Đường Nặc sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ vậy.
Cậu vẫn luôn không rõ, Thẩm Du Ninh tại sao lại thích mình nhiều như vậy.
Cậu tự thấy bản thân mình không có bao nhiêu ưu điểm, có lẽ chỉ là đẹp một chút, nấu ăn ngon một chút, ngoại trừ cái này ra tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cái gì nữa.
Nhưng Thẩm Du Ninh không giống vậy, anh rất đẹp trai, tính cách tốt, bằng cấp cao, năng lực cao, điều kiện gia đình cùng quan hệ xã hội đều ở mức Đường Nặc không với tới nổi, có đôi khi Đường Nặc cảm thấy Thẩm Du Ninh hệt như cái bánh nhân thịt siêu lớn sáng lấp lánh, đập xuống người cậu.
Thẩm Du Ninh lúc nào cũng khen cậu, Đường Nặc mỗi lần nghe đều cảm thấy thỏa mãn, nghĩ có lẽ là vì trong mắt tình nhân hóa Tây Thi.
Nhưng Thẩm Du Ninh hiện tại không phải dỗ cậu, cũng không phải nói lời âu yếm, mà là nghiêm túc nới với cậu, 'Em rất tốt', Đường Nặc cảm thấy mình gánh không nổi, cũng không xứng.
"Giang Dực nhờ anh hỏi, em muốn đi xem lễ hội đánh giá bánh ngọt truyền thống không, Đô Ân Vũ muốn hẹn em đi nhưng ngại không dám hỏi."
"Em còn nhớ cô em gái Thẩm Hinh Ninh của anh không? Em ấy dạo gần đây cũng hỏi anh, lúc nào mới có thể dẫn em về nhà."
"Còn cả chocolate lần trước, thật ra không phải là của đồng nghiệp mang từ nước ngoài mà là mẹ anh đặc biệt mua cho em, bà ấy mấy lần giả vờ là khách hàng đến tiệm nhìn em, còn nói em thật sự rất đáng yêu."
Ngừng một lúc thật dài, Thẩm Du Ninh nói tiếp: "Em xem, mọi người đều rất thích em."
Không ai không hi vọng mình được nhiều người thích, nhưng bởi vì tính cách thiếu hụt, Đường Nặc tự giác từ bỏ quyền lợi được công nhận.
Thẩm Du Ninh chu đáo, bản thân mình hiểu vẫn chưa đủ, còn muốn Đường Nặc cũng tiếp nhận thiện ý mà mình vốn có.
Cũng chính sau ngày hôm nay, Thẩm Du Ninh mừng vui phát hiện, Đường Nặc dần ít khi cúi đầu xoắn tay, những lần ngửa đầu chớp mắt mỉm cười ngày càng nhiều.
-
Kết quả của tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt có vẻ không đáng nhắc tới, nhưng đối với Thẩm Du Ninh mà nói, đại khái chính là hay 'ra vẻ'...(?)
Đường Nặc thế nào anh không rõ lắm nhưng anh dạo gần đây ngoại trừ làm việc với hẹn hò, thời gian còn lại anh gần như dùng để liên hệ bệnh viện, bác sĩ chuyên khoa.
Anh không quá lo lắng, bình tĩnh đâu vào đấy, dù kết quả tốt hay xấu, anh chính là đệm giảm xóc của Đường Nặc.
Đô Ân Vũ biết hai người dạo gần đây đang đợi kết quả, thì cũng rất để bụng, ngày nào cũng đi hỏi thăm, có kết quả liền nhờ Giang Dực gửi ngay cho Thẩm Du Ninh.
Giang Dực: [Hình ảnh.]
Giang Dực: [Hình ảnh.]
Giang Dực: [Hình ảnh.]
Giang Dực: [Giọng nói 54s]
Giang Dực: [Giọng nói 37s]
Giang Dực: [Giọng nói 40s]
Giang Dực: [Lúc nãy là Ân Vũ gửi, tôi nghe không hiểu lắm.]
Giang Dực: [Nhưng đại ý là Đường Nặc không mắc bệnh kia, tình hình rất lạc quan.
