Edit: Núi Nhỏ Bán Manh
Beta: Jen
—-
Một ngày trước khi kết thúc tuần trăng mật, trấn Lâm Xuyên đón một trận mưa bão.
Tần Tang ngủ một giấc đến trưa, trên người cô vẫn còn đau nhức, tay chân bủn rủn không chịu được.
Cuối cùng, Yến Cẩm Ngôn đã ôm cô kiểu công chúa đi vào bàn ăn sau đó tự mình đút cho cô.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà, trước tiên bưng cho Tần Tang một bát canh gà hầm xương, môi mỏng cong lên, “Uống canh trước cho ấm bụng.”
Tần Tang cơm sáng cũng không ăn, lúc đó cô quá buồn ngủ không mở mắt ra được, khóc lóc ầm ĩ, làm nũng, dùng mọi thủ đoạn nên cô mới có thể ngủ được trên giường thêm một chút.
Yến Cẩm Ngôn Không có cách nào với cô, vì vậy anh định làm một bữa thịnh soạn cho buổi trưa để bổ sung thể lực cho Tần Tang.
Sau khi nhấp một ngụm canh nóng hổi, anh đưa thìa đến miệng cô, lúc này cô mới cảm thấy bản thân sống lại lần nữa.
Cô đưa tay nhận lấy chiếc bát từ tay người đàn ông: “Em sẽ tự ăn.”
Yến Cẩm Ngôn tránh đi, rũ mắt xuống múc một thìa canh nóng, cười đầy ẩn ý: “Tiết kiệm sức lực một chút.”
Tần Tang mất một lúc lâu mới hiểu ra ý của anh, hai má lập tức đỏ lên thành màu của câu kỷ tử* nổi trên bát canh gà
(Câu Kỷ Tử*: là vị thuốc bồi bổ sức khỏe, tăng cường chức năng thận, làm sáng mắt.
Câu kỷ tử hay còn gọi là kỷ tử là quả chín phơi hay sấy khô của cây khởi tử có tên khoa học Lycium barbarumL.
(Lycium chinense mill).
Đây là vị thuốc quý nên còn có tên: thiên tinh, địa tiên, khước lão (từ chối tuổi già, trẻ mãi).)
Cô vừa định nói gì đó với Yến Cẩm Ngôn, đột nhiên điện thoại di động của người đàn ông đổ chuông.
Tần Tang đành phải mím môi, cầm lấy bát canh trên tay, ý bảo anh cầm điện thoại lên nghe.
Khi người đàn ông đứng dậy rời đi, Tần Tang vội vàng đi chân trần nhảy xuống ghế, vào phòng mặc nội y vào.
Hôm nay dù có nói gì đi nữa thì cô cũng không muốn ở nhà, sau khi ăn trưa xong, cô phải đưa Yến Cẩm Ngôn ra ngoài đi dạo dưới trời mưa bằng dù.
Nếu không, cô mà ở nhà thì tình hình sẽ rất tệ.
Không phải sức lực của Yến Cẩm Ngôn đã cạn, mà là chính Tần Tang mệt mỏi.
Thế lực mới này quá lớn, thân thể gầy yếu của cô có chút không chịu nổi.
——
Khi Yến Cẩm Ngôn nghe điện thoại trở lại, Tần Tang đã ngồi vào vị trí cũ, ngay ngắn đẹp đẽ.
Nhưng anh đã tìm ra manh mối khác, cô mặc thêm một chiếc váy.
Bị người đàn ông nhìn chằm chằm hồi lâu, Tần Tang quay sang bên cạnh, vội vàng đánh phủ đầu: “Ai gọi vậy anh?”
Yến Cẩm Ngôn thu hồi ánh mắt, dọn cơm cho Tần Tang rồi đáp: “Yến Từ.”
“Hỏi khi nào chúng ta trở lại Hải Thành.”
Trên thực tế, công ty có rất nhiều công việc, xếp thành cả núi, cần Yến Cẩm Ngôn quay lại xử lý.
Yến Từ cũng đếm ngược tuần trăng mật của họ bằng đầu ngón tay của mình mỗi ngày.
Không phải ngày mai chuyến tuần trăng mật sẽ kết thúc sao? Anh ta vội vàng gọi điện để tìm hiểu xem, Yến Cẩm Ngôn khi nào mới định trở về.
