Bởi vì cuối năm bận quá, nhà bếp lại tuyển thêm mấy phục vụ sinh tới giúp đỡ. Đều là nhờ dịp này gọi thêm mấy đồng học trước đây vào làm chung, Chu Khải tự nhiên cũng an tâm.
Ngày đầu tiên vừa tới đã có một phục vụ sinh đi theo giúp, gọi Tiểu Vương, vừa học vừa làm, cảm thán muốn học nhiều thứ như vậy, không chỉ đơn giản là rửa chén.
“Chu trù, bàn mười tám có đơn, cần thêm bốn bản MA.”
Tiểu Vương từ trong lấy ra hai cái khăn trải, kéo xuống đơn đặt món từ treo trên đầu lò sưởi, thuận tiện đối chiếu với Chu Khải, mặt khác một phần đơn rải rác còn lại liền dựa theo thứ tự phân công phân cho ba người còn lại.
“Cái gì là MA?”
“MA chính là Menü A, cũng chính một gói ăn đêm của nhà hàng. Nhà ăn buổi tối có ba phần món ăn đặc sắc đều bắt đầu từ hai giờ. Phần món ăn đều là cố định, làm lâu liền thành thục, giống như các món ăn nhẹ. Đem thực đơn đưa Du Tiệp, rau trộn cấp lão Chúc, cái khác liền lấy đưa cho Lưu đầu bếp.”
Tiểu Vương một bên làm một bên khai báo, “Đầu bếp Lưu làm xong món ăn đều sẽ trang trí thêm một. Lúc này là thích hợp nếu muốn xem Chu đầu bếp xào rau như thế nào, món ăn khác nhau sẽ được bày trên các đĩa khác nhau ra sao, ví như cá bơn, tôm hùm, sò điệp và các loại tương tự đều dùng đĩa tròn lớn; thức ăn chay, đậu hũ các loại thì dùng khay nhỏ. Chẳng qua phần món ăn thứ nhất đều là canh. Cho nên. trước tiên hãy đem bốn chén canh chuẩn bị hảo, đúng chưa?”
Chu Khải đứng ở trước xào rau, tuy rằng nhìn không thấy Tiểu Vương, nhưng cũng biết rằng hắn đứng ở phía sau, sớm biết bước tiếp theo của mình cần dùng thứ đồ gì để mà chuẩn bị xong rồi. Một đám phục vụ sinh, cậu ta làm ở đây lâu nhất, tay chân cũng nhanh nhẹn. Có người rửa chén nhanh, nhưng lại không nhất định sẽ sạch; có người rửa lại rất sạch sẽ, chỉ là luôn bị áp lực thời gian nên luống cuống tay chân không biết làm sao. Chỉ có tiểu vương, vừa nhanh vừa sạch, để cho người bớt lo.
Nghĩ đến đấy, Chu Khải không khỏi muốn nói đùa vài câu, “Này, hảo hảo cùng Vương sư phụ học a, cậu ta thế nhưng lại là trụ cột của nhà bếp chúng ta đó!”
Tiểu vương người thành thật, chỉ cười, cũng không cãi lại.
Chu Khải đem một nồi thịt bò kho tiêu bày ra đĩa, “Phục vụ!”
“Đi theo tôi, bên kia là thang máy truyền món ăn. So với trong nước cách phục vụ khác nhau, nếu như bàn này là người nước ngoài thì phục vụ các món rau trước, sau đó là món ăn chính, cuối cùng mới bưng đồ ngọt ra. Các món ăn liền đánh tới tầng một, ấn cái này là được…”
Nghe Tiểu Vương kiên trì giảng giải, Chu Khải nghĩ thầm người này thật đúng là thành thật, cẩn thận tỉ mỉ. Thật ra, thành thật cũng không phải chuyện gì xấu, lúc nào cũng cười một cái, thật giống như là sẽ không bao giờ tức giận vậy. Nhưng nếu như là như thế này, vậy thì vô nghĩa rồi đi? Hắn đối người tính tình táo bạo không có gì hứng thú, nhìn người trời sinh lạnh nhạt cũng không có hứng thú. Nhưng hắn thích chính là trêu đùa người mình không yêu, này có tính là không bình thường không? —— hắn thình lình nghĩ tới Dư Dương, theo đó tự giễu cười cười.
Nghe nói “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, còn chưa từng nghe qua chỉ là nghĩ Tào Tháo, Tào Tháo liền đặc biệt đến.
Một khắc nhìn thấy Dư Dương đứng ở cửa nhà bếp, Chu Khải đã nghĩ hóa ra thần cũng có thật…
“Máy tính trên tầng bị hỏng, Mã… Quản lí nói hiện tại không đánh đơn được. Đây là món ăn bàn số 10 gọi.”
Chu Khải tiếp nhận danh sách viết tay, nhìn thoáng qua, “Biết rồi, đi nói cho hắn thay tạm máy vi tính khác rồi cứ đưa danh sách tay xuống là được. Còn có, hỏi hắn bàn số hai có cần hâm lại đồ ăn hay không? Món ăn trước đã được đưa lên một lúc lâu rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Vương tiếp điện thoại trên tầng gọi tới.
