Edit: C.LThời gian như bóng câu qua khe cửa, đảo mắt một tháng cứ như vậy trôi qua..
Từ cái lần bị Hứa Hướng Tình tát vào mặt, An Tâm lại không nói gì với bọn họ nữa, một mình, độc lai độc vãng.
Một tuần lễ sau, Triệu Tề Minh không ngừng truy hỏi chuyện An Tâm bị đánh, đến nỗi mỗi khi An Tâm thấy hắn liền trốn mất dạng.
Chung Họa Ngữ cúi đầu chăm chú làm bài tập cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn An Tâm, lại nhìn Hứa Hướng Tình bên cạnh vẫn điềm nhiên như không có việc gì, hé miệng cúi đầu làm bài.
An Tâm bị Triệu Tề Minh truy hỏi đến xấu hổ, đẩy hắn ra rồi lập tức chạy ra khỏi phòng học. Triệu Tề Minh nghĩ muốn đuổi theo nên lập tức đứng dậy, tay trái thầy địa lý cầm một ly nước tay phải nâng một xấp tài liệu đi đến..
Hứa Hướng Tình nhìn bên ngoài cửa hừ lạnh, cô không lo lắng An Tâm sẽ khai ra cô, hắn cũng không tìn rằng Chung Họa Ngữ sẽ nói ra mọi chuyện. Cô thấy An Tâm và Chung Họa Ngữ giống y như nhau, hèn nhát trở lại phòng học, vừa mới ngồi xuống Triệu Tề Minh liền đưa tay vén mấy sợi tóc vướng trên mặt cô, nhìn dấu tay in trên gương mặt cô nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra, ai đánh cậu nữa?”
Giọng nói Triệu Tề Minh không lớn, nhưng có thể vang khắp không gian yên tĩnh lúc đang chờ thầy vào lớp, lời của hắn vẫn bị toàn lớp nghe thấy được, toàn bộ đồng học đều tò mò đưa ánh mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của An Tâm mà bàn tán..
Quý Đa Mỹ kéo nhẹ quần áo Hứa Hướng Tình, vẻ mặt mê muội hỏi: “Chuyện gì xảy ra a, cậu ấy bị người nào đánh vậy?”
Ánh mắt Hứa Hướng Tình lườm sang một bên, tiện tay mở sách, nhún nhún vai: “Tớ làm sao biết, nhất định là có người nhìn cô ta chướng mắt nên mới dạy dỗ một trận.”
Quý Đa Mỹ bĩu môi, chống cằm nhìn An Tâm, gật gật đầu đồng ý: “Có thể.”
An Tâm hất ra Triệu Tề Minh ra, cúi đầu xuống thấp hơn. Triệu Tề Minh chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Rốt cuộc là ai đánh cậu? Nói cho anh đây biết, anh đây báo thù cho.” Mặc cho người ta đánh, thật là cô bé đáng thương.
Một góc sân trường, An Tâm ôm đầu gối lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, lúc này sân trường rất yên tĩnh, giống như lòng cô lúc này vô cùng tĩnh mịch.
Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, mây trắng thật đẹp, hoàn toàn trái ngược với cô. Cho dù cô đi tới nơi nào đều bị ghét bỏ giống như một con cừu non nhỏ bị thượng đế vứt bỏ vậy, thời điểm đau khổ nhất chỉ có thể gào khóc gọi vài tiếng, tự mình vuốt ve vết thương..
Trên thế giới có hàng ngàn người, có lẽ cô chính là một trong số người bị thượng đế lãng quên. Nhưng mà cũng may, còn có người nào đó giống cô, ngoài kia…
Triệu Tề Minh chỉ có thể coi như không có gì nhưng lại tuyên bố ở lớp học rằng không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt người ngồi cùng bàn với hắn là cô, điều này khiến An Tâm rất cảm động, mãi đến năm ngày trước khi nghỉ lễ quốc khánh, Triệu Tề Minh mới lặng lẽ ở bên tai An Tâm cười hì hì nói cho cô biết là ngồi cùng bàn với hắn thì chỉ có hắn mới được bắt nạt mà thôi.
Vì thế, An Tâm nghiến răng nghiến lợi, sau đó lập tức rõ ràng, Triệu Tề Minh luôn được dán mấy cái danh hiệu người hiền lành, tốt bụng “Bảo vệ” cô trên người, mà cô còn bị hắn làm cảm động khóc như mưa, lúc Triệu Tề Minh bị thầy giáo phạt, An Tâm cũng thường xuyên giúp hắn làm bài tập, ruột gan của An Tâm đều hối hận muốn chết. Một lần Triệu Tề Minh dở trò đùa dai giấu đi sách bài tập của An Tâm, Triệu Tề Minh và An Tâm cũng dự liệu trước được những chuyện sắp xảy ra, cô bị thầy giáo phê bình cho một trận, khiến cô rất tức giận..
Mà trong vòng hơn một tháng nay An Tâm chưa từng gặp lại Tả Tiêu, Nhạc Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong toàn bộ mấy nghìn cá thể, có thể gặp được một người mà người đó lại xuất hiện cùng một lúc với ta thật là không dễ dàng, rất khó..
Đôi khi, cô vẫn sẽ đến ngồi dưới gốc cây kia, nhìn bầu trời, nhìn những đám mây trắng, thỉnh thoảng nhìn những bạn học đi từ đằng xa, biết đâu, trong đó có một người là anh ấy…
Cuối cùng trận thi đấu cũng đến, trên sân bóng rổ mỗi ngày đều rất náo nhiệt, từng lớp tuyển thủ đều luyện tập tại đây, ngồi vây quanh là hàng loạt nữ sinh ái mộ, không ngừng thét lên, hò hét..
