Tai Trái


[6.6]
Mễ Mễ gặp may quá nhanh khiến cho cuộc sống của tôi gặp rất nhiều rắc rối.
Cho dù là ở trường học hay ở ngoài đường, tôi thường bị người ta giữ lại để yêu cầu kí tên. Đôi khi phải nói một lúc lâu, mới có thể làm cho bọn họ tin tôi thật sự không phải là Hạ Mễ Mễ, bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ tiếc nuối kéo nhau bỏ đi.
Thừa dịp Triệu Hải Sinh đi Thượng Hải công tác, tôi đi uốn mái tóc của mình.
Vì muốn cho hợp với kiểu tóc mới, tôi lại đi mua một cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ. Tạo dáng mới khiến cho tâm trạng của tôi thoải mái, hơn nữa thời tiết cũng không tệ, tôi quyết định đi xem triển lãm tranh. Đến Bắc Kinh đã lâu như vậy, ngoại trừ đến trường, tôi rất ít khi ra khỏi nhà. Cho nên Bắc Kinh đối với tôi vẫn là một thành phố xa lạ. Đi qua con đường lớn Vương Phủ Tỉnh (6.2), tôi liền nhìn thấy xe của Triệu Hải Sinh ở trước một khách sạn, anh không có trong xe, bên trong là một cô gái ăn mặc rất thời trang.
(6.2) Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc.
Tôi nghĩ muốn trốn đi, nhưng đôi chân giống như đã mọc rễ.
Ba phút sau, tôi nhìn thấy Triệu Hải Sinh từ khách sạn đi ra, anh xách một cái túi du lịch màu đen không lớn lắm, ném nó vào cốp xe. Sau đó anh kéo mở cửa xe ngồi xuống. Cô gái trong xe cười hi hi nhìn anh, anh hôn lên hai má của cô ấy.
Xe rất nhanh rời khỏi đó, không khí bay đầy những hạt bụi nhỏ li ti, chúng làm mắt tôi đau rát.
Tôi thật sự thanh tĩnh trải qua hai ngày, hai ngày sau Triệu Hải Sinh về đến nhà. Tôi đang nấu ăn ở trong bếp, ba món một canh, tôi không biết anh về, làm nhiều như vậy chủ yếu là muốn chăm sóc tốt bản thân.
Tôi thích cái áo sườn xám màu lam có hoa nhỏ, cho nên lúc nấu ăn tôi cũng không thay nó ra.
Triệu Hải Sinh bước vào, nhìn thấy tôi liền ngây người.
Tôi chờ anh hỏi kiểu tóc mới của tôi, hoặc là bộ áo mới này. Nhưng không ngờ anh lại hỏi: “Em mua cái áo này ở đâu?”
Tôi hỏi lại anh: “Có phải em đã già đi năm tuổi?”
Anh buông hành lý xuống, đến gần, ôm tôi, không nói tiếng nào. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ ôm tôi như thế, như có như không, ôm chặt vào ngực, gần trái tim của mình nhất. Tôi kề sát lỗ tai của mình vào ngực anh, nghe được tiếng anh thở dài, sau đó anh dùng lời kiên định mà nói, “Cát Cát, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi đẩy anh ra, giống như muốn nhảy dựng lên.
Anh một lần nữa ôm tôi vào lòng: “Thế nào, em không muốn sao?”
Tôi chỉ lắc đầu.
“Vì sao từ chối?” Ánh mắt của anh đỏ hồng nhìn tôi, chưa bao giờ anh biểu hiện như vậy.
Tôi thật sự không hiểu, anh vừa cùng một mỹ nữ nghỉ phép trở về, sao có lòng dạ đi cầu hôn một phụ nữ khác? Tôi ngẩng mặt lên hỏi anh: “Tình yêu đích thực là gì?”
Anh cười: “Nếu có thể nói rõ, đã không phải là tình yêu.”

Thì ra trên đời này còn có thứ mà Triệu Hải Sinh không biết rõ.
“Cuối năm.” Anh vẫn như trước tự quyết định, “Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Không.” Tôi nói.
“Anh sẽ mua nhà mới, em có thể nghiên cứu những đồ dùng nào em thích.”
“Không.” Tôi vẫn nói như vậy.
Anh chỉ vào tôi khi tôi nói lần thứ hai. Ngửi ngửi mùi thức ăn, vỗ vỗ tay lên bàn, ngồi xuống, nói: “Dọn cơm đi, anh đói bụng rồi.”
“Rửa tay đi đã.” Tôi nói.
