Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Thang máy đến tầng, cửa còn chưa mở ra, Chu Khải chợt nghe một trận ồn ào. Hôm nay có mấy phục vụ sinh đi làm mà náo nhiệt thế này? Xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, đi tới cửa nhà bếp mới phát hiện hóa ra tiếng ồn đến từ phòng thay quần áo.

“Mã Húc Dương tôi nói cho anh biết, anh không phải quanh co lòng vòng nữa! Cái gì gọi là tạp vụ nhà bếp? Nói một chút cho tôi nghe xem nào!”

“Du Tiệp, cậu càng như thế thì giải thích càng vô nghĩa.” Mã Húc Dương đúng chuẩn một dạng tiểu nhân đắc chí. Chu Khải nhìn một cái đều trông thấy, chỉ là mắt thấy lão Du sắp hết kiên nhẫn mà ra tay rồi, không ngừng khua tay múa chân, đành phải đi qua xem xét tình huống.

“Tôi chỉ là nói cho người mới tới cho rõ quy củ nơi này, bọn họ đều tùy tiện ném túi ở chỗ này, cũng không cần khóa vào, ném để đấy rồi nhỡ mất ai chịu trách nhiệm?”

“Sao vậy, mở tiệc trả hử?” Hắn hướng Mã Húc Dương trưng ra một khuôn vặt vô lại, đi vào phòng thay quần áo nhìn mới phát hiện, đâu chỉ là lão Du, còn cả lão Chúc cùng hai phục vụ sinh cũng ở một bên, cộng thêm Mã Húc Dương cùng cậu bé gặp hồi sáng.

“Lão Chu, anh tới vừa đúng lúc! Em với anh…”

“Được rồi, đừng nói nữa, anh biết rồi,” Chu Khải cắt ngang lời Du Tiệp, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Chúc Vân Tường đứng ở một bên cũng khuyên hai câu, lúc này mới đem lão Du đang bừng bừng tức giận kéo về.


Thực ra tình huống trước mắt là cái gì, Chu Khải nhìn một cái liền hiểu rõ. Hắn liếc Mã Húc Dương phía sau còn dẫn theo cậu bé đang đeo balo hỏi rằng: “Thế nào, ném đồ lung tung?”

Dư Dương khoát tay áo, “À, không có. Mã quản lí đang nói với chúng em một chút về phòng thay quần áo…”

“Vậy là không ném bừa bãi?… Thế nhiều người như vậy làm gì ở đây?” Chu Khải trên mặt lại đeo vào kiểu cười vô lại, nói với hai phục vụ sinh nhà bếp: “Đừng đứng mãi ở đây, đi lên nhà bếp làm việc đi…  Được rồi, đồ đạc? Mang theo. Mã quản lí nói đúng, ở đây nhiều người qua lại, đồ thả ở đây không an toàn, đem vào nhà bếp đi. Đợi lão Triệu trở về anh nói với anh ta, nhà bếp chúng ta không phải còn một ngăn tủ đơn sao? Chỉnh sửa xong rồi cho mấy người trữ đồ a.” Vừa dứt lời, còn hướng Dư Dương một câu, “Sau này đồ đạc nếu không biết để đâu cứ để ở nhà bếp? Không thì không an toàn, Mã quản lí không có thời gian quản chuyện này đâu!”

Mặt Mã Húc Dương bị Chu Khải kích một cái trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi: “Thế này cũng tốt, dù sao thì nhà ăn cùng phục vụ sinh thời gian đi làm cũng không giống nhau lắm, đồ đều tách biệt, mọi người đều thuận tiện.”

“Vẫn là Mã quản lí nghĩ chu đáo,” Chu Khải không có gì cái gọi là nể tình, “Đợi lão Triệu trở về, tôi nói với anh ta một câu, ngày mai giao chìa khóa cho mọi người để mọi người bớt lo.”

Trở lại nhà bếp, Du Tiệp bắt đầu làm việc, nhưng tâm lý chung quy vẫn còn tức, lại căm giận mắng hai câu.

Nghe hắn đem con dao hướng cái thớt gỗ mà nện, Lưu Bân lên tiếng, “Ê này, cậu không sợ khách hàng ăn cái món tràn ngập oán khí này sẽ đến phàn nàn à?”

Kỳ thực tại nhà bếp sống lâu cũng biết nơi này mỗi người mỗi nết: đầu bếp trưởng Triệu Minh là người hiền lành, làm việc cẩn thận tỉ mỉ; phó bếp Chu Khải bình thường không lúc nào nghiêm chỉnh, kĩ năng xào rau trái lại cũng đủ để so đo cùng lão Triệu; Chúc Vân Tường phụ trách món rau cùng ba lò nướng nhìn như hung thần, nhưng kỳ thực rất tốt, cùng Triệu Chu hai người đồng môn, là vài chục năm anh em; Thợ làm bánh Du Tiệp một cây ngay thẳng, nhưng cũng rất thiếu kiên nhẫn, Lưu Bân xứng đáng với danh sư phụ thì hướng nội, không nói nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng có một chút hài hước.

