Sáng sớm, Thẩm Du Ninh thức dậy, trước tiên là cầm điện thoại.
Cảnh xuân ngoài cửa sổ cùng cảnh xuân bên gối đều tươi đẹp, Thẩm Du Ninh cầm điện thoại, thề sau này trước khi ngủ phải tắt chuông.
"A lô." Giọng nói lười biếng khàn khàn vang lên.
"Con trai?" Lâm Hoàn đang kiểm tra lại bản báo cáo trước khi nộp, làm việc xong rồi không có chuyện gì nên quấy rầy con trai một chút.
"Chẳng lẽ còn chưa dậy hả? Con như vậy phải nên bị trừ lương."
"Hôm nay con xin nghỉ," Thẩm Du Ninh lấy lại tinh thần, "Tối qua con tăng ca."
"Ông chủ các con sao cứ thích làm việc buổi tối vậy?" Lâm Hoàn cằn nhằn, "Đến Trung Quốc đã hơn mười năm rồi mà vẫn còn lệch múi giờ hả?"
"Con không biết," Thẩm Du Ninh đánh ngáp, hỏi "Mẹ hết bận rồi ạ? Rảnh rỗi nên phát cho con một ít tình thương của mẹ hả?"
Lâm Hoàn bảo anh bớt bán thảm, bà muốn nói chuyện nghiêm túc.
"Chuyện này vốn không phải mẹ nên nói trước, nhưng tại con không chịu để ý."
"Mẹ nói đi." Thẩm Du Ninh nghiêm túc lại.
"Con với bạn nhỏ xinh xắn kia...!tình cảm chắc không tệ lắm đúng không?" Lâm Hoàn ngập ngừng, "Là, là kiểu yêu đương đúng không?"
Thẩm Du Ninh vui vẻ, "Không thì sao chứ? Mẹ, mẹ thấy còn có thể là gì nữa?"
"À, à, mẹ chỉ là hỏi một chút," Lâm Hoàn vẫn ngập ngừng, "Thế...!thế con thấy nhà chúng ta, mọi mặt đều không tệ đúng không."
"Đương nhiên rồi, mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng làm con lo lắng."
Thẩm Du Ninh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nghe điện thoại.
"Thế thì lạ thật," Lâm Hoàn không vừa lòng lắm, nói: "Tình cảm của con với người ta đều tốt, nhà chúng ta cũng không đến nỗi nào, vậy sao lâu như vậy rồi mà không dẫn người ta về nhà, cho ba mẹ nhìn thử?"
Hóa ra là chờ anh chỗ này, Thẩm Du Ninh vuốt vuốt lông mày, giọng nói bất đắc dĩ, "Con còn tưởng chuyện gì..."
Chuyện gì? Đây còn không phải là chuyện quan trọng nhất hay sao, con để ý người ta, thật lòng muốn ở bên người ta, dẫn về nhà, đóng dấu, lúc đó mới danh chính ngôn thuận yêu người ta, nếu không ở cùng nhau lâu như vậy mà không cho người ta cái danh phận, chẳng ra con thành tên đàn ông tệ bạc hả."
Trời đất chứng giám! Thẩm Du Ninh lớn tiếng kêu oan, than thở: "Ngày đó mẹ đến nấu cơm, con kêu mẹ ở lại mẹ không phải không chịu đó sao? Còn nữa, mẹ trốn con đến tiệm bánh ngọt bao nhiêu lần rồi? Nói không chừng Nặc Nặc còn gặp nhiều quá quen mặt mẹ nữa, sau này gặp nhau, ồ, hóa ra khách quen!"
"Sao có thể giống nhau được?" Lâm Hoàn đỡ trán, "Không phải gặp mặt kiểu này.
Dẫn về nhà, ra mắt phụ huynh là quá trình quan trọng, đó cũng xem như là một nghi thức, sao con có thể có cái suy nghĩ thẳng nam thế nhỉ? Mẹ đôi khi còn hoài nghi có có phải cong thật hay không đây."
Thẩm Du Ninh cũng không phải chưa bao giờ nghĩ tới, thật ra khoảng thời gian này anh có hơi yêu đương ngọt ngào quá nên mù quáng không suy nghĩ được nhiều.
Hơn nữa, chuyện gặp phụ huynh quyền quyết định vẫn là do Đường Nặc, ít nhất cũng nên để người ta chuẩn bị một chút, đột nhiên dẫn về nhà, không biết dọa người ta sợ thế nào nữa.
"Mẹ có thể nghi ngờ con, nhưng không thể nghi ngờ xu hướng tính dục của con." Thẩm Du Ninh trịnh trọng nói.
Bên cạnh phát ra động tĩnh rất nhỏ, hai mắt Đường Nặc khép hờ sờ soạng trong chăn bông, ý thức được bên cạnh không có ai, cậu vươn tay trong không khí, giọng mũi mềm nhẹ: "Ca ca, ôm..."
