Cầu Hohenzollern rất dài, bắc qua tại sông Rhine, song song với cây cầu chính là đường tàu, mỗi một chuyến tàu đi Cologne hầu như đều phải đi qua đây.
Bọn họ mới đi một nửa, lúc đoàn tàu chạy qua kéo theo một trận gió lạnh, Dư Dương đứng ở cạnh cầu rùng mình một cái, đầu óc dường như vẫn đang dừng lại tại thời điểm Chu Khải nói câu cuối cùng kia.
“Đồng ý hay không đồng ý, em nói đi.” Ý thức được mình bất tri bất giác đã đem lời nói nghẹn trong họng bấy lâu nói ra, nhưng người trước mặt lại không rên một tiếng, chỉ là ngơ ngác nhìn.
Thấy hắn không nói lời nào, Chu Khải liền kéo cậu đi. Khi ngón tay chạm nhau, có nhiệt độ truyền tới, ánh mắt lơ lửng nãy giờ rốt cục nhìn lên, như là thăm dò, rồi nhìn thấy một ánh mắt nghiêm túc.
Dư Dương lần đầu tiên thấy Chu Khải thế này, tâm nhất thời căng thẳng, tay cũng thành phản xạ có điều kiện rút ra. Cậu siết chặt bàn tay trong lòng, căng thẳng hỏi một tiếng: “Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì, ” nam nhân nở nụ cười trong gió, “Em là người, anh cũng thế a. Với lại…Không phải em thích ăn mì vằn thắn anh làm sao?”
“…” Dưới ngọn đèn yếu ớt, Dư Dương theo thói quen tính cắn cắn môi.
Tại sao lại có một tên nhóc đơn giản đáng yêu thế này ?
Chu Khải không đợi được cậu trả lời, liền đem bàn tay vừa mới rút ra kéo lại.
Biểu tình Dư Dương trên mặt trong bóng đêm thấy không rõ ràng, cho nên hắn sáp đến nhìn, thẳng đến khi trong mắt hai người hiện lên hình ảnh lẫn nhau. Khoảng cách này vừa phải, mũi cùng mũi gần như chạm vào nhau, giống như đêm kia vậy. Thấy cậu mân đôi môi mỏng gắt gao cắn, Chu Khải cười ra tiếng, tay kia nhàn rỗi bắt được cằm Dư Dương, nhắm mắt lại hôn lên —— có thể cảm giác được cái tay đang nằm trong tay mình nắm chặt.
Khi buông ra, Chu Khải cau mày cười khổ, “…Này, mở miệng.”
Dư Dương lúc này giống như bức tượng, đầu óc bị bẻ cong, vẫn còn dừng ở câu kia của Chu Khải ‘ ăn lại uống rồi lại đi ngủ ’.
Dư Dương không nói cho hắn bất an cùng kháng cự trước kia đều chính là bởi vì sợ mình cũng biến thành đối tượng mà hắn có thể. Nếu như cậu thực sự nói ra, sợ rằng Chu Khải sẽ giận đến mức ngay lập tức tuôn ra một tràng chửi thề: người thích thì yêu mà không thích thì bỏ đi mà phải vắt óc tìm mưu kế, hết chạy đi mua đồ ăn em thích nhất, lại mượn cớ đưa em đi rồi lại đón em về, thậm chí vọng tưởng dùng một chén mì vằn thắn để trói chặt em sao!?
Cũng may trời tối, bằng không mặc dù là ở Cologne, Dư Dương cũng hận không thể tìm cái động mà chui vào. Nhưng người đi bên cạnh thật giống không chút nào để tâm, chỉ nhìn dòng sông chảy dưới chân, trêu chọc một câu: “Em thật sự còn thấy gì không được này…” Quanh co lòng vòng muốn nói thật ra mình đã thích từ lâu, nhưng khi bị hỏi đến lại thật sự nhớ không nổi là từ lúc nào đã bắt đầu thích.
“Đại khái… Đại khái khi đưa em lò sưởi điện là đã bắt đầu rồi đi?”
Nam nhân ngoảnh đầu qua là một khuôn mặt tự giễu, lười biếng toét miệng cười dáng dấp rất thiếu đánh. Hắn chính là như thế này, vừa nói đến loại đề tài này, cảm giác lỗ mãng lại chạy ra hết thảy. Nhưng loại lực sát thương này, giống như một đứa chưa từng mong chờ cái gì với ai nhưng lại đi bày tỏ lòng mình, tuy rằng hắn nỗ lực duy trì bộ dạng ngả ngớn nói chuyện, nhưng ánh mắt nghiêm túc lại không lừa được người. Dư Dương thình lình cảm thấy, Chu Khải giả vờ lỗ mãng cùng lười nhác kỳ thực… rất khêu gợi.
Thoát ly mọi người từ rất lâu hai người đơn giản không lại để ý tới người khác.
Tay phải cậu bị nam nhân kéo, hai người cứ như vậy một chỗ cùng đi nốt nửa cây cầu. Từ đó đến cuối cầu chỉ cần đi khoảng bảy phút hơn, nhưng bọn họ lại đi mất rất nhiều thời gian.