Mỗi ngày An Tâm đều đi đến sân bóng rổ, một mình lẳng lặng đứng ở phía trên, tìm kiếm bóng lưng anh tuấn đã dần phai kia, đáng tiếc không tìm được.
Trên sân bóng rổ, Triệu Tề Minh mặc đồ thể thao màu xanh da trời nhảy lên ném vào một quả, một mảnh tiếng hò reo chói tai vang lên. Hắn hướng về phía An Tâm nở nụ cười đắc ý..
An Tâm bĩu môi, lúc chuẩn bị về ký túc xá, ánh mắt liếc ngang qua khán phòng nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Quý Đa Mỹ cùng vẻ mặt không tình nguyện của Hứa Hướng Tình.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của An Tâm, Hứa Hướng Tình khiêu khích trừng liếc cô.
Một người chẳng có mục đích đi dạo loạn xạ ở sân trường, phía xa xa có một thân ảnh ngồi ở bên hồ hấp dẫn ánh mắt An Tâm, bước chân vô tình đi đến bên hồ.
Chung Họa Ngữ ngẩng đầu nhìn An Tâm, ngay sau đó lại nhìn về phía ánh sáng lăn tăn trên mặt hồ, gió nhẹ ‘Vù vù’ khẽ lướt qua cành liễu, thổi làn váy của bọn họ, quần áo theo gió chập chờn..
Đây là lần đầu tiên An Tâm nhìn rõ mặt Chung Họa Ngữ, làn da trắng nõn, ánh mắt nhỏ dài, khiến cô cảm giác không giống như vậy.
An Tâm ngồi ở bên cạnh, sánh vai cùng cô ấy, bầu trời nơi đây dường như không giống với lúc trước, trời càng xanh, mây càng trắng.
“Cậu thích trời nắng sao?” Chung Họa Ngữ hỏi nàng.
“Hả? Ừm, thích trời nắng… cậu thì sao?”
Chung Họa Ngữ lắc đầu, ngẩng đầu đang nhìn bầu trời. ” Trời mưa…” Cho dù có khóc cũng sẽ không bị phát hiện..
Trời mưa, âm u, mưa gió mù mịt.
An Tâm không thích..
“Trời mưa, quần áo sẽ ẩm ướt.” Quần áo ướt, sẽ bị mắng..
Chung Họa Ngữ cúi đầu gắt gao mím môi, hai tay đặt ở trên đùi, cô thích nghe câu chuyện của mưa, tựa như giọt mưa có thể thấu hiểu được chuyện của cô, sẽ không cười nhạo cô, nhục nhã cô..
“Này, tranh thủ thời gian làm bài đi.” Trong phòng học, Hứa Hướng Tình bỏ lại hai tờ bài thi trên bàn Chung Họa Ngữ, nói với cô ấy, công dụng lớn nhất của Chung Họa Ngữ chính là đầu óc rất tốt, bài tập giao cho cô ấy là không có vấn đề..
An Tâm cắn đầu bút, nhìn Chung Họa Ngữ cầm lấy bài thi trên bàn, cúi đầu lặng lẽ làm bài.
Cô không hiểu, tại sao Chung Họa Ngữ lại mặc kệ Hứa Hướng Tình…
Có lẽ, trong nhật ký của tuổi thanh xuân, mỗi người đều có một tờ bí mật thuộc về mình..
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Thời gian như nước chảy, tự nhiên phóng khoáng trôi đi..
Trận đấu bóng rổ càng ngày càng tới gần, Quý Đa Mỹ cùng An Tâm cũng càng ngày ‘Thân cận’.
Mấy ngày hôm trước, không biết vì nguyên nhân gì mà Hứa Hướng Tình cãi lộn với Quý Đa Mỹ, cũng bởi vì thế mà cho tới bây giờ Quý Đa Mỹ cũng không có để ý tới Hứa Hướng Tình, mà từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với An Tâm, lôi kéo tay nàng đi học, tan học liền tiến đến bên người nàng, chiếm lấy vị trí của cô rồi vui vẻ cười cười nói nói với Triệu Tề Minh. Thậm chí ngay cả đi học cũng vẫn nhìn chằm chằm vào An Tâm, điều này làm cho An Tâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mấy ngày nay tâm tình Hứa Hướng Tình vẫn không tốt, mà Chung Họa Ngữ liền thành nơi trút giận của cô ta, thỉnh thoảng hét to với cô ấy, lúc đi học bực bội thì đá mạnh ghế của cô nàng.
Mấy lần An Tâm muốn tiến lên khuyên bảo, nhưng lại không có dũng khí. Cô phải lấy thân phận gì để giúp cô ấy, bạn bè sao? Dường như, bọn họ không phải..
Tháng 11, khí trời có chút lạnh, ngồi dưới tán cây, gió lớn thổi qua sẽ lạnh đến nổi run lẩy bẩy…
An Tâm không thích mặc quá nhiều quần áo, thoạt nhìn rất cồng kềnh. Thân thể liên tục run lẩy bẩy, kéo áo khoác che người, ôm hai chân, dưới bầu trời đen nghịt mưa phùn cuối cùng cũng nổi lên, mưa tháng 11, lất phất không ngừng rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...