"Cậu định bỏ mặt Chu Thế Vĩ sao?" Phương Vĩ Kỳ biết người đàn ông kia đối với Lâm Cận Nam là tình thế bắt buộc.
"Bọn mình vẫn chưa bắt đầu" Lâm Cận Nam nghe vậy khẽ nhíu mày, bởi vì trước đó Chu Thế Vĩ luôn theo đuổi nàng thật chặt nàng mới nói với Chu Thế Vĩ nếu như đến năm ba mươi tuổi mà nàng vẫn chưa thích ai thì sẽ cân nhắc đến hắn.
"Nhưng hắn không phải đã tuyên bố với người bên ngoài là bạn trai của cậu rồi sao, không phải cậu cũng không phủ nhận à?" Không phủ nhận, trên mức độ nào đó chính là thừa nhận, chí ít có thể là Chu Thế Vĩ cảm thấy như vậy.
"Đó là bởi vì có hắn ngăn cản, mình mới có thể yên tĩnh được một lúc" Người theo đuổi Lâm Cận Nam từ trước không ít, có Chu Thế Vĩ chống đỡ nàng mừng rỡ vì được thanh nhàn.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, vừa về nhà Lâm Cận Nam liền thấy Chu Thế Vĩ chờ trước cửa.
"Nghe nói hôm nay em trở về, anh đã muốn đến gặp em" Chu Thế Vĩ lộ ra một hàm răng trắng, cười nói với Lâm Cận Nam.
Nói thật ra, trong số những người đàn ông thì Chu Thế Vĩ cũng xem như ưu tú, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, có phong độ có năng lực, điển hình của đàn ông vừa đẹp trai lại nhà giàu.
Lâm Cận Nam đối với Chu Thế Vĩ chỉ có hảo cảm, nếu không Lâm Cận Nam cũng sẽ không nói câu đó với Chu Thế Vĩ, nhưng chút hảo cảm đó cũng không được xem là thích.
Lâm Cận Nam cảm thấy mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này nàng đối với tình yêu vẫn không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà kiếp trước nàng vẫn chưa lập gia đình, sau khi hủy diệt Lâm Luật thì tuổi già của nàng càng cô độc.
Kiếp này, Lâm Cận Nam cũng từng nghĩ nếu như thực sự tìm không được người mình thích vậy thì tìm một người đàn ông kết hợp, kết hôn, sinh một đứa con thuộc về mình, cũng thể nghiệm một chút vai trò làm vợ làm mẹ.
Nhưng sau khi gặp lại Lâm Luật thì Lâm Cận Nam một lần nữa xác định lại, trước khi Lâm Luật không tìm được bạn đời nàng nhất định sẽ không kết hôn, ý nghĩa của Chu Thế Vĩ đối với Lâm Cận Nam đại khái so ra kém một ngón tay của Lâm Luật.
Mặc kệ là do thiếu nợ Lâm Luật hay là cái gì khác, Lâm Cận Nam đã quyết định đặt Lâm Luật ở vị trí quan trọng hơn cả bản thân, hôm nay tất cả dự định của nàng đều muốn đem Lâm Luật quy nạp vào.
"Ừ" Lâm Cận Nam lạnh nhạt trả lời.
"Không mời anh vào trong ngồi sao? Dù sao anh cũng ở chỗ này chờ em hơn hai tiếng" Chu Thế Vĩ kể khổ, những cô gái bình thường đều tương đối mềm lòng, hắn cảm giác Lâm Cận Nam đối với hắn dường như lại lạnh nhạt hơn rồi.
"Không được, đã trễ thế này thật không tiện, anh cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi" Lâm Cận Nam phát hiện bản thân là một người rất lãnh đạm, nàng đã từng là một nhà sinh vật học máu lạnh, nàng có thể đem Lâm Luật sớm chiều ở chung mười năm tiến hành hủy diệt, một người đàn ông chờ nàng hai giờ đồng hồ thực sự không coi là cái gì.
"Uhm, vậy ngày mai anh lại đến" Chu Thế Vĩ tốt là ở chỗ này, tuy rằng trong lòng thất bại nhưng vẫn tiến thóai thích hợp.