“Chu đầu bếp, bàn hai thúc đồ ăn.”
“Nói với hắn, giục em gái hắn ấy!”
Sớm biết ngay, bàn hai chậm chạp không gọi, khẳng định là trên lầu vội quá nên quên. Hảo tâm nhắc nhở hắn, kết quả hắn ngược lại đến thúc nhà bếp ra món ăn.
“Đêm nay Quan Lệ Dĩnh lại nghỉ?” Chúc Vân Tường hỏi một tiếng.
“Loạn thành thế này, nhất định là chỉ có một mình Mã Chim.”
“Nghe nói hiện tại Tào Kiến Quốc có chuyện gì đều trực tiếp tìm Mã chim nói, Quan Lệ Dĩnh căn bản đã bị cho ra rìa!”
Về chuyện Mã Húc Dương làm như thế nào mà được Tào Kiến Quốc tín nhiệm như vậy, có rất nhiều đồn đại, thậm chí có những tin rất khó nghe. Chu Khải đối những thứ này không có hứng thú, cũng không cảm thấy cười trên nỗi đau của người khác có gì hay, hắn chỉ là vừa nghĩ đến Mã Húc Dương, liền toàn thân khó chịu.
Đêm nay, từ năm rưỡi trở đi, trong khoảng thời gian làm việc Chu Khải không thể rời đi. Duy có vài lần ly khai bếp, này cũng là bởi vì phải xuống sảnh làm vịt quay cho khách.
Tám giờ kém, rốt cục có thể nghỉ ngơi. Du Tiệp lập tức hóa thành quỷ chết đói, chỉ còn may là không gào khóc thảm thiết.
Thừa dịp Chúc Vân Tường đang nấu cơm cho nhân viên không rảnh, Chu Khải liền đi WC một lần, thấy điện thoại di động ở túi áo có hai cuộc điện thoại bị nhỡ.
Đi tới cửa bên, xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy được trong sảnh là những khách nhân đang ở thưởng thức bữa tối nóng hầm hập.
Thèm thuốc lá. Đốt một cây đưa đến trong miệng, Chu Khải thấy trong điện thoại là một dãy số lạ.
“Cuối cùng cũng dừng lại?”
Trong điện thoại là âm thanh xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, Chu Khải nhất thời nhớ không nổi. Nhưng đối phương hiển nhiên đối với sinh hoạt của mình lại rất rõ ràng, biết lúc này gọi điện, là hắn vừa xào xong rồi tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Hắn ngẩn người, đành phải đáp một tiếng: “… A, đúng vậy.”
“Thế nào cũng không tìm tôi, gần đây làm việc rất bận? Đã hơn hai tháng đi, đều không nhớ gì tôi sao?”
Phương thức ve vãn có điểm quen thuộc, trái lại nghĩ không ra đối phương là ai. Nếu là trước đây, Chu Khải nhất định sẽ dùng một câu trêu chọc càng thêm khiêu khích trả lời đáp lại đối phương. Nhưng lúc này, cảm giác xa lạ lại xa xôi tựa hồ khiến hắn nói không ra nói.
Dư Dương đang phục vụ ở một bàn người Đức, dọn dẹp đĩa trống cùng vỏ bia, đại khái còn dò hỏi khách hàng xem có muốn một lon nữa hay không. Làm rất khá, nho nhã lễ độ, luôn luôn mỉm cười.
… Thật giống hắn trước kia khi bắt đầu làm việc hắn cũng chạy bàn, phục vụ khách nhân. Tiếng Đức nói năng chuẩn xác, thái độ phục vụ tốt, Mã chim tựa hồ còn cảm thấy hắn làm việc rất khá.
“Này? Có đang nghe không?”
Lỗ tai có chút trì độn không theo kịp âm thanh trong điện thoại, chỉ có lệ đáp lại: “Nói xàm, đương nhiên là có nghe.”
Nghe được khẩu khí hắn thô lỗ, nam nhân đầu kia hình như là cười, “Này… Đêm nay đi ra uống một chén không? Tôi chờ ở chỗ cũ.”
Hình như là có chút ấn tượng rồi, hình như là mấy tháng trước tại quán bar quen nhau. Người này thuộc thành phần trí thức từ thành phố được công ty điều đến Đức công tác, tại quán bar nhìn nhau vài cái rồi tiến tới. Loại quan hệ này nhìn như rất yếu đuối, nhưng để duy trì nó thì trái lại không dễ dàng, khi nghĩ tới chỉ cần một cuộc điện thoại, một quán rượu, một căn phòng, thì đã có thể thỏa mãn lẫn nhau.
Máy vi tính ở sảnh tựa hồ đã khôi phục vận tác, hắn có thể thấy Dư Dương tại đơn của bàn hai thêm vào một lon bia, sau đó đem một cốc mới bưng lên bàn.
“Không rảnh.”
Chu Khải treo điện thoại, đem điếu thuốc giẫm nát.
Không có tâm trạng để đi với một người đàn ông mà hắn không rõ là họ Trương hay họ Lâm. Trái lại tại một giây này liền ý thức được: từ lần trước tại trạm xe lửa cùng cậu bé kia chia tay, chính mình cư nhiên an phận lâu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...