Part 2
[6.4]
Nhờ Triệu Hải Sinh sắp xếp, tôi đến một khu nhà của học viện mỹ thuật tạo hình để học vẽ. Thân phận của tôi chính xác là người yêu của Triệu Hải Sinh, nhưng cuộc sống ở đại học lại khéo che đậy điều đó.
Tôi vẽ rất nhiều, nhưng việc tôi thích nhất là nấu ăn, tôi thích nấu bữa cơm cho cả nhà, thích nhìn Triệu Hải Sinh hoặc Mễ Mễ ngấu nghiến ăn hết chúng. Mễ Mễ cứ vài cái cuối tuần thì về nhà, Triệu Hải Sinh thì vài cái cuối tuần khác cũng đến. Cho nên trong một thời gian dài, Mễ Mễ không hề biết quan hệ giữa tôi và Triệu Hải Sinh, đến một lần, em ấy về nhà sớm, ý muốn cho tôi một sự ngạc nhiên, kết quả vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy Triệu Hải Sinh đang hôn tôi.
Chúng tôi bối rối tách ra, Mễ Mễ cũng không hét lên, em ấy thè lưỡi ra một chút, bình tĩnh đóng cửa lại.
Triệu Hải Sinh có chút xấu hổ, vỗ vào vai tôi, nói: “Không sao đâu, em ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Tôi vẫn còn cảm thấy bất an, nên giục anh về sớm. Khi Triệu Hải Sinh bước ra cửa, Mễ Mễ đang ngồi trên sô pha xem tivi, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Triệu thúc thúc! À, không đúng, tạm biệt anh rể!”
Triệu Hải Sinh quay đầu mỉm cười, sau đó đóng cửa lại, rời khỏi.
“Tỷ tỷ,” Mễ Mễ nói, “Chị đợi một chút, em có chuyện này muốn nói với chị.”
“Ừ?”
“Chị phải hứa là không giận em mới nói.”
“Nói đi, chị hứa.”
“Em không muốn thi đại học.”
“Tại sao?” Tôi gấp đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Đã hứa là không giận em mà.” Em ấy giương miệng lên cãi, “Chị còn như vậy, sao em dám tiếp tục nói?”
Trong lúc Mễ Mễ tiếp tục nói, trong đầu của tôi đã suy đoán ra vô số chuyện, rất nhiều ý niệm nhảy lên nhảy xuống, quay cuồng, nhưng chưa kịp rõ ràng thì lời nói sau cùng của Mễ Mễ đã làm tôi hoảng sợ.
Em ấy nói: “Em muốn đi ca hát.”
Dưới sự phản đối của tôi, Mễ Mễ vẫn đi Thượng Hải dự thi, Triệu Hải Sinh đã bỏ tiền ra giúp em ấy đạt ý muốn.
Đến lúc tôi biết tất cả mọi chuyện thì đã muộn, Mễ Mễ ở sân bay gọi điện thoại cho tôi bảo rằng đừng bao giờ tức giận, chờ em ấy thành công trở về, sau đó liền cúp điện thoại. Tôi chạy đến văn phòng của Triệu Hải Sinh, đó là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh. Ở trên taxi, nắm chặt bàn tay lại thành quyền suy nghĩ, tôi nhất định phải giáp mặt nói chuyện với anh, có lẽ anh có quyền quyết định hết thảy, nhưng tương lai của Mễ Mễ, anh không có quyền can thiệp, không có quyền, chắc chắn không có quyền! Trên đường xe đông đúc, xe đi nửa ngày mới đến. Khi tôi chạy đến công ty của anh, thì đã hết giờ làm, anh đang cùng một phụ nữ ngồi trên xe.
“Ồ, Cát Cát.” Thần sắc của anh có hơi mất tự nhiên, “Sao em lại đến đây?”
Sau đó anh chỉ vào người phụ nữ bên cạnh nói: “Vợ của anh.”
Thì ra anh đã có vợ.
Tôi thở dốc, nói: “Mễ Mễ…” Bỗng nhiên không thể nói được gì nữa.
“Mễ Mễ có lý tưởng của em ấy, sao em không cho em ấy đi thử một lần?” Triệu Hải Sinh mỉm cười nói, “Em yên tâm, anh đã có nhờ người đi theo em ấy, chắc chắn em ấy sẽ an toàn trở về.”
“Vì sao không nói cho em biết?” Tôi hỏi anh.
“Thật xin lỗi, Cát Cát.” Anh nói, “Đây là ý của Mễ Mễ, anh muốn tôn trọng em ấy.”
Người vợ xinh đẹp của Triệu Hải Sinh ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
Tôi xoay người bỏ chạy, anh cũng chẳng đuổi theo. Tôi gọi một chiếc xe taxi về nhà, thu dọn đồ đặc, chuẩn bị bỏ đi. Tôi biết Triệu Hải Sinh không có làm gì sai, anh đã có vợ, tôi đã sớm dự đoán được, anh đã vì Mễ Mễ làm tất cả, đơn giản cũng chỉ vì tôi. Nhưng tôi thật sự không muốn nhận ơn nghĩa này, cũng không muốn chiếm tình cảm đó. Anh không có sai, tất cả mọi sỉ nhục đều do chính tôi tự làm tự chịu. Tôi cảm giác bản thân giống như một sợi dây cung đang căng, đã sắp đứt. Tôi chỉ biết là, tôi phải đi, bất luận thế nào, cũng phải rời khỏi, vĩnh viễn không thể trở lại.
Lúc tôi đóng nắp va li lại thì cửa liền mở ra.
Tôi không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Triệu Hải Sinh.
Anh bước nhanh đi tới, ở phía sau ôm tôi, hỏi: “Cát Cát, em muốn đi đâu?”
Tôi không nói tiếng nào, nước mắt từ từ rơi xuống.
“Em không được đi.” Anh kéo người tôi quay lại, ép buộc tôi đối mặt với anh.
“Nhìn vào mắt anh đi.” Anh ra lệnh cho tôi.
Tôi không dám, nhưng chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
“Em là người phụ nữ của anh.” Anh nói, “Từ lúc em 14 tuổi, em đã nên hiểu được, đời này kiếp này, em chỉ thuộc về anh, cho dù em đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em trở về, bằng không, em cứ thử xem.”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...