Lần này thấy hai phục vụ sinh của nhà bếp bị Mã chim làm khó dễ, Du Tiệp không hề nghĩ ngợi, liền đi tới lý luận một trận, ngược lại khiến hai học sinh kia cảm động không ngừng

Sáu giờ, nhà bếp đến giờ cơm.

Đám người ngồi xung quanh một cái bàn dài, vị trí trên cùng là lão Triệu, nếu như hắn không ở đây, vị trí kia liền trống.


“Aiz tiểu Vương, ” Chu Khải ngoạm lấy chiếc đũa, hướng phục vụ sinh đang rửa chén hô: “Qua đây ăn cơm trước, hai xe bát này còn lâu mới xong được.”

“Chu đầu bếp, anh không thể không đề cập đến chuyện em vẫn còn tận hai xe sao…”

Ngồi ở ghế bên tay phải của lão Triệu là Chúc Vân Tường, hắn (trước) tiên đem đồ ăn để phần cho lão Triệu, sau đó mới bắt đầu ăn.

Từ khi lão Triệu bắt đầu làm đầu bếp trưởng ở chỗ này, cái quy định bất thành văn cũng liền bắt đầu rồi: đầu tiên, nhất định phải đợi tất cả mọi người ngồi xuống thì mới ăn cơm, dù cho chỉ là một phục vụ sinh rửa chén cũng đợi; thứ hai, nếu ai không có mặt hoặc là vừa đến giờ cơm thì phải đi, người khác sẽ để phần cơm cho hắn, nhỡ đâu sau lại đói.

Khi Lão Triệu trở về, Chu Khải vừa vặn ăn cơm xong.

Việc này công việc đặc thù, ăn cơm chỉ cần vài phút đồng hồ là xong, không đổi được bệnh nghề nghiệp. Chu Khải còn từng vì vậy mà bị nhiều người mắng, chẳng qua là bị hắn kẻ dối trá một câu nói lại mà thôi: “Ăn cơm nhanh mà thôi, không có gì quan trọng, không ăn quá chậm là được.”

Hắn chính là thế này, lỗ mãng hoặc là thấp kém, lời hắn nói ra luôn là phong đạm vân khinh như vậy, mỗi khi nhà bếp có phục vụ sinh mới tới, đối diện với tên đầu bếp nói gì cũng không cố kỵ này, luôn luôn có chút lúng túng. Lão Triệu cùng lão Chúc sớm biết hắn chỉ tiện mồm, muốn trách chỉ đổ thừa hắn sinh ra có góc có cạnh, nhìn nhiều lại cảm thấy cái tên lôi thôi này hóa ra lại có vài phần anh tuấn. Hắn chẳng quan tâm.

Lão Triệu có lúc nhịn không được muốn bày ra tư thế anh cả, nói hắn hai câu, “Cậu nói chuyện cho tử tế, đừng luôn tán tỉnh người khác như vậy, không nghiêm chỉnh gì hết!”


Hầu hết thời gian hắn cũng chỉ là cắn điếu thuốc, rũ đầu, “Oan uổng em lão Triệu, anh nói đúng không lúc quen em khi đó chúng ta nói chuyện chính là như thế này? Anh nói!”

Phải phải phải, từ khi quen biết tôi cậu liền trở nên không nghiêm chỉnh như vậy. Lão Triệu liếc nhìn hắn một cái, định nói lại thôi.

Lúc này Chu Khải cũng là như vậy, cà lơ phất phơ đứng ở đầu lò, xoa eo cầm lấy cái chảo, nhìn lão Triệu một mình ngồi ăn cơm, “Hôm nay thế nào lại nhanh thế a? Giữa đường len lén đi vệ sinh rồi chuồn đi hả?”

Chúc Vân Tường cười ra tiếng, nhưng vẫn là hướng Chu Khải ném đến một quả nho chế nhạo, “Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc”

Lão Triệu không động tĩnh gì, vẫn tiếp tục ăn cơm, biểu tình nghiêm túc nói: “Tỉnh tỉnh đi, không anh xào cậu!”

Để bát xuống, đi tới bên cạnh Chu Khải, bật bếp, nhưng lại thấp giọng bồi thêm một câu, “Đợi đã… hút một điếu đi.”

Bên tai nghe âm thanh xào rau xoạt xoạt, Chu Khải trên mặt cười đến dung dăng, nhưng tay xào rau cũng không chậm lại chút nào, bày bàn xong rồi liền kêu phục vụ sinh mang món ăn lên nhà ăn. Nhưng mà lúc này ở trong lòng hắn lại có loại cảm giác nói không nên lời. Loại cảm giác này, thật giống như là món ăn đang xào với dầu trong chảo đột nhiên được cho nước vào, dầu bọt nhất thời bắn ra khắp nơi, khiến người ta không có chỗ nào để trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận