Tìm hiểu được lịch cùng giá của công ty dọn vệ sinh, Quan Lệ Dĩnh trước tiên gọi điện thoại cho Tào Kiến Quốc. Tuy rằng bất mãn vì tốn tận 1600 euro, nhưng vì lần này kiểm tra, Tào Kiến Quốc đành chịu thua đáp ứng.
“Còn có, chuyện của Diệp bộ trưởng, đã sắp xếp chưa?”
“Đều sắp xếp tốt rồi, Tào tổng. Ngày kia ta sẽ đi Pháp chuẩn bị, sau đó phái người đem đoàn người đó đưa đến nhà hàng đã đặt bàn sẵn. Sau khi đi Pháp, lịch trình ở Italia, nhà hàng khách sạn cũng đã chuẩn bị tốt.”
“Được, cứ làm cho tốt đi, chuyện nhà ăn đã có Mã Húc Dương lo.”
Nàng dừng một chút, “… Vâng.”
Quan Lệ Dĩnh biết rõ Tào Kiến Quốc trong nhà hai đời đều là làm ô tô, cha tay trắng dựng nghiệp ở quê hương vốn không phải là truyền thuyết. Thường ngày luôn luôn bị công việc quấn thân, nói không đến hai câu liền muốn oải, hôm nay trái lại thanh thản, khó có được mà hỏi đến cái nhà ăn tồi tàn này.
“Hắn muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần em muốn vẫn có thể nói hắn làm này kia Hắn có bao nhiêu năng lực tôi biết rõ, đem nhà ăn loạn thành một đoàn thế là đủ rồi, ” theo Tào Kiến Quốc cũng đã mấy nắm, Quan Lệ Dĩnh vẫn là không thích nghe hắn cười lên, giấu không được ngữ khí dương dương tự đắc của thương nhân, “… Tôi bên này còn có rất nhiều việc quan trọng hơn muốn giao cho em, nghe hiểu được không?”
Sau đó, có một cuộc họp yêu cầu toàn thể công nhân họp có mặt, ngay cả phục vụ sinh cũng không tha.
Nguyên nhân là Quan Lệ Dĩnh sau một đoạn thời gian trong không ở nhà ăn, nhà ăn cùng nhà bếp tất cả toàn bộ giao cho Mã Húc Dương phụ trách.
Tiểu nhân đắc chí rốt cục như thường, sau khi Quan Lệ Dĩnh nói xong liền lập tức nói tiếp, thao thao bất tuyệt nói một trận nào là làm thế nào đề cao hiệu quả nhà ăn và lợi ích, cải tiến tình trạng vệ sinh nhà ăn, trọng điểm rõ ràng là một tháng sau khi phúc tra vệ sinh.
“Cuối tuần người của công ty sẽ đến làm tổng vệ sinh, thời gian là ngày đầu tuần buổi tối 12 bắt đầu, cho đến sáng sớm ngày thứ hai 5 giờ. Nhớ kỹ, ngoại trừ đồ ăn trong tủ lạnh, tất cả công cụ cùng dụng cụ toàn bộ đều phải cất đi, không được để ở lại nhà bếp. Chu Khải, có vấn đề gì không?”
Nam nhân một mực đều không nghiêm túc nghe, lúc bị nhắc đến thế nhưng lưu loát đáp lại một câu: “Đêm hôm đó nhà bếp phải kết thúc công việc trước thời gian. Buổi tối sau chín giờ, phía trên không thể đưa đơn xuống nữa, bằng không không kịp.”
“Có thể.” Mã Húc Dương sảng khoái đáp ứng, như có như không nói khiến căn phòng ngập mùi thuốc súng, ngay Dư Dương cả ngồi ở một bên cũng nhịn không được tức giận.
“Chẳng qua, điều phải nhắc nhở chính là: sau khi đã được quét sạch, nhà bếp lúc nào cũng phải giữ sạch sẽ như thế. Tất cả đồ ăn toàn bộ đều phải dán nhãn, các yêu cầu được viết trên báo cáo, tin tưởng cậu đã đọc qua. Sau này, tôi sẽ dựa theo những tiêu chuẩn này để kiểm tra nội bộ bất chợt.”
Người đầu tiên không chịu nổi vẫn là Du Tiệp: “Thế tình trạng vệ sinh ở đại sảnh, ở trên lầu, ai tới kiểm tra? Ai tới cam đoan?”
“Nếu như cậu đồng ý, nhà bếp cùng nhà ăn có thể làm cùng nhau.”
“…!”
Chu Khải ở dưới bàn đè lại bàn tay của hắn, khiến sau khi chấm dứt cuộc họp Du Tiệp vẫn là hùng hùng hổ hổ: “Vì cái gì không cho tôi nói? Này rõ ràng là muốn thừa dịp Quan Lệ Dĩnh không ở đây nhằm vào nhà bếp!”
“Vậy cậu nghe Quan Lệ Dĩnh nói chuyện chưa?” Chu Khải liếc nhìn Du Tiệp một cái, còn coi như không có việc gì cười đến hi hi ha ha, “… Chỉ số IQ của cậu bằng đứa con nít đúng không?”
