60 giây tiếp theo Đường Nặc với Thẩm Du Ninh đều không lên tiếng.
Thẩm Du Ninh nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập, từ yếu đến mạnh, từ chậm đến nhanh, từ có quy luật đến trở nên lộn xộn.
Đường Nặc im lặng chứng tỏ cậu nghe được, chứng tỏ cậu nghe hiểu, chứng tỏ cậu đang tiêu hóa.
Thẩm Du Ninh không nói gì nữa, anh đã chỉ cho Đường Nặc một phương hướng, một phương hướng mà trước đây anh căn bản sẽ không nghĩ đến, cũng là một loại khả năng, một loại khả năng sợ chẳng được 1% (?)
"Anh...!thích con trai?" An An không biết đã trốn khỏi tay Đường Nặc từ khi nào, cậu nhìn sàn nhà trước mặt, hỏi Thẩm Du Ninh.
"Đúng vậy." Thẩm Du Ninh đáp, "Anh là đồng tính luyến ái."
"Ồ...!vậy bây giờ anh đang độc thân sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Du Ninh lại đáp, "Anh đã rất lâu rồi không yêu đương."
Đường Nặc hỏi xong mới nhận ra mình thật ngốc, Thẩm Du Ninh những ngày qua gần như hôm nào cũng ở cạnh mình, làm sao còn thời gian để yêu đương nữa.
"Vậy người yêu anh trước kia...!là con trai?"
"Đúng vậy, anh từng yêu đương hai lần, một lần cấp 3 một lần đại học, đều là con trai."
Đường Nặc cảm thấy mình càng ngốc, người ta đã nói với cậu bản thân là đồng tính luyến ái rồi, cậu lại còn hỏi người yêu người ta là nam hay nữ, đây không phải biết rõ mà còn cố ý hỏi sao?
Nhưng không thể trách Đường Nặc được, cậu với Thẩm Du Ninh ở cạnh nhau nhưng trước giờ gần như chưa nói qua chuyện tình cảm, cho nên sự hiểu biết của cả hai về phương diện này hoàn toàn là con số 0.
Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện riêng tư của Thẩm Du Ninh, cũng sẽ không nghĩ tới đối phương thích con trai.
Lại có lẽ cậu sống đến bây giờ chưa từng có thời gian cùng tinh lực để suy nghĩ về chuyện yêu đương, cô đơn lâu thành quen tự nhiên cũng nghĩ Thẩm Du Ninh sẽ không yêu đương.
Bây giờ Thẩm Du Ninh nói cho cậu anh thích con trai, từng yêu đương hai lần, Đường Nặc mới bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ sau này, một ngày nào đó Thẩm Du Ninh sẽ tìm được người yêu mới cho mình.
"Còn muốn hỏi gì nữa không?" Dù rằng câu hỏi của Đường Nặc không có ý nghĩa gì lớn nhưng Thẩm Du Ninh cực kỳ kiên nhẫn, dáng vẻ như muốn kể hết những chuyện của mình cho cậu nghe.
"Vậy anh có..." Đường Nặc nói được một nửa thì mắc kẹt.
Cậu vốn muốn hỏi Thẩm Du Ninh sắp tới có định yêu đương gì không? Có đối tượng nào chưa? Thích kiểu người thế nào? Nhưng điều kỳ lạ là, tưởng tượng đến cảnh Thẩm Du Ninh yêu đương, không hiểu sao cậu lại thấy khó chịu.
"Có cái gì?" Thẩm Du Ninh hỏi.
Đường Nặc lắc đầu, cậu không muốn hỏi.
"Em muốn hỏi cái gì cũng được." Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Thẩm Du Ninh nói, "Anh đều có thể nói cho em."
Không muốn nghe chuyện sau này, vậy thì tâm sự chuyện trước kia đi, nói chuyện người yêu cũ của đối phương có thích hợp không ta?
"Anh Du Ninh." Đường Nặc ngồi xuống thảm, ngập ngừng nói, "Bạn trai trước kia của anh..."
