, trên đường hầu như không ăn được gì, thế là mang Chu Khải tại sân bay trong tìm một quán ăn một bữa đơn giản, một cốc cà phê, một phần mì ý, không có cái gì gọi là mỹ vị cả, nhưng cái hương vị ấy trái lại khiến Chu Khải nhớ thật lâu.
Tối hôm qua, để làm một bữa tiễn lão Triệu, bọn họ năm người tại ký túc xá ăn lẩu. Nồi không lớn, nhưng vừa uống vừa ăn cũng đủ rồi. Lưu Bân chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu: thịt dê, tôm, sò điệp. Chúc Vân Tường cũng làm chút rau trộn, rượu vẫn là phải có, vừa ăn vừa uống mới được!
“Sao hành lý gì mà chỉ có thế kia?”
“Đúng vậy, nhìn tới nhìn lui phát hiện không có gì để mang đi cả. Được rồi, dĩ vãng thực đơn cùng thứ đồ khác, anh đều để cùng một chỗ, cậu nhớ trở lại lấy.”
“Được rồi, em biết rồi.” Nhìn xe tốc hành ICE (InterCityExpress: tàu xuyên thành phố) màu trắng chạy đến sân ga, Chu Khải vỗ vỗ bờ vai lão Triệu, “Đến rồi nhà nói cho em một tiếng, anh về nước vẫn là dùng cái số này phải không?”
Lão Triệu đáp một tiếng, “Quốc nội chờ cậu!”
Chu Khải khoát khoát tay, nhìn lão Triệu lên xe, thế là cũng xoay người trở lại.
Đến nhà ăn thời gian vừa vặn hai rưỡi chiều, nhà bếp đúng hạn đã tan tầm. Hắn mở cửa chính, bật bếp, tính toán làm cái gì cho mình ăn.
Dư Dương từ nhà ăn đi xuống, trực tiếp đi đến phòng thay quần áo, tâm tư liếc nhìn nhà bếp một cái cũng không có.
Thừa dịp đun nước xong, Chu Khải đi tới, dựa vào cửa nhà bếp, “Này, cậu đang làm gì?”
Theo đó là một cái đầu từ phòng thay quần áo vươn ra, sắc mặt không dễ nhìn mà hỏi: “… Chu đầu bếp, nhà bếp có nước không?”
Chu Khải từ trong tủ lạnh lấy ra một chai ném đến cho cậu ta, lúc này mới nhìn thấy trong lòng bàn tay kia đang cầm hai viên thuốc.
“Uống thuốc?”Lấy ly nước ấm trong tay đổi với chai nước đá, “Nhìn cái gì, chẳng qua nước là vừa đun, tôi không uống nóng. Này, thế uống hay không uống.”
Dư Dương một giây đồng hồ trước còn thấy cảm kích, một giây sau trái lại thầm nghĩ cho hắn một cái xem thường. Con người này, chính là này mở miệng liền khiến người khác muốn đánh.
“Dạ dày không tốt?” Chu Khải trở lại bếp, cho nhỏ lửa, lại từ trong tủ lạnh lấy ra đến tận mười cái hoành thánh, “Ăn không?”
“Còn không có… Chẳng qua sắp đến giờ tan tầm, trên lầu cũng không còn nhiều khách lắm.”
Trên lầu ba giờ mới tan tầm, nhà bếp trước lúc đó đều sẽ nấu đồ ăn cho nhân viên nhà ăn xong hết mới tan làm.
Chu Khải liếc nhìn các đồ trong thùng rác, giữa trưa mọi người ăn gì cũng đã đoán được đại khái, là cá cùng với ớt xanh hay cái gì đại loại thế, nhưng là món cay.
“Mì vằn thắn có được không?”
Dư Dương đứng ở môn cửa không phản ứng gì, hiểu rõ ý tứ Chu Khải: “Không nên không nên, Mã quản lí hôm nay ở trên lầu, tôi lại đi ăn cái này… Không tốt lắm.”
Chu Khải loan miệng cười nhạo một tiếng, “Này, cậu có muốn bưng cái cảm tình đấy lên ăn luôn không?
Tay thả rau xanh, nấm, còn có cà chua thái hạt lựu vào nồi nước sôi, đợi một lúc liền bưng ra.