“Vậy thì anh nói sao?” Sau khi Tần Tang ăn xong ngụm canh cuối cùng trong bát, Yến Cẩm Ngôn cũng đặt bát cơm đến trước mặt cô.
Giọng nam nhẹ nhàng, mang theo ý cười nhẹ, “Anh đã nói sẽ gọi lại cho nó sau khi anh hỏi ý của em.”
Tần Tang cắn môi cười cười, bất giác sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, có chút không khách khí: “Anh ta gọi điện thoại cho anh, hẳn là có chuyện của công ty.”
“Ngày mai chúng ta sẽ trở về.”
“Được.”
Một lát sau, Yến Cẩm Ngôn lại hỏi Tần Tang: “Hôm nay sắp xếp như thế nào?”
“Em muốn đi ra ngoài!” Tần Tang nóng lòng trả lời anh, sau đó để che giấu suy nghĩ của mình, cô nói thêm: “Em muốn trở lại trường cũ của mình.”
Yến Cẩm Ngôn cũng không vạch trần ý định thực sự của cô, phải biết rằng anh đã gần như lăn lộn đến hỏng rồi, vì vậy anh gật đầu đồng ý đi ra ngoài với cô.
Ăn trưa xong, cả hai thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Khi ra ngoài trời, mưa đang rơi rất nhiều, Yến Cẩm Ngôn rút ra một chiếc ô đặc biệt lớn màu đỏ, ôm Tần Tang vào lòng, hai vợ chồng cùng nhau đi dọc con hẻm dài.
Đi theo con đường trong trí nhớ của cô, băng qua Phố Hoa Hoè đi đến Trung học Lâm Xuyên.
Tần Tang trước tiên đến quán trà sữa đối diện trường học, gọi một ly trà sữa trấn Lâm Xuyên, sau đó khoác tay Yến Cẩm Ngôn đi vào phòng bảo vệ chào hỏi.
Ông lão nhìn thấy Tần Tang thì sững sờ mất mấy giây mới nhận ra cô.
Xét cho cùng, Tần Tang cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng thời đi học, ông lão có ấn tượng đặc biệt với cô.
Tần Tang nói chuyện với ông một hồi, lão gia tử mới đồng ý cho bọn họ vào trường học.
Nguyên nhân chính là đang nghỉ hè, trong trường chỉ có học sinh năm hai đang học bù nên đám người Tần Tang muốn vào xem thử.
Trong vài năm qua, trường trung học Lâm Xuyên đã trải qua rất nhiều thay đổi, nhanh đến chóng mặt.
Con đường lát đá xanh dẫn vào khu sinh hoạt đã được sửa chữa, bên cạnh là hồ cá có hoa sen đang nở rộ, lá sen điểm xuyết màu trắng hồng, đứng sừng sững giữa hồ, duyên dáng lại yêu kiều.
Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn đi dạo quanh sân bóng hai lần, lúc này mưa tạnh hẳn.
Hai người bước vào sân nghỉ trưa, Tần Tang bảo Yến Cẩm Ngôn vào trước, cô muốn đi vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông nhìn cô đi xa, rồi từ từ đi vào chỗ nghỉ.
Dựa vào lan can, lấy điện thoại ra, gọi video cho Yến Từ.
Điện thoại Yến Từ được kết nối trong vài giây.
Anh ta đang ngồi trên ghế văn phòng của mình, “Anh trai, anh đã hỏi chị dâu chưa? Khi nào hai người sẽ trở lại Hải Thành?”
Kể từ khi Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn tổ chức đám cưới và nhận được giấy đăng ký kết hôn, Yến Từ đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình đối với người anh trai này, Yến Cẩm Ngôn là cái người bụng dạ đen tối.
Sau khi Tần Tang bị mất trí nhớ, anh trai vẫn luôn nhớ tới sự quan tâm nhỏ nhất của cô đối với anh ta, ghi hận trong lòng.
Vì vậy, Yến Cẩm Ngôn đã đặc biệt điểm tên chỉ mặt, muốn Yến Từ làm phù rể cho anh.
Điều này sau đó đã được Tần Chu phân tích với anh ta, nói rằng Yến Cẩm Ngôn là có ý muốn anh ta nhìn thấy Tần Tang trở thành chị dâu của mình, để Yến Từ nhớ rõ chuyện này.
