[6.3]
Rốt cuộc tôi cũng trở thành người yêu của Triệu Hải Sinh, đó là mùa xuân năm tôi 19 tuổi.
Khi đến Bắc Kinh, tôi mới biết được thì ra Triệu Hải Sinh có nhiều tiền như vậy. Anh sắp xếp cho tôi và Mễ Mễ một căn hộ mới, giúp chúng tôi mua tất cả đồ đạc trong nhà, tôi thật không nghĩ tới, bức tranh trên tường kia, đúng là bức tranh của ba tôi đã nhiều năm trước, “Con gái”
“Các em cứ an tâm ở lại đây.” Triệu Hải Sinh nói, “Anh đã nhờ người tìm giúp cho Mễ Mễ một trường học, rất nhanh có thể đi học.”
“Còn tỷ tỷ thì sao?” Mễ Mễ hỏi.
“Cát Cát?” Triệu Hải Sinh nhìn tôi, nói: “Tùy em ấy, em ấy muốn học cũng được, muốn làm việc cũng được, hay muốn không làm gì cũng được.”
Tuy rằng căn hộ Triệu Hải Sinh cho chúng tôi mượn có rất nhiều phòng, nhưng đêm khuya, Mễ Mễ vẫn ngủ cùng với tôi trên một cái giường. Cái giường thật lớn, thật êm ái, kéo rèm ở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Mễ Mễ hì hì cười, nói: “Giống như đang nằm mơ vậy, chị nhỉ. Thoáng một cái, lập tức rơi vào tiên cảnh.”
Em ấy so với tôi thật sự rất khác, đối với tất cả những chuyện xảy ra, em ấy dường như không có một chút bất an.
“Em yên tâm đi học đi.” Tôi nói, “Chị sẽ đi tìm việc làm, chúng ta không thể dựa mãi vào người khác được.”
“Là anh ấy cam tâm tình nguyện!”
“Em đừng có nói vậy!”
Mễ Mễ la lớn lên ở bên tai tôi: “Anh ấy là cam tâm tình nguyện, anh ấy thích chị, chẳng lẽ chị không nhận ra? Lần đầu tiên anh ấy đến nhà chúng ta, em đã nhận ra rồi!”
Tôi bưng kín tai lại.
Mễ Mễ nói xong, ngã đầu liền ngủ.
Đêm đầu tiên đến Bắc Kinh, tôi đã thức trắng đêm. Tôi hiểu được, tôi chỉ là một cô bé lọ lem, nhặt được một đôi giày thủy tinh phép màu, chỉ cần qua 12 giờ, hoàng tử công chúa gì cũng đều biến mất, tôi phải trở lại đối mặt với cuộc sống hiện tại.
Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Hải Sinh, Mễ Mễ rất nhanh được vào một ngôi trường mới đi học, là một trường quý tộc, em ấy có vẻ không chịu thua kém, vừa nhập học đã có thành tích khá cao, được phân đến hạng ưu. Triệu Hải Sinh mua cho em ấy điện thoại mới, em ấy tiện tay chụp một tấm ảnh đang mặc đồng phục của trường, gửi vào điện thoại của Triệu Hải Sinh, anh lấy ra cho tôi xem, nói: “Em cũng phải học tập theo Mễ Mễ, em ấy hòa nhập cuộc sống mới rất nhanh.”
“Em không thể giống như em ấy không hiểu chuyện như vậy.” Tôi nói, “Triệu tiên sinh, anh đối với chị em chúng em có ơn nghĩa rất lớn, em không biết làm sao để báo đáp.”
“Quá khách sáo rồi.” Anh nói.
Tôi cười.
“Em cứ thoải mái một chút đi.” Anh nói, “So với Mễ Mễ, tâm sự của em quá nhiều.”
“Em và Mễ Mễ không giống nhau.” Tôi nói, “Có lẽ em không thức thời được như em ấy, phải không?”
