Sáng hôm sau...
Reng! Reng! Reng! – Tiếng điện thoại reo lên. Ở bên kia đầu giây, một cô gái có giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- “Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé!”
- Tôi đáp lại trong cơn ngái ngủ: “Vâng vâng, anh biết rồi ạ...”
Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế rồi kia đấy...
Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi vội đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Vì em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa nhưng lúc nào trông thấy tôi mặc áo sơ mi em cũng reo lên khe khẽ tỏ vẻ rất thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà lòng rất đỗi hạnh phúc. Bầu trời trong xanh làm nền cho những đám mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...
Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...
Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "Anh lại bê bối thế này nữa à?", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và... chải tóc cho tôi. Thề có trời cao là lúc đó tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt nhìn em. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi...
Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo: “Thế mới là anh - người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón”. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được nữa...
Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời cuối mùa đông hơi se lạnh nhưng đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt, đạp gà như em mong muốn. Em ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan xua đi hơi lạnh của mùa đông... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi:
- “Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?”
Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.
Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất. Bất thình lình có một tiếng quát lớn làm tôi giật mình:
- “Anh kia, ai cho chụp hình tôi vậy hả?” - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.
- “Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.” – Tôi đáp rất thản nhiên.
- “Bé nào mà bé? Tui…tui... lớn rồi đó (rõ ràng em vẫn đang mặc áo dài mà). Anh chụp hình là phải xin phép nghe không!”
- “Ơ…, ơ… anh xin lỗi.....” – Tôi đáp.
- Cô bé nhí nhảnh nhìn tôi cười và nói: “Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn là phải dắt đi ăn chè!”
Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm... để có tiền đưa tụi em đi ăn chè.
Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết làm thế nào được khi ta vẫn là hai con người ở quá xa lạ... Tạm biệt Sài Gòn! Tạm biệt em, em nhé!
Sân bay Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức lại cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý gì đến xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn Sài Gòn lần cuối... Bất chợt nhìn thấy em, tôi lung túng!
Em vội nói: “Ai cho anh đi mà không nói với tôi một tiếng?”
- Tôi không đáp mà vội hỏi: “Sao em biết?”
- Em đáp và vội nhét vào tay tôi một tờ giấy: “Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này! Thôi, tạm biệt anh nhé!”
Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN..."
Đang theo đuổi dòng suy nghĩ của quá khứ, bất giác em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi:
- “Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không?”
- Tôi đáp cụt ngủn: “Một tháng!”
- “Vì sao lâu thế?” – Em vội hỏi
- “Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...??”
- “Ngốc lắm đấy nhé...” – Em trách tôi bằng giọng nhẹ nhàng.
- Tôi vội vàng thanh minh: “Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?”
- “Ừ, tốt lắm....”
Đột nhiên em khóc!!! Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Em nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....
- “Vì sao thế....” - tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...