Chu Khải nhìn cũng không nhìn, đem mì vằn thắn lưu loát để lên bàn, ở tủ bát trong lấy ra hai cái bát, “Qua đây ngồi.”
Thấy tình thế này, Dư Dương cũng không thể lại từ chối, huống chi dạ dày mình xác thực đã sớm đói không chịu được, uống thuốc vào mà vẫn co giật.
Đi tới bên cạnh bàn liền ngửi được hương thơm. Nấm hương, cà chua cùng rau xanh càng khiến bát bình thường mì trông bình thường thêm câu nhân. Đang muốn kéo cái ghế ngồi xuống lại bị Chu Khải gọi, “Ngồi đối diện đi.”
Dư Dương úc một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, hắn không biết rõ quy củ nhà bếp, đương nhiên cũng không biết đó là vị trí đầu bếp trưởng mới ngồi.
Cậu trước đây không phải chưa từng ăn mì vằn thắn, không có gì ngoài mì sợi cùng mấy miếng thịt, tôm, hoặc là hoành thánh. Nhưng một lần này, trái lại là lần đầu tiên ăn mì vằn thắn ngon như vậy. Mì là sợi nhỏ, mỏng. Điểm tâm là Ravioli (một loại pasta có nhân bên trong) do thợ làm bánh Du Tiệp tự tay làm. Hương vị nấm thoang thoảng, rau xanh giòn, cà chua tươi mát, còn có Chu Khải cuối cùng còn rắc chút hạt tiêu đen vào canh —— thỏa mãn! Chẳng qua… Nếu như lại có chút cái gì thì tốt hơn!
“Có cay không?”
Chu Khải vùi đầu ăn mì, không đối thoại.
“… Chu đầu bếp?”
Ưm, kẹp một cái Ravioli nếm thử.
“Này!”
Như không mảy may quan tâm liếc Dư Dương một cái, thấy cậu trừng mắt nhìn mình tức giận, Chu Khải như không có việc gì hỏi: “Như thế nào?”
“Tôi nghĩ cay một chút sẽ ngon hơn.”
“Không phải nói dạ dày đau sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chu Khải vẫn là đứng lên, trên trạn bếp nấu với tay lấy cái trong chỗ gia vị múc một chút tương ớt. Rất nể tình cho hai giọt vào trong bát, người nọ trái lại còn chưa đủ: “Thêm chút nữa, thêm chút nữa!”
Chu Khải tay dừng lại, nhướn mày từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc ngồi đối diện mình, “Là con cún vừa nói ‘ một chút nữa ’ a?”
Dư Dương nâng ánh mắt nhìn hắn, thấy hắn lại cho thêm hai giọt nữa, sau đó tay cầm thìa loảng xoảng một tiếng ném lại trong tủ, “Được rồi, ăn mì.”
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn mì, đều không nói lời nào, Dư Dương liền lại dẫn đầu mở miệng: “Triệu đầu bếp đã về nước sao?”
Chu Khải ừ một tiếng.
“Này hiện tại đều là anh phụ trách sao?”
Chu Khải lại ừ một tiếng, dáng dấp rất không phối hợp.
Kỳ thực, hắn vài lần đều đang nghĩ, hai người cứ như vậy ngồi không nói lời nào, thực sự có lúng túng sao? Không thì người này thế nào cứ phải tranh thủ tìm mấy chuyện vớ vấn để nói? Dư Dương nói càng nhiều, hắn trái lại càng không muốn mở miệng.
Sau khi ăn xong, hắn theo thường lệ trước đem bát mình rửa sạch sẽ. Biết rõ phía sau lưng người còn đang ăn, “Ăn xong thì mang ra đây.”
Dư Dương vẫn là đem chén không bưng tới, “Cảm ơn.”
“Cậu sau này đi làm sớm một chút qua đây, ” tiếp nhận bát Dư Dương đưa qua, Chu Khải đầu cũng không nâng, chỉ tiếp tục nói: “11h55 xuông là có cơm ăn.”
“…”
“Nhìn tôi làm gì? Trên lầu phục vụ sinh xuống chực cơm cũng có, ăn sớm ăn muộn đều là ăn. Chỉ cần cậu đừng có mà mang cái đầu đấy đi nói với Mã chim thôi.”
Dư Dương cười cười đáp ứng, cũng không để ý Chu Khải gọi Mã Húc Dương là “Mã chim”, đại khái là nghe nhiều cũng thành quen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...