Anh trai à, bụng dạ anh đen như mực, sợ là có một ngày Yến Cẩm Ngôn sẽ đào hố cho anh ta ngã vào đi.
Đương nhiên khi nói tới việc này, Yến Từ sẽ phát run, luôn miệng gọi Tần Tang là “Chị dâu”.
Đây cũng là Yến Từ nỗ lực chứng tỏ tấm lòng trong sáng của mình, anh ta tuyệt đối không có ý gì với Tần Tang!
Em thực sự không có ý đó với Tần Tang!
“Ngày mai anh sẽ quay lại.” Người đàn ông nhàn nhạt hé môi liếc về hướng Tần Tang đi tới.
Bóng dáng của cô dần dần biến mất.
“Đúng vậy, công ty của chúng ta ngày mốt sẽ xây dựng xong.
Anh dẫn chị dâu đi, cùng nhau leo núi.”
Yến Cẩm Ngôn im lặng một lúc, nghĩ đến Tần Tang chân tay yếu ớt, khóc lóc kể lại chuyện cô đau lưng đau eo.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, anh từ chối: “Bọn anh không đi đâu, chị dâu của em gần đây cô ấy đã cạn kiệt năng lượng rồi “
Yến Cẩm Ngôn giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh lên tiếng.
Yến Từ ở bên kia video lại không thể bình tĩnh như vậy, vừa mới uống trà nóng vào trong miệng ngay tại chỗ liền phun ra ngoài.
Ống kính của điện thoại di động bị dính nước, anh ta nhanh chóng lấy khăn giấy lau khô, cười ranh mãnh: “Ừ, tay lái già vượt qua cả mặt em rồi!”
Yến Cẩm Ngôn không để ý tới anh ta, ngước mắt nhìn về hướng Tần Tang vừa đi đến.
Nhà vệ sinh gần ở khu dạy học, cỡ 10 phút đi bộ, nằm ở bên trái.
Yến Cẩm Ngôn lúc này đang do dự, có nên đi đến chỗ Tần Tang hay không.
Ngay khi anh còn đang lưỡng lự, chuông tan học vang lên.
Trong video, Yến Từ hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Trường cũ.”
“Chị dâu của em đâu?”
“Đi vệ sinh.”
Yến Cẩm Ngôn đáp lại bằng một câu ngắn gọn, không dài dòng.
Kết quả, Yến Từ trong video đột nhiên im lặng: “Anh hai, sao anh không đi theo chị dâu?”
“Nếu cô ấy bị anh chàng đẹp trai nhỏ tuổi ở trên đường bắt chuyện thì sao? Anh không phải cũng biết dáng vẻ của chị dâu là hại nước hại dân sao…” Yến Từ đột nhiên dừng lại, Yến Cẩm Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta, thẳng thừng thay lời: “Ý em chị dâu là mỹ nhân đẹp nhất.”
“Anh không lo lắng chút nào sao?”
Yến Cẩm Ngôn lúc đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao Tần Tang vẫn còn đeo một chiếc nhẫn cưới trên ngón tay.
Nghe câu nói của Yến Từ, như càng thêm dầu vào lửa ghen tuông, Yến Cẩm Ngôn có chút bối rối.
“Cúp máy đây.” Người đàn ông trầm giọng nói, hơi nhíu mày, tự cúp video call mà không đợi Yến Từ đồng ý.
Sau đó anh cầm chiếc ô màu đỏ bước nhanh ra khỏi chỗ nghỉ chân.
Khi bước vào khu dạy học, Yến Cẩm Ngôn nhìn thấy có một số học sinh bước ra từ tòa nhà dạy học, cả nam lẫn nữ.
Mười sáu mười bảy tuổi không mặc đồng phục học sinh, so với trước kia trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhớ lại Tần Tang đang mặc một chiếc váy hoa, Yến Cẩm Ngôn cảm thấy Tần Tang thật sự có thể chen vào trong đống người trẻ tuổi này, không có cảm giác khác biệt lắm.
Sau đó, anh tăng tốc độ của mình đi theo họ đến phía sau của tòa nhà giảng dạy.
Cuối cùng, thằng nhóc miệng xui xẻo Yến Từ đã đúng, sau khi Tần Tang từ phòng vệ sinh đi ra, liền gặp một vài nam sinh cùng nhau đi vào.
Khi Yến Cẩm Ngôn nhìn thấy cô, Tần Tang đang cùng đám con trai nói cười, trò chuyện rất vui vẻ.
Mặc cho người đàn ông đen mặt, khó chịu cau mày.
Ngay khi Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị đi lên và bắt người nào đó về, thì có ai đó đã chọc từ phía sau anh.
Người đàn ông sững sờ, sau đó lông mày cau chặt hơn, vẻ mặt không vui gì.
Đó là một cô gái, sau khi bắt gặp ánh mắt của Yến Cẩm Ngôn, cô gái đó lập tức đỏ mặt, trông giống như một con nai nhỏ.
Người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ, mím môi không nói gì.
Cô gái căng thẳng khi nhìn thấy anh, cô ta cắn chặt môi dưới, lấy hết can đảm: “Anh, xin chào, anh, có thể cho em xin WeChat của anh được không?”
Giọng cô gái nhẹ nhàng, nghe khá hay.
Nhưng lời nói của cô ấy ta Khiến Yến Cẩm Ngôn sững sờ hồi lâu.
Phải một lúc sau anh mới nhận ra cô gái ấy đang nói chuyện với anh.
Người đàn ông nhíu chặt mày, đôi mắt thâm trầm, đang định từ chối… Bỗng có người từ phía sau ôm lấy eo anh.
Giành lấy lời của Yến Cẩm Ngôn, “Không thể!”
Đó là giọng nói lanh lảnh khó chịu của Tần Tang, giọng điệu vô cùng ngắn gọn và dứt khoát: “Xin lỗi, bạn học này, anh ấy đã có chủ.”
Khi nói, Tần Tang vòng hai tay qua eo của Yến Cẩm Ngôn, từ phía sau thò đầu ra tuyên bố chủ quyền.
Người đàn ông vừa rồi còn u ám quay lại nhìn thì thấy mặt trăng của mình, lông mày nhuộm đầy sự vui vẻ, vẻ mặt ôn hòa, trong lòng thầm đắc ý.
Cô gái bị từ chối liếc nhìn Tần Tang, sau đó lại nhìn người đàn ông, cuối cùng vẫn là mặt xám xịt chạy đi.
Tần Tang lúc này mới nới lỏng tay ôm thắt lưng của người đàn ông, bĩu môi đi về phía anh, “Em mới vừa đi toilet…”
Tần Tang lẩm bẩm, bởi vì chính Yến Cẩm Ngôn bị nữ sinh khác lại, cô không thể trách anh được.
Nhưng cô chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, liền hỏi Yến Cẩm Ngôn: “Nếu em không đến, anh có cho cô ấy WeChat không?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ghen tị của cô, không thể kìm lại được, anh cúi người cắn một cái vào má cô.
Tần Tang sững sờ, thật lâu mới phản ứng kịp, nhanh chóng đưa tay ra che mặt, hoảng hốt.
“Anh đang làm gì… giữa thanh thiên bạch nhật, đây là trường học đó!”
Đừng làm mấy đứa trẻ hư theo!
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, lại hôn lên trán cô rồi cười từ tính: “Vợ à, hay là em cũng tặng anh một chiếc nhẫn.”
“Bằng cách này, anh sẽ không bị người khác quấn lấy nữa.”
Chiếc nhẫn trên tay Yến Cẩm Ngôn đã được tháo ra, anh còn đang nghĩ đến việc nhờ Tần Tang tự mình chọn cho mình một chiếc khác cho anh, đây là một cơ hội hiếm có.
Tần Tang trừng mắt nhìn anh, nghĩ rằng hay là đồng ý đi?
Sau cùng, Yến Cẩm Ngôn đã đặt mua một chiếc nhẫn cho cô, cô cũng nên trả lại một chiếc.
“Anh còn chưa trả lời em, anh sẽ cho cô ấy WeChat sao?”
Khi Tần Tang nhớ ra chuyện này, Yến Cẩm Ngôn đã nắm tay cô bước ra khỏi cổng trường.
Người đàn ông không hỏi Tần Tang về việc bị đám tiểu nhân bám lấy, vì anh hoàn toàn tin tưởng cô.
Khi mặt trời lặn,Yến Cẩm Ngôn vuốt tóc Tần Tang, trả lời với giọng trầm thấp: “Không bao giờ.”
“Anh là của em, không ai có thể cướp anh ra khỏi em.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...