Nhưng hình như có một số vấn đề nhỏ khác, Ân Vũ kiến nghị nên dùng thuốc bắc bồi bổ.]
Giang Dực: [Tóm lại là sợ bóng sợ gió một hồi, chúc mừng người anh em! Hết thảy đều thuận lợi.]
Ba đoạn voice chat đều được nghe đi nghe lại mấy lần, báo cáo kiểm tra thì đọc đến dấu chấm câu cũng không bỏ sót, đến tận lúc điện thoại nóng lên, Thẩm Du Ninh mới thở ra một hơi.
Nói không lo âu chút nào là giả, chẳng qua Thẩm Du Ninh giỏi khống chế cảm xúc, khả năng tự điều chỉnh khác người thường khiến cho người ta ảo giác: Chỉ cần ở bên Thẩm Du Ninh sẽ mãi được tin tốt.
Đường Nặc hôm nay tới cửa hàng bán hoa, buổi tối trở lại Thẩm Du Ninh đã về đến nhà.
Vốn nói bữa tối sẽ ăn cơm niêu đất, Đường Nặc trên đường về đã mua lạp xưởng với thịt nhưng về đến nhà lại phát hiện trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn, đầy ắp như cơm tất niên cuối năm.
"Òa, có ai tới làm khách hả anh?"
Đường Nặc biết bàn mãn hán toàn tịch này chắc chắn không phải do Thẩm Du Ninh làm, mà trước đó cũng không nghe nói có ai tới nhà, bữa tối trang trọng như vậy thoạt nhìn như để tiếp đón khách quý.
"Mẹ anh vừa tới, làm cơm tối cho chúng ta." Thẩm Du Ninh ôm lấy Đường Nặc hôn một cái, "Không có ai tới."
"Vậy...!dì..."
"Đi rồi." Thẩm Du Ninh cười nói, "Anh nói mẹ ở lại cùng nhau ăn nhưng bà không chịu, bà nói mình bữa nay không trang điểm, chưa chuẩn bị tốt để gặp em."
Đường Nặc cọ chóp mũi lên sườn mặt Thẩm Du Ninh, nói: "Dì thật tốt, dì tiện đường đến đây sao?"
"Không phải," Thẩm Du Ninh bẻ một miếng lạp xưởng, bỏ vào miệng nhấm nháp, lại bẻ miếng khác đút cho An An.
"Là đặc biệt tới, chúc mừng Nặc Nặc tiếp tục bình an khỏe mạnh trưởng thành."
Đường Nặc mấy ngày nay vẫn luôn nhớ thương chuyện này, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng cứ cách mấy tiếng lại vào tài khoản của bệnh viện, sợ bỏ lỡ tin nhắn của bên kia.
Cho nên khi nghe Thẩm Du Ninh nói vậy phản ứng đầu tiên của Đường Nặc là móc điện thoại ra nhìn.
"Có kết quả kiểm tra rồi đúng không?" Đường Nặc cuống quýt nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy kết quả kiểm tra rồi?"
"Ừm," Thẩm Du Ninh đưa lịch sử trò chuyện của mình với Giang Dực cho Đường Nặc xem, "Bác sĩ Tiểu Đô biết trước, buổi chiều có kết quả."
Đường Nặc cầm lấy điện thoại, giống như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, tin tức quá nhiều nhất thời không biết xem từ đâu.
Thẩm Du Ninh chỉ vào những chỗ trong kết quả kiểm tra, lại chuyển giọng nói sang chữ, giải thích từng chỗ một.
Anh kiên nhẫn dịu dàng, nói một lúc thấy Đường Nặc thất thần, trái tim như bị nướng lên 300 độ, ngay khi tiếng ting vang lên, anh nghe thấy có người nói em yêu anh.
Cổ tay Thẩm Du Ninh run lên, điện thoại rớt trên mặt đất.
"Cái...!sao?" Anh ngẩn ngơ nhìn Đường Nặc.
Trả lời anh chính là nụ hôn cuồng nhiệt dồn dập.
Đường Nặc nhào lên người anh hôn bừa bãi.
"Anh ơi, em yêu anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...