Lời này nói ra, tôi biết mình đã nói sai. Triệu Hải Sinh đứng dậy ra về, tôi đưa anh ra đến cửa, anh ngay cả chào tạm biệt cũng chưa nói, liền lái xe rời đi. Tôi ngày đêm tìm việc trên báo, càng không ngừng đi phỏng vấn, Triệu Hải Sinh đương nhiên hiểu được tôi đang làm gì, nhưng anh cũng không ngăn cản, anh khôn ngoan chờ đợi vết thương của tôi bộc phát, vấp phải khó khăn quay đầu, lúc ấy tôi sẽ an tâm nhận lấy ân tình của anh.
Cho nên, ngày đó sau khi ra đi, rất nhiều ngày anh không liên hệ với tôi. Tôi rất nhanh tìm được một công việc tại một của hàng bán thức ăn nhanh. Một ngày kia, tôi làm xong việc ở tiệm, đến lúc tan tầm thì đã 11 giờ khuya, vừa ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy xe của Triệu Hải Sinh ở bên ngoài.
Anh kéo cửa xe xuống, gọi tôi: “Cát Cát.”
Chúng tôi đã một tháng trời không gặp mặt. Một khắc đó, tôi đã thật sự hoảng hốt, tôi từng nghĩ, anh đã quên mất trên đời này còn có một người như tôi tồn tại.
Anh hỏi tôi: “Em làm việc ở tiệm thức ăn nhanh có vui không?”
“Ừ.” Tôi nói.
Anh cười: “Ừ là có ý gì?”
Tôi cảm thấy bên trong nụ cười của anh hàm chứa sự chế giễu châm chọc, tim của tôi giống như bị khoét một lỗ hổng, tôi cố gắng lấp nó lại, nhưng nó ngày càng lớn, không thể cứu vãn được sự mất mát.
“Cát Cát.” Triệu Hải Sinh nói, “Ngày đó, anh cố ý mặc kệ em, để em có thể cảm nhận một chút cuộc sống, cũng không phải là chuyện xấu, nhưng bắt đầu từ ngày mai, anh không cho phép em được tự do nữa.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả.” Anh nói, “Anh đã liên hệ với một trường mỹ thuật, em có thể làm học viên dự thính ở đó, anh vẫn cảm thấy, em rất có thiên phú về hội họa giống ba em vậy. Giấy, bút, màu, máy tính, anh đều đã chuẩn bị sẵn cho em.”
“Em không muốn vẽ.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói, “Em chán ghét vẽ.”
Anh chậm rãi nói: “Em hãy nghe cho kỹ, em không có lựa chọn, nhất định phải vẽ.”
Tôi cắn răng hỏi anh: “Anh dựa vào cái gì mà quản em?”
“Em nhất định phải biết sao?”
Tôi nói: “Ừ.”
Anh cúi người qua, kéo tôi vào lòng, không nói một lời hôn tôi.
Sau đó, trong tiếng tim đập dồn dập, tôi nghe anh nói rõ ràng và kiên định: “Cát Cát, anh yêu em.”
Tôi cảm thấy cơ thể của mình giống như bị chìm ngập trong nước biển. Trước đây có một lần đi dạo trên bờ biển, khi đi vào nước biển, tôi cảm nhận được chính là loại cảm giác này, tôi nghĩ mình đã chết, nhưng lại được hồi sinh ngoài ý muốn, lúc đó, có người đã kéo tôi lên, trong lời nói đầy quẫn bách, người đó sợ hãi nói với tôi rằng: “Cát Cát, con phải học bơi, nên nhớ, không phải mỗi giờ mỗi phút mẹ đều ở bên cạnh con.” Khi Triệu Hải Sinh hôn tôi, lần đầu tiên tôi nhớ khuôn mặt của mẹ rõ ràng đến vậy, bà ấy thật đẹp, đẹp đến nỗi người ta không thể thở được, bà đang ở một nơi rất xa, dùng giọng nói dịu dàng nói với tôi: “Cát Cát, đây chính là số mệnh.”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...