"Muốn hỏi mối tình trước kia của anh sao?" Thẩm Du Ninh hào phóng cười nói, "Đương nhiên được.
Mặc dù không phải là chuyện dễ chịu gì, nhưng đã qua lâu rồi bây giờ xem như là chuyện phiếm thôi, cũng không có cảm giác gì."
"Anh nói đi." Đường Nặc hai tay ôm chân, gối cằm lên, "Em muốn nghe."
"Nói từ đầu sao?" Thẩm Du Ninh nói, "Cũng khá dài đấy."
Nếu nói từ đầu vậy thì sẽ có làm quen tìm hiểu, trải qua những chuyện ngọt ngào, âu yếm hằng ngày, cuối cùng mới chia tay.
Cảm giác kì lạ kia lại nổi lên, mặc dù ràng buộc tình cảm kia đã qua nhưng vẫn khiến Đường Nặc cảm giác như ngực mình bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu muốn chết.
"Vậy thì nói ngắn hơn thôi, anh có thể nói một chút...!tại sao lại chia tay được không?"
Thật ra Đường Nặc cũng không muốn nghe những chuyện ngọt ngào hạnh phúc lắm.
"Được." Thẩm Du Ninh nhìn cậu đầy dịu dàng.
Hai mối tình kia của Thẩm Du Ninh quả thật có hơi thất bại.
Thời điểm còn độc thân anh là đại soái ca được vô số người thương nhớ, nhưng hai lần yêu đương, anh đều bị người ta đá.
Lần đầu tiên, mới nếm thử trái cấm tình yêu, anh rất có trách nhiệm, quan tâm chăm sóc đối phương tỉ mỉ, nhưng đối phương lại là người tùy hứng suốt ngày làm chuyện xấu, xúi dục anh come out với gia đình.
Thẩm Du Ninh khi đó còn nhỏ tuổi, đầu óc bị tình yêu làm cho mù quáng, không chút phản bác khiến cho cả gia đình trở nên xào xáo.
Kết quả đối phương lại đá Thẩm Du Ninh, mối tình đầu cứ vậy đi tong, làm cho Thẩm Du Ninh trước kỳ thi đại học không dám nghĩ đến chuyện tìm người yêu nữa.
Dù rất thảm nhưng cũng không phải là hoàn toàn tồi tệ.
Xét về mặt nào đó thì, come out với gia đình sẽ giúp anh giảm bớt được phiền toái sau này.
Mặt khác, anh dành hết thời gian tinh lực vào chuyện học hành, cũng nhờ vậy mà được ban thực nghiệm đại học A nhìn trúng.
"Người này thật tệ." Đường Nặc nghe vậy thì liên tục nhíu mày, cậu rất ít khi nói lời chê bai, huống chi là đánh giá một người xa lạ không quen biết, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Du Ninh nghe được.
"Em cảm thấy nhân phẩm của anh ta có vấn đề." Đường Nặc nói tiếp, "Anh ta hoàn toàn không tôn trọng người khác, lại còn..."
Đường Nặc nói không nên lời, chợt nhớ ra đây là người yêu cũ của Thẩm Du Ninh, đối phương còn chưa tỏ thái độ cậu ở đây chỉ trỏ thì có hơi không được lịch sự.
"Đúng thật là không phải người tốt." Thẩm Du Ninh nói tiếp, "Nhưng anh lúc ấy cũng chưa trưởng thành, năng lực phân biệt đúng sai cũng chưa đủ lớn, chỉ nghĩ làm như vậy cho nửa kia là đúng, cũng không nghĩ cậu ta là dạng người gì."
"Anh Du Ninh," Đường Nặc nhích lại gần bên chân Thẩm Du Ninh, rõ ràng trong phòng không có ai nhưng lại như sợ bị người khác nghe thấy, cậu nhỏ giọng nói: "Em lúc trước đọc trong sách, chuyện như của anh....!có tính là bị PUA không?"
"Có thể lắm." bị Đường Nặc dán sát lại gần trái tim Thẩm Du Ninh lại ngứa ngáy, "Nhưng mà hồi đó chưa có từ thời thượng như này, nếu mà là bây giờ thì có lẽ đúng là vậy."
