Thẩm Du Ninh quyết định nói chuyện với Đường Nặc.
Mấy ngày này anh cũng đã suy nghĩ, nguyên nhân khiến Đường Nặc khó xử là gì? Anh đoán khả năng có thể nhất là Đường Nặc muốn từ chối, nhưng bởi vì anh nên không thể mở lời được.
Nếu là vậy anh có thể nói cho Đường Nặc, em có thể từ chối anh, anh đối xử với em không phải là vì muốn em đáp lại.
Nếu em không ngại thì chúng ta vẫn sống chung với nhau, anh sẽ làm như chưa từng thích em, làm một người bạn thân của em.
Còn nếu em muốn đi, muốn rời khỏi nơi đây, anh cũng sẽ không cản, em ở bên ngoài nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với anh, em muốn trở về, anh vẫn sẽ ở đây chờ.
Nhưng em phải hiểu rõ, chúng ta cứ không rõ ràng với nhau sẽ chỉ khiến cả hai khó chịu.
Đường Nặc đêm nay vẫn trốn trong phòng mình, xuyên qua khe hở cánh cửa Thẩm Du Ninh nhìn thấy được ánh đèn bên trong.
Anh nhẹ gõ hai tiếng, gọi tên Đường Nặc.
"Tiểu Nặc, em có thể ra ngoài này một chút được không?"
Lần cuối cùng anh ở đây là mấy ngày trước, lúc đó cả người lâng lâng men say, còn có lời nói thân mật ái muội.
"Chúng ta nói chuyện đi." Thẩm Du Ninh thở dài một hơi.
Khoảng chừng mười giây sau, cửa phòng Đường Nặc mở ra.
Bàn tay cậu nắm then cửa không buông, ánh mắt Thẩm Du Ninh lại dừng ở bốn vali đang mở trên sàn nhà.
"Sao lại dọn đồ?" Yết hầu Thẩm Du Ninh co rút, giọng nói lại không chút thay đổi.
"Đàn anh Nhạc Hạ Hề chuyển sang nhà mới, mời em tới đó ở mấy ngày." Đường Nặc cúi đầu nhìn mũi chân, giả vờ như bình thường đáp.
Quá đột ngột, đừng nói Thẩm Du Ninh không tin, cái cớ sứt sẹo như thế này cũng mệt Đường Nặc có thể nghĩ ra được.
"Thật sao?" Thẩm Du Ninh hỏi tiếp.
Có lẽ sợ giọng nói sẽ bán đứng mình Đường Nặc không đáp, chỉ nhẹ gật đầu.
Thẩm Du Ninh thích cậu lâu như vậy, những ám chỉ không hiểu, những tâm tình vô tình bị xem nhẹ, những cố gắng đơn phương tất cả đều làm anh cảm thấy đáng giá.
Nhưng giờ phút này câu trả lời khẳng định của đối phương lại khiến trái tim anh lạnh lẽo.
"Sao em không nói thật với anh?" Anh nghe thấy mình hỏi.
Thẩm Du Ninh cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất, nhưng Đường Nặc lại lập tức bắt được sự lạnh lùng trong đó, cậu gần như co rúm, bị thái độ của anh dọa cho ngây người.
Thẩm Du Ninh chưa từng nổi giận với cậu, thậm chí còn chưa một lần nặng lời, mỗi lần nói chuyện đều là giọng điệu dỗ dành, chưa bao giờ chất vấn như thế này.
"Anh nhớ trước đây chúng ta đã từng nói," Thẩm Du Ninh thở dài, "Có chuyện gì em đều có thể nói thẳng, em không thích anh, muốn từ chối anh, thậm chí là chán ghét anh, đều có thể nói thẳng với anh, hôm nay em đi rồi, để anh một mình ở đây đoán mò, anh sẽ càng khó chịu."
Một từ khó chịu kia đánh trúng Đường Nặc, cậu vội vàng ngẩng đầu, luống cuống nói: "Em không có chán ghét anh, cũng không phải có ý muốn từ chối, là em không ngờ...!Không phải em cố ý muốn làm anh không vui, em chỉ cảm thấy chúng ta dạo này như vậy...!đều không được tự nhiên, cho nên định đi chỗ khác ở mấy ngày, chờ có...!đáp án, em sẽ về nói cho anh."
"Đáp án gì? Em đang đợi cái gì?"
Thẩm Du Ninh hỏi vấn đề mấu chốt, nhưng hỏi rồi Đường Nặc lại không đáp.
Thẩm Du Ninh nhìn ngón tay nắm chốt cửa đến trắng bệch của cậu nhưng vẫn im lặng không nói, trái tim lên xuống vì một cái nhìn của đối phương dần chìm xuống.
"Không sao, có thể là do anh." Thẩm Du Ninh rũ mắt, "Có thể là do anh không đủ tin cậy."