Anh đứng dậy: “Tuân lệnh, vợ yêu.”
Lúc ăn cơm, ánh mắt của anh luôn nhìn tôi lưu luyến, vẫn hỏi cái vấn đề kia: “Em mua cái áo này ở đâu?” Xem ra anh hứng thú với quần áo hơn là hứng thú với tôi.
“Ở cửa hàng.” Tôi nói.
“Anh thấy nó rất đẹp.” Anh nói.
“Ừ, nhưng nó chỉ là một cái áo bình thường.”
“Còn phải xem là ai mặc nữa.”
Tôi không để ý đến lời khen của anh, thu dọn bát đĩa mang ra nhà bếp để rửa, tiện tay pha cà phê cho anh. Lúc mùi cà phê thoang thoảng bay ra, anh đi vào bếp, ôm tôi từ phía sau, hỏi: “Anh không ở nhà, có nhớ anh không?”
Tôi nói “có” một tiếng.
Anh tiếp tục muốn gần gũi với tôi, tôi đẩy anh ra.
Anh cũng không có chút hờn giận.
Tôi lập tức nói: “Cà phê sắp xong rồi, để em dọn dẹp xong đã, anh ra ngoài trước đi, đứng ở đây lại thêm phiền.”
Anh đi ra ngoài, tôi phát hiện chính mình pha cà phê có chút run rẩy. Tôi không có cách nào coi như không có việc gì, ngay khi chính mắt tôi đã nhìn thấy anh hôn người con gái khác.
Đêm đó, rốt cuộc tôi cự tuyệt sự phấn khởi của anh, anh mở cửa bỏ đi, cả một ngày không quay lại, cũng không một cú điện thoại. Cũng tốt, tôi dùng cả một ngày nghĩ tới hai chữ “Bỏ đi”, sau khi bỏ đi, tôi sẽ đi đâu, sẽ sống qua ngày như thế nào. Nhưng đang lúc tự hỏi chưa rõ ràng, thì Văn tỷ gõ cửa, chị ấy mang đến một tin động trời: Mễ Mễ mất tích.
[6.7]

Trời ạ.
Đúng là cái quán ăn món Tây đó.
Nhớ rõ đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, Triệu Hải Sinh đã dẫn tôi và Mễ Mễ đến đây dùng bữa. Khi đó tôi còn rất ngốc nghếch, ngay cả cắt một miếng bít tết cũng không biết. Vui vẻ và buồn khổ đều giống nhau, bởi vì thời gian không lưu tình phá hủy tất cả, cho nên chuyện cũ không thể nhớ rõ.
Tôi đến nơi, liền hội ngộ Tưởng Nhã Hy. Văn tỷ nói cho tôi biết, Tưởng Nhã Hy thường đến đây một hai ngày trong tuần. Nếu Mễ Mễ mất tích có liên quan đến cô ta, khẳng định khi nhìn thấy tôi cô ấy sẽ sợ hãi.
Tôi và Văn tỷ vừa ngồi xuống, liền có bồi bàn chạy đến phục vụ, anh ta mỉm cười đưa thực đơn cho tôi, tôi giống như điện giật ngây người nhìn anh ta.
Dĩ nhiên là anh ta! Người đã dùng một đồng tiền mua bức tranh của tôi!
Văn tỷ hạ giọng nói: “Tưởng Nhã Hy đêm nay mời bạn bè đến ăn cơm, đó, người ngồi ở cái bàn lớn nhất chính là cô ta, lát nữa nhìn thấy cô ta, cô cứ giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ.”
Tôi quyết định trước hết vào toilet rửa mặt, làm cho chính mình tỉnh táo một chút.
Thật là khéo, vừa đẩy cửa toilet ra, tôi lền gặp Tưởng Nhã Hy. Tôi chưa thấy người thật của cô ta, nhưng đã có thấy qua ảnh chụp và MTV. Cô ta đang nhìn vào gương tô son môi, tôi giả bộ như không có việc gì mở vòi nước, nhưng tim cứ đập thình thịch.
“Hạ Mễ Mễ.” Cô ta lên tiếng trước.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta mỉm cười.
“Hứa Dặc đâu?” Cô ta hỏi, “Chẳng lẽ các người không đi chung với nhau à?”
Tôi không hiểu cô ta đang nói gì, vì thế vẫn tiếp tục mỉm cười, trong lòng thì nghĩ đối sách.
“Thích đàn ông của tôi thì có thể nói thẳng, không cần dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy. Tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận bị người khác đùa giỡn, còn ở đó làm bộ không biết gì.”
