[6.9]
Biết Mễ Mễ gặp chuyện không may, là đã sau đó hai tháng.
Trước đó, tôi đến một thị trấn nhỏ thuộc vùng nông thôn của tỉnh Giang Tây (6.4). Tôi làm như vậy không phải vì muốn trừng phạt bất kỳ ai. Đối với tương lai, tôi không bao giờ tự hỏi hay sắp xếp tỉ mỉ. Tôi chỉ cần một ít thời gian yên tĩnh cho chính mình. Cho nên, tôi tắt điện thoại, rời xa internet, thậm chí ngay cả báo chí cũng không xem. Lúc đêm khuya, tôi ngồi trên cái giường nhỏ của mình hút thuốc, có khi ngồi ngắm sao, nhớ đến Mễ Mễ và Triệu Hải Sinh ở Bắc Kinh xa xôi. Ngoại trừ bọn họ, cuộc đời của tôi không còn ai khác để nhung nhớ, điều duy nhất cảm thấy may mắn chính là, không có tôi, bọn họ đều có thể sống tốt.
(6.4) Giang Tây là một tỉnh nằm ở đông nam Trung Quốc, là nơi có truyền thống lâu đời trải dài qua các giai đoạn lịch sử vua chúa của Trung Quốc.
Tháng chín Giang Tây, không khí cuối thu quang đãng trong lành. Có người đến rao bán báo chiều, 5 xu tiền lẻ, tôi liền mua một tờ, chỉ là muốn xem qua có tin tức tuyển dụng gì đó hay không.
Trong mục giải trí có tin: Đừng đi, Mễ Mễ:
Hai tháng trước, ngôi sao ca nhạc sáng giá Hạ Mễ Mễ đang chụp ảnh quảng cáo thì bị sân khấu cao sụp xuống đè trúng, sống chết chưa rõ, nay đã trở thành người thực vật, làm chấn động hàng vạn người hâm mộ. Đêm qua, bệnh suyễn của Hạ Mễ Mễ tái phát, lâm vào tình trạng hôn mê. Bệnh viện lại lần nữa đưa tin bệnh tình của Hạ Mễ Mễ nguy kịch, vô số người hâm mộ đứng ở trước cổng bệnh viện chờ đợi trong thời gian dài, không muốn rời khỏi, đưa ra biểu ngữ động lòng người: “Mễ Mễ, đừng đi, chúng tôi yêu bạn”, kêu gọi thần tượng tỉnh lại…
Tôi nắm chặt tờ báo, cả người phát run.
Thế giới trở thành một mảnh trắng bệch, trong một khắc, trời đất như muốn sụp xuống.
Tôi chạy ra đường lớn, ngăn một chiếc xe taxi gần nhất đi sân bay Nam Xương (6.5), tài xế nói giá 400 đồng, tôi liền đồng ý. Khi đó cho dù ông ta nói 4 ngàn đồng, nếu trong túi của tôi có, tôi cũng sẽ cho ông ta. Đến sân bay, tôi dùng số tiền còn lại mua vé máy bay, gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Hải Sinh, sau đó ngồi chuyến bay cuối cùng đi Bắc Kinh.
(6.5) Sân bay quốc tế Xương Bắc Nam Xương nằm ở Nam Xương, Giang Tây, Trung Quốc. Sân bay này cách trung tâm Nam Xương 28 km, được xây dựng bắt đầu vào Tháng Mười năm 1996 và đi vào hoạt động vào ngày 10 tháng chín 1999. Sân bay này thay thế Sân bay Xiangtang Nam Xương, là một sân bay hỗn hợp dân sự và quân sự chung. Nó hiện đang có một đường băng với chiều dài 2.800 mét, cùng một nhà ga có sáu cửa.
Triệu Hải Sinh và Văn tỷ ở sân bay chờ tôi, bọn họ trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.