Nguyên lai cảm giác được nắm chặt tay là như thế này, Dư Dương lần đầu tiên cảm giác an tâm.
Mặc dù trước đây cùng Tưởng Vũ Châu một chỗ, hai người cũng rất ít nắm tay. Tưởng Vũ Châu không phải không ôn nhu, chính là chuyện này đối hai nam nhân mà nói đại khái vẫn rất là giả nhân giả nghĩa. Biết rõ hắn không thích, cho nên Dư Dương cũng ngậm miệng không đề cập tới. Ở trong đoạn tình cảm trước đây, cậu giống như đóng vai đi truy đuổi đối phương, không gây sự, không tùy hứng, đối phương cho cái gì, liền nhận cái đó. Mà đối phương đối đãi cậu, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ một quý ông, chưa bao giờ miễn cưỡng Dư Dương cái gì. Có nề nếp sinh hoạt, có thể dùng tương kính như tân để hình dung bọn họ.
Không nghĩ tới Chu Khải nghe xong, cũng rất xem thường nói: ” hai năm này sao em không mệt chết?”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Khải và Tưởng Vũ Châu chính là như vậy, nếu như cậu giãy ra khỏi cái ôm, Tưởng Vũ Châu nhất định sẽ thu tay lại biểu đạt hắn tôn trọng, nhưng Chu Khải sẽ tiến lên và một lần nữa ôm cậu vào lòng.
Hai người trở lại Duisburg, đến cửa nhà mới buông tay ra.
Dư Dương tìm chìa khóa mở cửa, xoay người lại liền thấy nam nhân một khuôn mặt vô lại tựa ở cửa, hai tay cắm ở trong túi quần nghiền ngẫm nhìn cậu.
“… Anh làm gì?”
“Em bình thường đều nói chuyện với khách như vậy sao, không mời anh vào nhà uống chén cà phê hay cái gì đó?”
Không biết rõ vì sao lại đỏ mặt, tuy rằng nghe hiểu ý tứ, nhưng Dư Dương vẫn dùng một khuôn mặt vô tội trả lời: “Thật xấu hổ, trong nhà hết cà phê mất rồi.”
… Nhóc này, còn dám chơi đùa?
“Thế uống trà cũng được.”
Ánh mắt đã dần dần trầm xuống, không đợi Dư Dương tìm ra cớ khác, Chu Khải không chút khách khí đá cửa đi vào.
“Này! Giày!” Dư Dương tránh không kịp, một phát đã bị người kia ép vào cánh cửa, “Em em… em đi pha trà cho anh!”
Thân thể càng sát lại hơn, Chu Khải ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng cười, nụ cười khiến người ta ngưa ngứa trong lòng.
Hắn dùng âm thanh vô cùng gợi cảm nói: “Làm sao giờ, anh lại muốn cái khác cơ.”
Ngang ngược chen vào giữa hai chân cậu, Chu Khải không hề nghĩ ngợi liền hôn xuống, thế nhưng bất luận mang theo công kích muốn cướp đoạt môi lưỡi thế nào, Dư Dương thủy chung cắn chặt khớp hàm không buông ra. Nghĩ đến vừa rồi tại cầu mình cũng thất thần như thế này, tự nhiên nổi hứng trêu đùa, liền đem miệng ngậm chặt.
Chu Khải hôn một lúc dừng lại, thấy người trước mắt này khuôn mặt giống y một đứa trẻ con đang cười xấu xa, một phát đem người ôm vào trong lòng mắng: “Muốn bị đánh có phải hay không…?”
Một lần nữa hôn xuống lấy tốc độ thần tốc mở khớp hàm, lập tức cùng Dư Dương quấy cùng một chỗ, không cho cậu cự tuyệt. Quần áo trên người đã bị Chau Khải vứt xuống hết trên đường đi, người kia bá đạo hôn từ môi về tai, xuống xương quai xanh rồi tới lồng ngực. Dư Dương triệt để bị kích thích.
Khi bị Chu Khải đè lên trên giường, lý trí đã không còn nhiều, đến khi người kia vuốt ve dục vọng của mình thì cậu rốt cục nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
“A… đợi đã…”
Vô ý thức nói ra, lại được Chu Khải đáp lại, “Chờ em chuẩn bị xong, anh không chịu nổi.”
Lồng ngực bị đầu lưỡi mềm ướt ngậm lấy hết mút lại liếm, dưới thân địa phương yếu đuối bị nam nhân hoàn toàn nắm giữ trong tay, lấy tốc độ không nhanh không chậm mà di chuyển, loại tốc độ này, thật giống như muốn thật tỉ mỉ chiếu cố nơi mẫn cảm đó.
Dục hỏa rất nhanh bị khơi lên, giống như muốn cùng Chu Khải một chỗ, nhưng mà trái lại xấu hổ cũng nhiều như khoái cảm.
Dư Dương cắn môi nói không ra lời, tay cũng không tự giác ôm lấy người đang ở phía trên mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...