Anh nói xong thì duỗi tay muốn xoa đầu Đường Nặc.
Nhưng anh nhạy bén phát hiện đối phương ngay lập tức khẽ rụt người về phía sau.
Cùng lúc ấy, bàn tay anh dừng ở giữa không trung.
Đây là có ý gì? Không cho...!chạm?
Bởi vì anh vừa mới nói ra tính hướng của mình cho nên mỗi một động tác nhỏ của Đường Nặc đều là phản ứng tiềm thức, Thẩm Du Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Nặc cũng sửng sốt một chút, bàn tay Thẩm Du Ninh không chạm vào cậu mà cách bên tai khoảng 2cm.
Khoảnh khắc này dừng lại không lâu, bởi vì ngay giây tiếp theo Đường Nặc đã chủ động ghé đầu vào.
"Vậy còn mối tình kia thì sao? Người hồi đại học ấy, là kiểu như thế nào?"
Lòng bàn tay chạm đến cảm giác mềm mại ấm áp, những sợi tóc mỏng lấp đầy khoảng trống, cũng lấp đầy lo lắng trong trái tim anh.
Thật tốt, cậu dường như vẫn như cũ.
Thẩm Du Ninh xoa tóc cậu, kể cho cậu nghe về mối tình thứ hai.
So với hồi cấp ba ngốc nghếch Thẩm Du Ninh đã trở nên cẩn thận hơn nhiều với mối tình thứ hai.
Lần này anh là người được theo đuổi, sau khi thấy đối phương làm người không tệ anh nghĩ rằng có thể tiếp tục ở chung, ít nhất, trước tiên có thể thử một lần.
Một lần thử này kéo dài tận hai năm, Thẩm Du Ninh là một người yêu mẫu mực, chưa từng làm gì có lỗi, nhưng đêm trước ngày tốt nghiệp đối phương đột nhiên đề nghị chia tay.
Lý do là tính cách Thẩm Du Ninh ổn trọng nghiêm túc, không cho đối phương cảm nhận được kích thích của tình yêu, mấy năm qua bình đạm như nước có chút nhạt nhẽo.
"Có lẽ là tính cách không hợp." Thẩm Du Ninh nói, "Lúc chia tay cũng không có sóng to gió lớn gì, dễ hợp dễ tan."
Lý do này thuyết phục được Thẩm Du Ninh nhưng không thuyết phục được Đường Nặc.
Cậu ngẩng đầu, trong mắt đầy bất bình.
"Nhưng mà trước khi yêu anh ta không biết tính của anh như vậy sao? Hơn nữa nói không thích hợp, phải cần đến hai năm mới phát hiện là không thích hợp?"
Thẩm Du Ninh câu môi cười, phản ứng này của Đường Nặc gần như giống với Giang Dực lúc trước.
Nhưng những lời này không giống như lời mà Đường Nặc sẽ nói, vì cậu trước giờ vẫn luôn cho người ta cảm giác bao dung, rộng lượng, cười cho qua chuyện.
"Cũng có khả năng là chán rồi, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ." Thẩm Du Ninh nói đúng sự thật, "Dù sao chuyện tình cảm cũng không thể nói trước, hôm nay thích nhưng ngày mai không, hôm nay vẫn là cục cưng, ngày mai lại biến thành kẻ thù."
Đường Nặc không hiểu biết về tình yêu, nên không bày tỏ ý kiến với lời Thẩm Du Ninh, "Có lẽ...!là vậy."
Ánh mắt bồi hồi của cậu dừng trên người Thẩm Du Ninh, Thẩm Du Ninh bị cậu nhìn nhiệt độ cơ thể tăng cao một độ, lúc này cậu mới chậm rãi bổ sung nghi vấn phía sau.
"Nhưng tại sao lại phiền chán chứ?"
"Yêu đương với người mình yêu, cũng sẽ phiền chán sao?"
Lời tác giả:
Đường Nặc: Lĩnh vực này mình hỏng hiểu???
Chú thích: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.
Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
(Nguồn: Lost Bird).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...