"Mẹ, con cúp đây." Thẩm Du Ninh nhanh chóng nói, "Con phải đi đóng dấu người ta đây."
Thẩm Du Ninh một tay ôm lấy Đường Nặc, tay kia xốc chăn bông trùm qua đầu cả hai, nụ hôn buông xuống, quyết tâm hôn tỉnh đối phương.
Đường Nặc rất thích như vậy, bởi vì thời gian làm việc nên bình thường hai người không được ngủ nướng, chuông báo thức kêu vang là cậu phải chuẩn bị bữa sáng mà Thẩm Du Ninh cũng rời giường rửa mặt, làm trợ thủ cho cậu.
Nhưng sau một trận làm tình sung sướng, bọn họ có thể chờ đợi mệt mỏi tan biến, chờ cảm quan dần thức tỉnh, có thể đánh thức đổi phương bằng những hành động kiều diễm ấm áp.
"Không cần phải dậy sớm thật tốt quá." Đường Nặc than một câu, "Nếu mỗi ngày đánh thức em không phải đồng hồ mà là anh thì tốt rồi."
Thẩm Du Ninh nhanh chóng hạ một nụ hôn sau vành tai cậu, "Vậy anh có thể dậy sớm một chút, sau đó như vậy, như vậy, đánh thức em."
Không nói chuyện này, Đường Nặc vẫn chưa phản ứng lại, cậu với Thẩm Du Ninh hiện tại thịt dán thịt trốn trong chăn bông, Thẩm Du Ninh mặc một chiếc quần đùi áo ngắn tay trong khi cậu vẫn trần truồng nằm dưới thân đối phương.
"Anh mặc đồ lúc nào vậy?" Đường nặc bĩu môi, " Anh chỉ lo mỗi mình anh, không quan tâm đến em..."
"Sao có thể?" Thẩm Du Ninh niết cổ cậu, xoa thịt mềm trên eo, "Lúc nãy mẹ anh gọi điện thoại đến nên anh mới mặc quần áo, sợ mẹ muốn gọi video với anh."
"Vậy anh....!cũng không thể mặc kệ em chứ." Vòng eo mảnh dẻ chủ động đưa tới tay Thẩm Du Ninh, uốn éo biên độ nhỏ, giọng nói rầm rì của Đường Nặc cũng thực nhẹ, "Anh nên mặc quần áo cho em nữa"
"Ừm..." Thẩm Du Ninh kéo dài giọng, nhướng mày xấu xa, "Nhưng mà quần áo đẹp kia tối qua đã bị bé cưng làm ướt hết rồi."
Anh cố ý nhìn về phía cuối giường, vải ren màu trắng hương diễm bị vo trò nhăn nhúm, Đường Nặc vô thức nhìn theo ánh mắt anh, bất chợt như phải bỏng, lập tức ngó qua chỗ khác.
"Chờ giặt sạch rồi anh lại mặc cho em." Thẩm Du Ninh nói với giọng trầm thấp.
Đường Nặc bị anh chọc ghẹo đỏ bừng mặt, đẩy bả vai đối phương, không cho anh sờ mình, "Em không phải nói đến quần áo kia...!Không cho anh nói bậy."
Tối qua người quyến rũ anh là cậu, sáng nay người thẹn thùng cũng là cậu, một mặt là yêu tinh hấp dẫn, một mặt lại trong sáng ngây thơ, sự tương phản ấy cố tình xuất hiện trên cùng một mỹ nhân, khiến Thẩm Du Ninh cũng như muốn phân liệt, muốn bắt nạt cậu nhiều hơn nữa nhưng lại không đành lòng.
Cuối cùng vẫn kết thúc bằng một nụ hôn dịu dàng lưu luyến, tia nắng len qua từ giữa hai tấm màn, đáp xuống mười ngón tay đan chặt của cả hai.
Thẩm Du Ninh gảy gảy hàng mi cong của cậu, nói bâng quơ, "Có nhóc mèo con, tối qua còn gọi chồng ơi chồng à, sáng dậy lại trở mặt."
Đường Nặc biết đối phương đang ám chỉ mình, tròng mắt chuyển động, không chịu yếu thể đáp, "Anh còn chưa bao giờ gọi em là vợ, còn muốn em gọi anh là chồng, không có chuyện đó đâu nhé."
Thẩm Du Ninh không ngờ cậu lại nói vậy, nhất thời nghẹn họng, nghẹn một hồi lâu mới rằng: "Vậy...!vợ? Bé cưng? Em thích được gọi thế nào hơn?"
Đường Nặc không đáp hỏi lại: "Em không thể là cả hai sao?"
Cậu lăn lộn trong ngực Thẩm Du Ninh, nắm lấy vạt áo trước ngực đối phương, "Em còn là mèo con của anh nữa."
Lời tác giả:
Thẩm Du Ninh:!!!!!!! Ai hiểu!!!!!!!! Ai hiểu!!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...