"Trên đường cẩn thận một chút" Lâm Cận Nam khách khí nói.
Nhưng nghe vào trong tai Chu Thế Vĩ nghĩ là nàng đang quan tâm hắn.
Hôm sau Lâm Luật rời khỏi trường học sớm hơn, những kiến thức ấy đối với nàng mà nói đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nàng thực sự không muốn đem thời gian lãng phí ở nơi gọi là lớp học, nàng không đợi Lâm Cận Nam tới đón mà liền chạy đến nhà Lâm Cận Nam.
Nàng nhấn chuông cửa nhưng người ra mở cửa không phải Lâm Cận Nam, là một người đàn ông.
Lúc Lâm Luật nhìn thấy Chu Thế Vĩ liền không thích hắn, có thể nói nàng không thích bất luận kẻ nào xông vào thế giới của nàng cùng Cận Nam, nàng cảm thấy không ai có thể lý giải ngày tháng gắn bó từng có giữa nàng và mẹ, bất luận là ai.
"Anh là ai? Tại sao ở chỗ này" giọng điệu của Lâm Luật giống như nàng là chủ nhân của căn nhà này.
"Cô lại là ai?" Tuy rằng cô gái trước mặt hắn có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp thậm chí so với Lâm Cận Nam còn đẹp hơn, nhưng Chu Thế Vĩ chính là không thích, ánh mắt của cô gái này rõ ràng là muốn sinh sự, ngay cả giọng điệu cũng lộ ra một cổ địch ý.
Giọng điệu của Chu Thế Vĩ khi hỏi ngược lại Lâm Luật khiến nàng khó chịu,, nàng muốn nói cho Chu Thế Vĩ biết Lâm Cận Nam là mẹ của nàng nhưng lý trí nói cho nàng biết như vậy không hợp lý.
"Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã, anh cùng Cận Nam có quan hệ gì?" Lâm Luật nhíu mày, nàng cũng không phải cái gì cũng không biết, chỉ là không muốn suy nghĩ theo hướng đó mà thôi.
"Tôi là bạn trai của Cận Nam, chờ lúc Cận Nam ba mươi tuổi, chúng tôi sẽ kết hôn" Lúc Chu Thế Vĩ nói đến kết hôn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng chờ mong.
Biểu cảm của Chu Thế Vĩ đâm bị thương Lâm Luật, Lâm Đường đã nói, kiếp này nàng muốn sống một cuộc sống khác với kiếp trước, cho nên nàng không muốn liên quan đến sinh vật học, cho nên kiếp trước nàng vẫn chưa kết hôn nên kiếp này muốn kết hôn sao? Lâm Cận Nam kết hôn rồi, sinh ra đứa nhỏ chân chính thuộc về nàng, vậy mình coi như cái gì? Nghĩ tới đây Lâm Luật cảm thấy sụp đổ, nàng tựa hồ dự cảm được ngày bản thân bị vứt bỏ, loại tuyệt vọng này tràn ngập trong ngực nàng, khiến nàng không thở nổi.
Thậm chí Lâm Luật không dám đi vào hỏi Lâm Cận Nam, nàng biết bản thân không nên có tâm tình phiến diện như vậy, nàng hẳn là nên vui mừng thay cho Cận Nam mới phải, Cận Nam sẽ có một tương lai mỹ mãn trong mắt người thường, nhưng nàng lại cảm thấy phẫn nộ, lại cảm thấy bản thân sẽ bị vứt bỏ lần nữa.
"Lâm Luật, các người đang nói gì vậy, sao lại không vào nhà?" Lâm Cận Nam từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy sắc mặt Lâm Luật không tốt.
Lâm Luật thấy Lâm Cận Nam liền quay đầu bỏ chạy, nàng không cách nào điều chính tâm trạng tiêu cực của bản thân, nàng còn không am hiểu cách xử lý các loại tâm tình ngày một nhiều của bản thân, hiện tại nàng cũng không muốn nhìn thấy Lâm Cận Nam, nàng sợ bản thân nhịn không được chất vấn nàng ấy, thương tổn nàng ấy, nàng biết bản thân hiện tại có một loại tâm trạng cực đoan của con người, trạng thái này chính là căm ghét.
Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật giống như phát điên mà chạy ra ngoài, trong lòng căng thẳng, cũng không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo.
Chu Thế Vĩ nhất thời không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, chờ hắn phản ứng đến thì hai cô gái đã không biết chạy đi đâu rồi.
"Lâm Luật, dừng lại" Lâm Cận Nam hướng Lâm Luật hô thật to.
Nhìn Lâm Luật xông ra giữa đường lớn, trái tim nàng như muốn nhảy ra, nàng biết Chu Thế Vĩ cùng Lâm Luật nói gì đó mới khiến Lâm Luật không kiềm chế được như vậy, nhưng nàng muốn Lâm Luật tỉnh táo lại.
Lâm Luật không muốn dừng lại.
"Lâm Luật, tôi ra lệnh, em đứng lại cho tôi" Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật không có ý định dừng lại, nàng lớn tiếng gọi một lần nữa, trong giọng nói lộ ra nồng đậm cảnh cáo.
Lâm Luật đã từng là người nhân tạo, đối với hai chữ mệnh lệnh có phản xạ bản năng, chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của Lâm Luật nên nàng dừng lại.
Khi Lâm Luật dừng lại thì nhớ đến bản thân đã không phải người nhân tạo nữa, nàng có thể chống lại mệnh lệnh, nhưng vô luận như thế nào nàng vẫn không dám cãi lời Lâm Cận Nam.
Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật ngừng lại, trong lòng hơi thả lỏng, lập tức đi đến bên cạnh Lâm Luật đưa tay nắm lấy tay Lâm Luật, đem nàng kéo đến ven đường, cũng may đoạn đường này xe cộ không nhiều, người này gần đây thật đúng là càng lúc càng tùy hứng rồi, Lâm Cận Nam bắt đầu nhớ về Lâm Luật ngoan ngoãn trước đây.
"Hắn nói gì với em, sao lại kích động mạnh như vậy?" Lâm Cận Nam hỏi.
Lâm Luật không lên tiếng.
Thái độ của Lâm Luật chọc giận Lâm Cận Nam, Lâm Luật quả nhiên là lá gan càng lúc càng lớn rồi.
"Tôi ra lệnh cho em trả lời" Lâm Cận Nam phải dùng lại hai chữ ra lệnh.
Lâm Luật phát hiện bản thân càng lúc càng chán ghét nghe được hai chữ mệnh lệnh, nhưng tư tưởng phục tùng mệnh lệnh đã khắc vào trong xương tủy khiến nàng không cách nào phản kháng.
"Hắn nói người sẽ kết hôn cùng hắn" Lâm Luật nghiêm túc, mím môi đáp.
Lâm Cận Nam vô cùng kinh ngạc, chỉ như vậy lại khiến Lâm Luật bạo phát mất khống chế, Lâm Luật rốt cuộc có bao nhiêu ỷ lại vào nàng?
"Vì sao?" Lâm Cận Nam hỏi, kết hôn hay không thì người đàn ông kia nói có tính là gì, nàng nói mới quan trọng.
"Tôi không thích bất kỳ kẻ nào xen vào cuộc sống của chúng ta" Lâm Luật trả lời thật lòng, nàng chán ghét bất luận người nào có thể chen vào cuộc sống của nàng và Cận Nam.
Lâm Cận Nam lần nữa kinh ngạc, Lâm Luật không chỉ là ỷ lại vào nàng nữa, mà gần như biến thành dục vọng chiếm hữu rồi.
Một đứa con sẽ nảy sinh tình cảm như vậy với mẹ mình sao? Lâm Cận Nam tỏ vẻ rất hoài nghi.
"Lâm Luật, thật ra em rất yêu mến tôi phải không?" Lâm Cận Nam không biết vì sao mình lại đem những lời này hỏi ra, ngẫm lại mới cảm thấy bản thân tự mình đa tình, nàng còn không hiểu được, Lâm Luật làm sao có thể hiểu đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...