Cổng lớn của bệnh viện vẫn có nhiều người hâm mộ đứng chờ đợi. Chúng tôi đi vào qua lối đi đặc biệt, lên tầng 5, một hành lang thật dài, dường như cứ đi mãi chẳng đến nơi. Đôi chân của tôi không có chút sức lực, tim đập dồn dập. Triệu Hải Sinh ôm vai của tôi, ôm chặt, tôi nhớ tới mùa hè năm 17 tuổi ấy, tay của anh cũng từng đặt lên vai tôi như vậy. Anh vẫn chứng kiến những đau khổ sinh ly tử biệt của chúng tôi một cách kỳ lạ như thế. Tôi đẩy anh ra, chạy nhanh về phía trước, đến bên phòng bệnh lại nhút nhát dừng lại, Văn tỷ đuổi theo tôi, giúp tôi đẩy cửa bước vào, ánh sáng dương quang lúc này có màu vàng kim, từ cửa sổ chiếu rọi, khiến cho tất cả đều ánh lên màu vàng kim lấp lánh. Tôi nhìn thấy y tá dùng một miếng vải màu trắng đắp lên mặt của Mễ Mễ.
“Không!” Tôi hét lên thất thanh, sau đó, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Rất nhiều ngày sau đó, tôi mới biết được, vào cái đêm ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, Mễ Mễ đã gặp chuyện không may, em ấy chụp quảng cáo, sân khấu cao đột nhiên sụp xuống đầu của em ấy, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Nhưng em ấy vẫn chưa chết, đã chống chọi hai tháng ở bệnh viện, mới rời khỏi thế gian này.
Tôi nhớ đến Mễ Mễ, tim như bị dao cắt.
Ngày hôm sau, Triệu Hải Sinh giải thoát thành công tôi khỏi giới truyền thông, đi về nhà. Tôi hạ táng Mễ Mễ ở bên cạnh mộ của ba, hy vọng bọn họ ở dưới cửu tuyền có thể chăm sóc cho nhau.
Biển vẫn là biển, một trăm năm hay một ngàn năm, thủy triều lên xuống, cũng không bao giờ thay đổi. Chỉ có một thứ thay đổi, đó là người thân ở bên cạnh tôi dần dần biến mất, vĩnh viễn không thể trở về. Một chút phồn hoa hư danh gì đó đều là giả tạo, nếu không có ham muốn, có lẽ chúng tôi đã sống rất tốt. Chỉ tiếc tuổi trẻ của tôi và Mễ Mễ không hiểu được điều này, cho nên mới có kết cục như vậy.
Đối với cuộc đời này, tôi đã không còn gì luyến tiếc, đêm đó tôi tự sát, tôi dùng một cái dao lam, tự cắt vào cổ tay của mình, đau đớn nhắc nhở tôi biết mình sắp chết. Tôi nhìn thấy máu từng chút từng chút một chảy ra từ cơ thể, nhưng không hề sợ hãi. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, hướng ra biển, đi vào nơi sâu nhất, chờ đợi sóng biển cuốn cơ thể của mình đi, ba chữ Hạ Cát Cát từ nay về sau sẽ được xóa sạch trên thế giới này.
Khi tỉnh lại, bốn phía đều là màu trắng.
Tôi nghĩ rằng mình đã lên thiên đàng, dường như nghe được tiếng hát của Mễ Mễ. Tôi vui vẻ quay đầu lại, thì nhìn thấy Triệu Hải Sinh. Anh nắm bả vai của tôi một cách thô bạo, nói: “Đợi đến khi em khỏe lại, anh sẽ trừng phạt em.”
Tôi nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng trên tay của mình, chướng mắt, xấu xí, vướng víu ở đó, liền hiểu được mình chưa chết.
“Tốt nhất anh nên trừng phạt em đến chết luôn đi.” Tôi xoay người lại, nói: “Nếu không, em cũng sẽ nghĩ cách khác để chết.”
“Cát Cát.” Triệu Hải Sinh nói, “Em có biết mẹ em chết thế nào không?”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh.