Lúc này Đường Nặc không kịp phản bác đã nghe Thẩm Du Ninh nói tiếp, "Anh gần đây có một hạng mục ngoại thành, công ty có sắp xếp chỗ ở, em không cần phải đi, anh đi ra ngoài ở là được."
"Anh Du Ninh, đừng..." Đường Nặc vội vàng ngăn cản, theo bản năng mà nắm lấy cánh tay anh, lại bị đối phương nhẹ nhàng né tránh.
Thẩm Du Ninh đi thẳng vào phòng ngủ cho khách, cánh cửa phòng anh đóng kín, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng dọn đồ.
Đường Nặc đứng trước cửa ngập ngừng, Thẩm Du Ninh giận cậu.
Giận thì đã tốt, cậu hình như làm anh đau lòng rồi.
Cậu tự giận mình, Thẩm Du Ninh thật sự rất tốt, cậu lại không nói một lời tự động kéo xa khoảng cách giữa cả hai, là cậu khiến cả hai người không được tự nhiên, cậu làm mọi chuyện trở nên quá đáng, cảm thấy bản thân thật đáng ghét, nhưng dù vậy, Thẩm Du Ninh vẫn bảo cậu ở lại, anh thật sự quá tốt.
Nhưng chính vì anh tốt như vậy, cậu mới không thể nói.
Chính vì anh quá đáng tin cậy, cậu mới không thể nói.
Đường Nặc tựa vào khung cửa chầm chậm ngồi xổm xuống, mặc kệ đối phương có nguyện ý nghe hay không, những chuyện có thể nói cậu vẫn muốn nói cho anh.
Kết quả còn chưa có nhưng cậu không thể khiến Thẩm Du Ninh vì mình mà khó chịu.
Thẩm Du Ninh ở trong phòng dọn đồ, một tiếng đồng hồ này, suy nghĩ của anh được chải chuốt rõ ràng, tình cảm mãnh liệt cũng trở lại bình tĩnh.
Từ những lời Đường Nặc nói lúc nãy Thẩm Du Ninh có thể hiểu thái độ của đối phương, cậu hiện tại không thể đưa ra câu trả lời, là bởi vì có nguyên nhân bên ngoài cản trở, mà nhân tố này là cái gì thì cậu không thể nói cho anh được.
Bởi vì căn bản không biết ở giữa còn có chuyện gì nên Thẩm Du Ninh không thể dùng thân phận người đứng xem để khiến Đường Nặc khó xử, anh lúc nãy quá nóng nảy, có lẽ thời gian qua chịu nhiều áp lực nên mới phát hỏa với đối phương.
Hơn nữa nói như Đường Nặc hai người tách ra ở riêng một thời gian có lẽ đều tốt cho cả hai, trong hoàn cảnh bình tĩnh hai bên mới có thể xác định được tâm ý của bản thân.
"Anh Du Ninh, anh..." Đường Nặc ngồi xổm đến tê cả chân, lúc đứng dậy còn lảo đảo một cái, cậu nhìn Thẩm Du Ninh ăn mặc chỉnh tề, tay xách vali, biết lời lúc nãy của đối phương không phải là lời nói tức giận với cậu.
'Anh đừng đi được không?" Đường Nặc khẩn cầu nói, "Là em không đúng, là em không tốt."
"Nhưng em không có từ chối anh, cũng không cố ý kéo dài thời gian với anh, chỉ là có một chuyện...!em hiện tại không thể...!nhưng sẽ không lâu lắm đâu anh, nhiều nhất là một tuần, em nhất định sẽ nói đáp án cho anh."
"Anh Du Ninh, anh đừng đi, hôm nay là em sai, chúng ta đều không cần phải đi mà."
Thẩm Du Ninh lập tức mềm lòng, nghĩ hay là thôi, lúc này mà đi Đường Nặc phỏng chừng sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng nếu ở lại thì bọn họ sẽ thật sự quay về như trước hay sao? Huống chi anh cũng không còn như trước, anh muốn yêu, anh cũng muốn được yêu.
"Anh lúc nãy cũng không nên như vậy," Thẩm Du Ninh chậm rãi nói, "Anh cũng có lỗi."
"Anh nghĩ cẩn thận rồi, anh có thể hiểu quyết định của em, chuyện cụ thể chúng ta nói sau, gần đây anh thật sự có một hạng mục, ở bên ngoài thuận tiện hơn."
Thẩm Du Ninh hạ quyết tâm nói: "Đồng nghiệp sắp đến đón anh rồi."
Đôi mắt Đường Nặc ngay lập tức rũ xuống, buồn rầu nói một câu, vâng.
Thẩm Du Ninh không biết phải làm gì, chỉ đành bổ sung cho cậu một liều thuốc an thần.
"Đừng quên, anh vẫn luôn chờ đáp án của em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...