"Cận Nam đến thế giới này đã bao lâu?" Lâm Luật hỏi, nàng muốn hiểu rõ tất cả những chuyện có liên quan đến mẹ.
"Mười lăm tuổi đến thế giới này, đến nay đã mười năm rồi" Lâm Cận Nam luôn luôn nghĩ một vấn đề, rõ ràng Lâm Luật rời khỏi thế giới kia sớm hơn nàng, nhưng ngược lại, lại đến thế giới này muộn hơn nàng, đáng tiếc lúc trước nàng không phải là người nghiên cứu vật lý, đối với quy luật xoay chuyện thời gian và không gian không có cách nào giải thích, không, đây đã vượt qua phạm trù khoa học rồi.
Nàng có chút không hiểu ông trời để nàng cùng Lâm Luật sống lại là có ý nghĩa gì? Hay là nói thế giới này cũng như Phật nói, tất cả đều có nhân quả, bởi vì kiếp trước nàng nợ Lâm Luật nên kiếp này nàng phải trải lại, nếu giải thích như vậy cũng có thể hiểu được.
Được rồi, Lâm Cận Nam thừa nhận bản thân từ sau khi sống lại đã từ bỏ khoa học, có rất nhiều thời gian rãnh rỗi liền bắt đầu nghiên cứu các loại tôn giáo, con người luôn tràn ngập hiếu kỳ đối với những thứ mình không biết.
"Tôi thật ngốc, nếu như nghĩ Cận Nam cũng có thể sống lại sớm một chút, thì tôi đã có thể tìm được Cận Nam sớm hơn" Lâm Luật cảm thấy bản thân đã lãng phí thời gian năm năm.
"Tìm được tôi có gì tốt, đối với em thậm chí có thể nói là không tốt, em có nghĩ đến tìm được rồi em sẽ làm gì không?" Lâm Cận Nam chưa bao giờ nghĩ Lâm Luật cũng sẽ sống lại, hơn nữa nếu không phải gặp lại Lâm Luật, sống ngày tháng ung dung tự tại thì có thể nàng sẽ dần dần quên đi Lâm Luật, nàng đối với Lâm Luật không bằng một nửa Lâm Luật đối với nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Cận Nam cảm thấy thật hổ thẹn.
Người chế tạo ra Lâm Luật chính là Đỗ Thăng, hắn dựa theo sở thích của bản thân tạo ra Lâm Luật, đem Lâm Luật chuyển giao cho nam đồng nghiệp của Lâm Đường.
"Mặc dù có ký ức nhưng cảm giác luôn không giống nhau, có thể là bởi vì khi đó vẫn chưa có được hệ thần kinh thực sự" Trong trí nhớ của Đỗ Thăng, nàng tựa như một cái máy có chứa dữ liệu, về cô bản sẽ không khơi dậy nhiều cảm xúc đối với những sự việc xung quang, sau khi Lâm Luật được cấy ghép thần kinh, nàng cùng mẹ sớm chiều ở chung, từu đó đoạn ký ức mới khắc sâu trong lòng nàng.
"Thật ra, không chỉ một lần tôi hối hận vì đã cấy ghép hệ thần kinh cho em" Lâm Cận Nam nhìn về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nói, ký ức trước kia dường như bao phủ trong đêm tối.
"Vậy nếu như người không cấy ghép hệ thần kinh cho tôi, thì cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn khi hủy diệt tôi, mặc dù cuối cùng bởi vì hệ thần kình mà người đã cấy ghép mà tôi bị diệt nhưng tôi cũng rất vui vẻ, tôi cũng không hối hận" Lâm Luật mỉm cười nói, bởi vì hệ thần kinh đó mà nàng mới có thể chân chính cảm thụ được vui buồn.
Lâm Cận Nam không trả lời, thật ra hổ thẹn chỉ là thứ yếu.
"Lâm Luật, tôi đã từng ra mệnh lệnh tối cao cho em là sinh tồn, cuộc đời này, cho dù là tình huống gì đều phải đem sinh mệnh của bản thân đặt ở vị trí đầu tiên, cho dù là tôi cũng không có tư cách cướp đoạt sinh mệnh của em" Lâm Cận Nam nghiêm túc nói.
Thật ra nàng cho Lâm Luật chỉ là niềm vui u ám, nàng mệnh lệnh cho Lâm Luật sinh tồn cũng giống như mười hai điều quân quy, nàng là người cho Lâm Luật hy vọng nhưng người hủy diệt Lâm Luật cũng chính là nàng.
Lâm Luật tình nguyện làm trái mệnh lệnh tối cao chứ cũng không nguyện ý phản kháng, chỉ vì Lâm Luật sợ bản thân phản kháng sẽ làm nàng bị thương, nếu như chỉ cần Lâm Luật muốn sinh tồn, không ai có thể làm hại được nàng.
Có lẽ trong tiềm thức Lâm Cận Nam muốn cho bản thân có thể yên tâm thoải mái một ít, nàng biết rõ Lâm Luật đối với nàng ỷ lại thuận theo, căn bản sẽ không phản kháng lại, nghĩ đến đó nàng cảm thấy mình thực sự ti tiện, kiếp này, nàng hy vọng cho dù như thế nào Lâm Luật đều phải đem sinh mệnh đặt ở vị trí ưu tiên.
Lâm Luật chần chờ chốc lát mới khẽ gật đầu, Lâm Luật nguyện ý tin tưởng chuyện mẹ hủy diệt nàng là bất đắc dĩ.
Mẹ hạ mệnh lệnh cho nàng sinh tồn là điều quan trọng nhất, mẹ hy vọng nàng chống lại những người hủy diệt nàng, nhưng nàng lại không làm vậy, nàng cam tâm tình nguyện bị hủy diệt, như vậy mẹ mới không bị họ làm nguy hiểm.
"Không còn sớm nữa, tôi đưa em về" Lâm Cận Nam không muốn nhắc lại kiếp trước, liền chuyển đề tài.
Lâm Luật đứng bất động nàng không muốn trở về, nàng muốn ở lại.
"Sao vậy?" Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật đứng bất động liền hỏi.
"Cận Nam, tôi có thể ở lại ngủ qua đêm ở đây được không?" Ngón tay Lâm Luật xoắn lấy quần áo trên người, có chút ngại ngùng hỏi Lâm Cận Nam, nàng biết Lâm Cận Nam một chút cũng không có ý giữ nàng qua đêm.
Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật như vậy liền nghĩ đến tình cảnh trước kia, cô bé Lâm Luật ôm gối đầu đứng trước cửa, sợ hãi hỏi "Mẹ, con có thể ngủ cùng mẹ không?" Đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ, tính tình rụt rè, nhát gan giống như thỏ, khiến Lâm Cận Nam nói không nên lời cự tuyệt.
"Lâm Luật, em phải thử chấp nhận chuyện thân phận chúng ta đã thay đổi" Lâm Cận Nam thở dài nói, Lâm Luật đối với nàng vẫn quá mức ỷ lại, chuyện này đối với Lâm Luật mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Nếu như thân phận thay đổi khiến nàng cùng mẹ trở nên xa cách, Lâm Luật cũng không thích thay đổi như vậy, nàng yên lặng kháng nghị sự xa cách của Lâm Cận Nam đối với nàng, cho dù thân phận thay đổi thì ký ức cũng không đổi, lúc không có người ngoài làm sao còn quản được cái gì là thân phận.
Nhưng trong lòng Lâm Luật lại có một chút thấp thỏm, bởi vì nàng đã từng rất ít khi làm trái ý của mẹ, nhưng lúc này nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, hơn nữa mẹ đã nói nếu nàng bất mãn có thể đem tâm tình biểu lộ ra.
"Quên đi, em muốn ở lại thì ở lại đi" Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật quật cường cùng ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, liền thỏa hiệp.
Lâm Cận Nam vui mừng khi nhìn thấy Lâm Luật hiểu tâm tư của mình, thậm chí có cảm giác thật ra sau khi Lâm Luật trở thành người thì tính khí cũng không nhỏ, có thể là bởi vì Lâm Luật đã từng làm người nhân tạo đối với nàng thuận theo quen rồi, mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn nhưng biểu lộ ra đại khái cũng không đến một phần mười.
Lâm Luật nghe vậy hài lòng nở nụ cười, nàng đột nhiên cảm thấy nghe theo lời mẹ nói, xuất phát từ tâm ý bản thân cảm giác cũng không tệ.
Nàng lập tức lấy điện thoại ra báo cho Trần Hi biết, không đợi Trần Hi thuyết giáo thì Lâm Luật đã cúp máy.
Lâm Cận Nam nhìn thấy Lâm Luật ở lại là chuyện đã định rồi, liền trở về phòng cầm áo ngủ của nàng cùng một bộ nội y mới đưa cho Lâm Luật.
"Đi tắm rồi ngủ" Lâm Cận Nam nghĩ, rõ ràng bản thân vẫn còn là một cô gái tuổi thanh xuân nhưng lại bị ép làm mẹ lần nữa, quên đi, ai bảo nàng thiếu nợ Lâm Luật, còn là cả đời cũng đừng mong trả hết, yêu cầu của Lâm Luật hơn một nửa là nàng sẽ không cự tuyệt.
"Dạ" Lâm Luật nhu thuận tiếp nhận quần áo đi vào phòng tắm của Lâm Cận Nam, nghiêm túc tắm rửa.
Lâm Cận Nam cầm một quyển sách tùy ý lật xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...