Cùng Du Tiệp một dạng còn có tên nhóc kia, buổi chiều lái xe cùng cậu đi mua đồ ăn.
Đối với dáng điệu cả vú lấp miệng em của Mã Húc, Dư Dương ngồi ở ghế sau một phen oán giận chán chê mới phát hiện người đang ngồi ghế phó lái trái lại vẫn ung dung tự tại.
“Này!” Bị người ta ngồi lên trên đầu rồi, người này thế nào còn cười được?
Chu Khải một tay chi cửa sổ, dùng bàn tay chống đầu nhìn phía Dư Dương: “Cậu cũng không phải người của nhà bếp, kích động cái gì?”
Dư Dương thở dài, “Đúng là hoàng đế không vội…” mà thái giám đã vội… Nhưng mà nửa sau cậu không nói nên lời.
Người ngồi bên cạnh dùng một bộ biểu tình nói móc pha trò: “Cậu vừa nói cái gì?”
Chu Khải ngoại trừ một câu tiện miệng, chính là ha ha cười lớn khiến người ta ghét. Khó chịu chất vấn hắn đến tột cùng là có cái gì vui mà cười ghê thế, nam nhân kia thế mà thu lại biểu tình, trở nên nghiêm túc nói không phải là cười vui, mà là cười nhạo.
Cho dù sau khi đã mua đồ chán chê, tâm tình vẫn như cũ không chút nào tốt lên.
“Ai, qua đây a.” Chu Khải ôm hai tương cà chua, nhìn ở xa đẩy cỡ lớn hóa xe đẩy Dư Dương.
Lúc phụ trách đẩy xe chứa đồ, Dư Dương chưa từng gặp qua xe nào chất nhiều đồ như vậy. Lúc đầu còn tưởng rằng xe đẩy của siêu thị này cũng giống như những nơi khác, nhưng khi thấy đồ ăn có thể chất lên cao như thế này mới ý thức được là Metro có thiết kế khác thường —— điểm khác với các siêu thị nhỏ chính là, nó phục vụ đối lớn, chuyên cung cấp thực phẩm cho các xí nghiệp, và tư nhân, vì thế bắt được nhu cầu của mọi người, muốn chọn mua nhiều nguyên liệu với số lượng lớn nhỏ tùy ý, giống như Chu Khải.
“Rất khó thao tác cái này a, ” đẩy xe đi qua, Chu Khải đem đồ buông xuống, Dư Dương đá đá bánh sau của xe đẩy, “Đi một chút cũng khó khăn, với lại còn nặng.”
“Nặng cái mông” Chu Khải xem thường chớp mi, “Cậu ngồi xuống!”
“Anh làm gì?”
“Có gì phải sợ, chỉ cho cậu chút kiến thức.” Thấy Dư Dương do dự, Chu Khải chỉ chỉ, “Bảo cậu ngồi xuống chứ không thì cậu bảo tôi nhìn đường thế nào?”
Vừa vặn dựa vào cái xe xếp bằng ngồi xuống, Chu Khải liền dùng sức đẩy đẩy về phía trước, vừa đi vừa đẩy. Tốc độ cực nhanh, khiến Dư Dương không khỏi bất ngờ.
Đi một vòng cả cái siêu thị, tới quầy thu ngân, khi xếp hàng mua đồ, nhân viên thấy thậm chí còn quen thuộc mà tươi cười chào hỏi. Thấy người ta ném đến ánh mắt vừa khó hiểu vừa buồn cười, lúc này mới ý thức được có bao nhiêu mất mặt.
“… Được rồi được rồi, mau dừng lại!”
Sau khi dừng lại, quay đầu nhìn nam nhân cợt nhả: “Bình thường ăn nhiều như vậy, hóa ra lương thực đều là lãng phí a.” Tay chân đều nhỏ như vậy, thật sự là phí thức ăn mà.
“…”
“Đi, ra chỗ kia đem hai gói khoai tây đến.”
“…”
“Nhìn cái mông, đi a! Rồi tôi mua bánh cho cậu ăn.”
Tuy rằng lần nữa cường điệu không cần đem chuyện đó ra nói, nhưng mỗi lần đều là mình nhanh chóng chịu thua.
Ôm hai gói khoai tây trở về, vừa vặn đến lượt Chu Khải thanh toán.
Kỳ quái chính là rõ ràng khi xào rau thì nhìn trông rất nghiêm túc, nhưng đến lúc quan trọng thì lại không hề chú tâm, rất muốn hỏi hắn cần gì phải thế?
Thỉnh thoảng cũng muốn vì hắn bênh vực, nhưng người đó trái lại một khuôn mặt không để ý mà bông đùa: người ta Mã quản lí tốt xấu ba mươi cái xuân vẫn còn cô đơn, dục cầu bất mãn đã đủ đáng thương, đừng tính toán với hắn.
Nhìn cậu thất thần một lúc, Chu Khải xoa nhẹ đầu cậu, cong miệng cười: “Đi a, đi siêu thị Châu Á mua bánh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...