“Xin cô chú ý lời nói.” Tôi không thích cô ta sỉ nhục Mễ Mễ như vậy, rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng nói.
“Cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi, chậc chậc, ai trang điểm cho cô vậy, nhìn như một con trâu ấy.”
“Thật sao?” Tôi nói, “Nhã Hy tỷ có rảnh thì xin chỉ giáo.”
Tưởng Giảo cầm cái son môi lui lại mấy bước, kinh ngạc nói: “Rốt cuộc cô có phải là Hạ Mễ Mễ hay không vậy? Bộ dáng chanh chua thường ngày đi đâu mất rồi? Diễn trò cho tôi xem à?”
“Ai là Hứa Dặc?” Tôi hỏi cô ta.
Cô ta cười ha ha, cầm cây son môi chỉ vào mặt tôi: “Diễn tốt, đáng để học tập.”
Tôi đi vòng qua người cô ta, ra khỏi toilet.

Trở lại chỗ ngồi, tôi đem mọi chuyện kể lại cho Văn tỷ nghe. Văn tỷ cau mày, cố gắng nhớ lại. Sau đó chị vỗ bàn một cái: “Đúng, tôi nhớ ra rồi. Tôi đã thấy cậu thanh niên kia, ở buổi tiệc rượu đêm hôm đó, cậu ta hình như nói chuyện với Mễ Mễ rất nhiều, sau đó, Mễ Mễ liền mất tích!”
“Anh ta là bạn trai của Tưởng Nhã Hy sao?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Văn tỷ nói, “Nhưng tôi dám khẳng định, tám chín phần là hắn đã bắt cóc Mễ Mễ!”
“Anh ta bắt cóc Mễ Mễ để làm gì?” Tôi hỏi.
Văn tỷ khẩn trương nhìn tôi. Lòng của tôi đột nhiên chùng xuống. Trăm ngàn loại ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu, tôi cứng rắn áp chế đi, điều duy nhất tôi hy vọng chính là Tưởng Nhã Hy thật sự cái gì cũng không biết, Mễ Mễ với người tên gọi Hứa Dặc kia đã cùng nhau biến mất, nếu là như vậy, ít ra Mễ Mễ được an toàn.
Văn tỷ hạ giọng hỏi tôi: “Tưởng Nhã Hy đích thực coi cô là Hạ Mễ Mễ?”
“Có lẽ vậy.” Tôi nói. Thật ra tôi không dám khẳng định.
“Cô ăn nhanh đi, ăn xong, chúng ta trở về bàn bạc lại.” Văn tỷ nói.
Tôi không có khẩu vị ăn uống. Trong lòng bỗng nhiên rất giận Hạ Mễ Mễ, giận em ấy ích kỷ, không lo cho cảm nhận của người khác. Cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng không thể tha thứ cho em ấy vì đã vô trách nhiệm biến mất như vậy.
Tôi đứng dậy, nói với Văn tỷ: “Chúng ta đi thôi.”
Tưởng Nhã Hy đúng lúc này bưng hai ly rượu đi tới, cô ta đến trước mặt tôi, nâng cốc hướng về phía tôi, nói: “Hạ Mễ Mễ, tôi mời cô uống một ly.”
Văn tỷ đứng dậy: “Mễ Mễ không uống rượu, cảm ơn hảo ý của cô, chúng tôi phải đi rồi.”
“Không nể mặt vậy sao? Hay là sợ?” Tưởng Nhã Hy cười rộ lên, nhìn đến bộ dáng của cô ấy, hình như có chút say.
Tôi bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Có tửu lượng,” Tưởng Nhã Hy nói, “Đây chính là Moet&Chandon (6.3) nguyên chất, nếu Hạ tiểu thư đây có hứng thú, tôi muốn cùng cô uống hết chai, được chứ?”
(6.3) Moet&Chadon (1743) là một nhãn hiệu rượu nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Moët Hennessy Louis Vuitton, tên thông thường là LVMH, thuộc Pháp, chuyên về các sản phẩm xa xỉ. Ngoài Moet&Chadon, LVMH còn có 60 nhãn hiệu rượu nổi tiếng khác như Château d’Yquem (1593), Hennessy (1765), Louis Vuitton (1853)…
Văn tỷ ngăn cô ta lại, lôi kéo tôi nói: “Chúng ta đi.”
Tưởng Nhã Hy chặn đường của chúng tôi, nhất quyết không cho đi.