“Anh muốn kể chuyện này cho em nghe.” Triệu Hải Sinh nói, “Chuyện có hơi dài dòng, em phải kiên nhẫn lắng nghe. Rất nhiều năm trước, ở Australia, có một du học sinh, hắn rất nghèo, mỗi ngày phải làm việc hai buổi để duy trì cuộc sống học tập của chính mình. Vào một buổi tối, cũng đã khuya, trên trời đổ một cơn mưa lớn, du học sinh đi ra từ chỗ làm thêm, khi qua đường đã bị một chiếc xe đâm phải. Chiếc xe rất nhanh chạy đi, phía sau có một chiếc xe dừng lại, người phụ nữ Trung Quốc mặc chiếc áo sườn xám màu lam ấy bước xuống xe, đưa hắn vào bệnh viện. Người phụ nữ Trung Quốc đó không chỉ cứu mạng của du học sinh, mà còn giúp hắn thanh toán tiền viện phí. Sau đó, bọn họ trở thành bạn bè, cô ấy thường kể cho du học sinh nghe về hai đứa con gái ở Trung Quốc, nói rằng bọn họ rất xinh đẹp, cũng rất giống nhau, có người không biết, còn tưởng bọn họ là chị em sinh đôi. Có đôi khi, cô ấy sẽ nói về chồng trước của cô ấy ở Trung Quốc, nói rằng ông ấy vẽ rất đẹp, nhưng thời vận không có, cho nên không thể khá lên được bằng nghề họa sĩ. Cô ấy còn nói, cố ấy lấy một lão nhà giàu để đi đến Australia, chỉ là kế sách tạm thời, nhiều nhất là 5 năm, cô ấy khẳng định sẽ mang tiền trở về, trước hết giúp chồng thực hiện ước mơ, sau đó sẽ giúp cho hai đứa con gái vui vẻ thoải mái mà trưởng thành. Chuyện của cô ấy đã làm động lòng người du học sinh đó, sau khi ra viện, hắn hay đến tìm người phụ nữ kia nói chuyện tán gẫu, tuy rằng cô ấy hơn hắn đến 10 tuổi, nhưng hắn cảm giác được chình mình đã yêu cô ấy sâu đậm, hắn yêu tính cách trầm tĩnh, tốt đẹp, lương thiện, dịu dàng của cô ấy. Có đôi khi, hắn ngồi ở nhà của cô ấy nghe cô ấy đánh đàn, có thể ngồi cả ngày lắng nghe, mà không biết chán. Tuy rằng hắn và cô ấy không hề phát sinh chuyện gì, nhưng lão chồng của cô ấy cho rằng có chuyện gì đó mờ ám, tuyệt đối không thể tha thứ. Có một ngày lão ta uống say, lấy cây súng săn trong nhà, nhắm vào du học sinh định bóp cò, người phụ nữ đó chạy đến trước họng súng, che chắn viên đạn…”
Tôi run giọng hỏi anh: “Chuyện của anh, là nói về ai?”
Triệu Hải Sinh nói: “Người phụ nữ đó, chính là Bán Hạ, mẹ của em, còn người du học sinh kia, chính là anh.”
Tôi hoảng sợ, nói: “Như vậy, căn bản anh không phải là học trò của ba em?”
“Đương nhiên không phải.”Triệu Hải Sinh nói, “Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại có tình cảm với em, em và mẹ em thật sự quá giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, quả thật là cùng một người. Lúc em mặc bộ áo sườn xám màu lam kia, anh giống như phát điên, hận không thể nói với em tất cả mọi chuyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh muốn dung túng Mễ Mễ, bản thân anh đã có lời thề, nhất định phải làm cho gia đình của cô ấy hạnh phúc, cho dù lấy hết những gì anh có, cũng phải làm cho các em hạnh phúc. Về nước ba năm trước, anh luôn cố gắng xây dựng sự nghiệp, có tiền, anh mới có dũng khí đi tìm các em. Hiện tại, Mễ Mễ đã đi rồi, trong lòng anh so với em, còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần, Cát Cát, nếu em còn không quý trọng sinh mạng của mình, anh phải ăn nói sao với mẹ em ở dưới cửu tuyền đây? Em nói cho anh biết phải làm cái gì mới đúng?”
“Như vậy, anh vẫn còn yêu mẹ em sao?”
“Không.” Triệu Hải Sinh nói, “Cát Cát, anh yêu em. Người ấy đã chết rồi, chỉ có người sống mới có thể yêu. Anh là một người rất thực tế, anh đã trưởng thành, đã hiểu được thế nào là trách nhiệm đối với chuyện tình cảm. Em có hiểu không?”
Nước mắt của tôi rơi xuống.
“Hứa với anh, hãy sống thật tốt.” Triệu Hải Sinh dùng lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tôi, “Anh đã nói với cô ấy mọi chuyện sẽ ổn thỏa, hãy lấy anh, để anh chăm sóc em cả đời, có được không?”
Tôi nghe được hơi thở của sóng biển ngay tại trung tâm thành phố. Gió rít gào từng cơn, bí mật mang theo bụi bẩn, bùn đất, phất phơ bay lên, cùng với câu chuyện cũ đau thương ấy, bay lả tả, vun vút, biến mất không trở lại.
Mà mùa hè, thật sự đã trôi qua.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...