Văn tỷ thấp giọng cảnh cáo cô ta: “Đừng có làm mọi chuyện loạn lên như thế.”
“Ha ha ha.” Tưởng Nhã Hy cười ầm ĩ, chỉ tay vào người tôi, nói: “Người muốn mọi chuyện ồn ào không phải tôi, mà là cô ta! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không giao Hứa Dặc ra, hôm nay tôi sẽ không để yên!”
Tôi đang rất lo lắng cho Mễ Mễ, vậy mà cả ngày phải đi giao tiếp với thể loại điên này.
“Tôi không biết ai là Hứa Dặc.” Tôi nói
“Cô đừng có giả vờ!” Tưởng Nhã Hy muốn hắt ly rượu vào người tôi, ly rượu vừa hướng ra một chút, đã có người chạy tới. Văn tỷ liều mạng che chắn cho tôi, không cho cô ta đến gần. Phía bên cô ta cũng có người đến kéo ra, nhưng cô ta đã say, dùng lực vô cùng mạnh, không ai có thể ngăn cản. Cô ta vẫn xông lên, nắm được cổ tay áo của tôi, chuẩn bị giơ tay lên đánh tôi.
Đúng lúc này, có người nắm lấy tay của cô ta, thấp giọng nói: “Em buông cô ấy ra ngay!”
Là người bồi bàn nọ!

Tưởng Nhã Hy buông lỏng tôi ra, sau đó lui vài bước, cười rộ lên: “Sao lại như vậy? Các người đều đứng về phía con hồ ly tinh này? Buồn cười thật, xem ra các người thật sự là đôi huynh đệ oan gia, trên đời này rốt cuộc lại có một chuyện tình buồn cười đến vậy, ha ha ha…”
“Câm miệng!” Anh ta quát lớn cô ta.
Tôi nghĩ cô ta sẽ rất tức giận, không ngờ cô ta lại thật sự ngoan ngoãn im miệng.
Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng có người kéo đi.
Tôi chỉnh trang lại quần áo, nói với người bồi bàn kia: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, các cô đi nhanh đi.” Anh ta nói, “Để phóng viên bắt gặp sẽ phiền toái đấy.”
Tôi và Văn tỷ nhờ anh ta đưa ra đến tận cửa nhà hàng. Văn tỷ mở cửa một chiếc xe màu đỏ, sau khi lên xe, chị có chút khẩn trương nói với tôi: “Hình như có người theo dõi.”
Tôi quay lại nhìn, phía sau tất cả đều là xe, thật sự không nhìn ra có gì là không ổn.
“Cô gọi điện thoại cho Hải Sinh, bảo anh ta đến đón cô đi.”
“Không cần đâu.” Tôi nói.
Đang nói, thì một chiếc Mercedes Benz màu trắng đâm thẳng vào xe chúng tôi, tôi kinh ngạc phát hiện, người lái xe chính là Tưởng Nhã Hy đang say khướt, trời ạ, cô ta muốn làm gì?
“Cô ta điên rồi.” Vì sợ cô ta vượt lên, Văn tỷ phải tăng tốc thật nhanh. Tưởng Nhã Hy cũng cho xe chạy thật nhanh, tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tôi hét lên thất thanh, cho đến khi có một chiếc xe máy từ phía sau chạy lên, ngăn cách ở giữa hai chiếc xe của chúng tôi.
Xe của Tưởng Nhã Hy rốt cuộc cũng bị xe máy ép cho tắt máy, dừng ở ven đường.
Người đội mũ ở trên xe máy xuống xe, trực tiếp kéo cô ta từ trong xe ra. Phía sau có một chiếc xe khác rất nhanh đã theo kịp, bọn họ hợp lực kéo Tưởng Nhã Hy lên xe. Cửa xe đóng lại, quay đầu, hướng về phía ngược lại.
Trong bóng tối, tôi nhận ra người đội mũ đi xe máy kia! Cũng là người bồi bàn nọ! Tôi bảo Văn tỷ dừng xe, chạy đến trước mặt anh ta. Anh ta vẫn đội mũ bảo hiểm, nói với tôi: “Cô đứng nép vào trong đi, nơi này xe nhiều.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nói.
“Không cần.” Anh ta lạnh lùng nói xong, liền sải bước lên xe, rất nhanh rời khỏi.
Nhất định anh ta không nhận ra tôi, cũng nhất định xem tôi là Hạ Mễ Mễ.
……………………………
PHỐ VƯƠNG PHỦ TỈNH
RƯỢU MOET&CHANDON
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui