Tai Trái


[5.7]
Tôi cảm thấy chính mình đã làm một chuyện không thể tưởng tượng được, chính là cùng cô ca sĩ nổi tiếng Hạ Mễ Mễ vừa mới quen biết một ngày, có ý định bỏ trốn.
Tôi chưa kịp gọi điện thoại cho Tưởng Giảo. Đương nhiên trên thực tế, tôi cũng chẳng muốn gọi cho cô ta. Chúng tôi quyết định đi chuyến xe lửa nửa đêm, Hạ Mễ Mễ đeo kính râm, cùng với bộ tóc giả màu lục cùng tôi đến một toa giường nằm, trong toa còn có hai người nữa, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy vỗ vỗ tay lên cái bàn trà, cao giọng náo loạn giống như xã hội đen: “Vé quỷ gì vậy, liếc mắt một cái mất 1000 đồng.”
Chiêu này quả nhiên hữu ích, tuy rằng khiến cho người ta nghĩ cô ấy bị bệnh thần kinh, nhưng bọn họ cũng chẳng dám nhìn cô ấy nữa. Chúng tôi nhờ vậy mà an tâm. Trên đường đi, cô ấy không nói nhiều, nằm trên giường, hoặc cầm cái Ipod nghe nhạc thật lâu. Tôi rút cái tai nghe ở trong tai của cô ấy ra, hỏi: “Có bài hát của Hạ Mễ Mễ không, cho anh nghe với?”
Cô ấy rõ ràng dứt khoát nói: “Không có!” Sau đó quay lưng lại với tôi, làm mọi thứ rối tinh rối mù.
Tôi chưa từng nghe qua cô ấy hát, có lẽ cô ấy nổi tiếng là thật, mấy tờ tạp chí trên xe lửa tùy tiện lật ra xem tin tức giải trí, cũng có tên của cô ấy, Hạ Mễ Mễ thích ngủ dậy muộn, thích mặc một loại nhãn hiệu thời trang, đang chuẩn bị đóng một bộ phim truyền hình…Vân vân. Nhưng tôi vẫn có cảm giác, cô gái được nói ở trên báo, với cô gái ở trước mắt này là hoàn toàn không giống nhau. Mà cho dù bọn họ có giống nhau, cũng không phải là cùng một người, chẳng qua đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Xe lửa đi về phía bắc, đi qua một số địa phương tôi chưa từng thấy. Lúc trời đang dần sáng, Hạ Mễ Mễ đang ngủ, tôi thì ngủ không được, nên thừa dịp nhân viên tàu không chú ý, liền chạy ra hành lang trên xe hút thuốc, tôi vừa hút thuốc, vừa suy nghĩ một chút đạo lý. Chẳng hạn như: Con người khi còn sống, luôn có một vài ngày muốn bốc đồng nổi loạn. Hay chẳng hạn như: Khi tình yêu bắt đầu, đều không có lý do như vậy. Hoặc chẳng hạn như: Tiền mà đem so với tự do tự tại, có đáng là con mẹ gì đâu! Đang tự hỏi vô cùng say sưa, tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tôi quay lại nhìn, liền nhìn thấy Hạ Mễ Mễ, bộ tóc giả của cô ấy đã được bỏ ra, trên đầu là mái tóc ngắn rối bù, cô ấy mang một đôi dép lê màu trắng của nhà xe cung cấp, đang cắm đầu đi về phía trước.
“Sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy tôi, liền nhào đến ôm cổ của tôi: “Em tưởng anh đã xuống xe!”
“Sao có thể ?” Tôi vỗ vỗ vào lưng của cô ấy, “Ngủ một lát nữa đi.”
“Không ngủ.” Cô ấy nói, “Em muốn nhìn thấy anh.”
“Em yên tâm.” Tôi an ủi cô ấy, “Anh không phải là người như vậy, đã hứa ở bên em ba ngày, sẽ không đổi ý.”
“Em làm sao biết được chứ.” Cô ấy bắt đầu nói không có chút lý lẽ, “Chúng ta không quen biết nhau.”
Tôi lười lý luận với cô ấy.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời đã tờ mờ sáng, cây cối, nhà cửa, sông núi đã bắt đầu dần dần thấy rõ. Cô ấy bỗng nhiên hứng trí phấn khởi, tự nói với mình: “Thì ra đi xe lửa là như vậy, em còn nghĩ giường nằm chỉ để nằm, không thể ngồi được.”

“Em đừng có nói với anh đây là lần đầu tiên em đi xe lửa?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Kỳ lạ lắm sao? Người giống như em đây, đương nhiên là mù tịt chuyện đi tới đi lui rồi.”
Đúng là rắm cực kỳ thối!
Cô ấy nhìn tôi cười, là tươi cười vô cùng ngọt, cũng mang tính sát thương cực kỳ cao. Tôi vươn bàn tay che đi ánh mắt của cô ấy, khóe miệng của cô ấy vẫn tiếp tục cong lên, tôi thật sự muốn hôn cô ấy, liều lĩnh mà hôn. Thì ra đây mới là tình yêu, thì ra tôi chưa từng được yêu như thế này, tất cả đều không cần tính toán.
“Sa Mạc.” Cô ấy hỏi, “Anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Để xem sao đã,” Tôi nói, “Cảm thấy chỗ nào thú vị thì chúng ta sẽ đi chỗ đó!”
“Thật là hay.” Cô ấy nói, “Giống như đang nằm mơ vậy.”
Tôi lấy bàn tay của mình ra, đôi mắt của cô ấy ánh lên huyền hoặc, tôi nhất thời không hiểu rõ, cô ấy là mộng ảo của tôi, hay tôi là mộng ảo của cô ấy. Có lẽ chúng tôi đều có một ảo mộng giống như vậy, đang chờ đợi đến một ngày cùng hoàn thành nó.
Xe lửa vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tôi và Hạ Mễ Mễ ở trên xe lại ngây ngốc nguyên một ngày, cô ấy ăn không quen fastfood ở trên xe, vừa ăn vừa nhăn nhó, tôi không muốn để công chúng nhìn thấy cô ấy, nên không dám dẫn cô ấy đến toa nhà ăn. Đến lúc hoàng hôn, chúng tôi dừng lại tại một trạm nhỏ rồi xuống xe.
Đó là một thành phố không lớn lắm, trước kia tôi chưa từng nghe qua, trông rất cũ kỹ, nhưng kiến trúc lại có nét đặc sắc riêng. Đi về hướng đông khoảng 10km, chính là biển. Hạ Mễ Mễ bỏ mấy món trang sức khoa trương ở trên người xuống, không lo lắng bị người ta nhìn thấy. Chúng tôi đón xe, đi đến một khách sạn tốt nhất ở bờ biển. Chứng minh thư của tôi vẫn còn ở chỗ của Tưởng Giảo, nên Hạ Mễ Mễ lấy chứng minh thư của cô ấy ra, chúng tôi thuê phòng.
Khách sạn 4 sao, hoàn toàn mới, phòng ốc vẫn còn toát ra hương vị mới được xây dựng. Tôi mở cửa sổ ra, không khí tốt hơn nhiều, mùa hè ở phương bắc có rất nhiều gió, độ ẩm lại cao. Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, nhìn qua rất là mờ ám.
“Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?” Hạ Mễ Mễ hỏi tôi, vẻ mặt của cô ấy nhìn qua có chút mệt mỏi.
Tôi vuốt cằm hỏi cô ấy: “Em nói xem!”
“Hạ lưu!” Cô ấy mắng tôi.
Tôi dở khóc dở cười, chạy đến bình nước tự động, lấy ình một ly nước, cố gắng không nghĩ lung tung, vừa uống được một ngụm liền bị sặc. Hạ Mễ Mễ cũng không thèm để ý đến tôi, cô ấy đi đến cái giường đặt sát tường ngồi xuống, ném cái túi xách nhỏ qua bên cạnh, lớn tiếng nói: “Sự tình đã đến nước này, anh có muốn biết em là ai không?”
“Là ca sĩ nổi tiếng Hạ Mễ Mễ.”

“Ừ.” Cô ấy nói, “Cũng không đến nỗi quá ngốc.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi: “Em mới 18 tuổi thôi sao?”
Cô ấy trả lời như đứa con nít: “Không phải, tiểu nữ năm nay mới 16 tuổi.”
Tôi lấy chứng minh thư của cô ấy ra xem, cô ấy đã gần bước qua tuổi 19, nhưng quả thật nhìn không ra. Tấm ảnh trên chứng minh thư thật sự không giống cô ấy, nhìn rất ngốc, cô ấy cũng ghé qua nhìn, tôi không cho, cô ấy liền ho khan kịch liệt, nhìn qua cực kỳ khổ sở, sắc mặt tái nhợt. Tôi vội vàng lấy nước cho cô ấy, rồi vỗ vỗ lưng, cô ấy lắc đầu, chỉ vào cái túi xách muốn lấy thuốc, tôi thật vất vả lôi ra chai thuốc, nó liền bị văng đi, tôi luống cuống tay chân, mấy viên thuốc vương vãi đầy giường. Cô ấy nhặt lên hai viên, lấy nước uống, sau đó dựa vào giường nhắm mắt lại, sắc mặt cũng từ từ dễ chịu.
“Em không sao chứ?” Tôi đến gần cô ấy hỏi.
“Anh không nên đụng đến em.” Hơi thở của Hạ Mễ Mễ yếu ớt mà còn ra sức uy hiếp tôi, “Em mà chết ở trong phòng này, anh phải ngồi tù đấy!”
Tôi sợ tới mức khóe miệng hơi nhếch, hỏi cô ấy: “Lúc em đang diễn mà bị phát bệnh, thì phải làm sao?”
Cô ấy nói: “Trước lúc diễn sẽ chú ý đến sức khỏe, nên bình thường không phát bệnh.”
“Em trốn đi như vậy, nhất định sẽ có người đi tìm? Ví dụ như người đại diện của em?”
“Đương nhiên.” Hạ Mễ Mễ nói, “Cứ để cho cô ta tìm đi, dù sao em cũng đã tắt điện thoại. Đúng rồi, anh cũng đã tắt máy rồi phải không, giúp em đi!”
Đang nói, điện thoại của tôi liền vang lên, là Tiểu Phàm. Tôi không nhận, lấy điện thoại tắt máy trước mặt Hạ Mễ Mễ.
Hạ Mễ Mễ nằm tựa trên giường hướng tôi vẫy vẫy tay, tôi liền đi qua, cô ấy hỏi tôi: “Ai gọi điện thoại cho anh vậy? Là bạn gái sao?”
Tôi cười: “Bạn gái của anh không phải là em sao?”
“Ừ.” Cô ấy nói.
“Đừng có nghĩ lung tung.” Tôi nói, “Chúng ta nên gọi một chút thức ăn lên phòng, nếu em mệt, thì nghỉ ngơi một chút đi.”

“Bây giờ em không còn đói bụng nữa.” Cô ấy nói, “Nếu không phiền, em muốn đi ngắm biển.”
“Bây giờ sao?”
“Bây giờ.” Cô ấy nói, “Anh không biết là con trai phải chiều chuộng con gái sao?”
“Không cần em phải nói đâu.” Tôi nói, “Anh chỉ là không biết, biển buổi tối thì có gì đẹp.”
Rốt cuộc tôi cũng đưa cô ấy đến bờ biển, chỉ mất 5 phút đi bộ, chúng tôi đã đến một bãi cát. Biển phương bắc khác hoàn toàn so với biển phương nam, nhất là vào ban đêm, có một loại sức sống tràn trề. Hạ Mễ Mễ làm một động tác cổ điển nhất, nắm chặt hai tay, giơ lên cao, mặt hướng về phía biển, hít thở thật sâu.
Tôi cười chế giễu cô ấy.
Cô ấy rượt tôi, tôi chạy nhanh về phía trước. Cô ấy té ngã, tôi phải quay lại đỡ cô ấy dậy. Thủy triều dâng lên, sóng biển từng đợt vỗ vào bờ, một khắc đó tôi có cảm giác như đang nằm mơ, tôi thật vất vả mới khống chế được chính mình, không khiến cho ngón tay rục rịch lung tung.
Tâm trạng của Hạ Mễ Mễ dường như rất tốt, nên bắt đầu ca hát, là một bài hát tôi chưa từng nghe qua:“Biển trời thu xa lạ, mùa hè đã đi qua, người đàn ông như thủy triều kia sẽ không đến nữa, sẽ không đến nữa…”
Tôi có cảm giác giọng hát này rất trẻ con, tiếng ca trong trẻo bi thương, dễ nghe đến vậy.
Chúng tôi đến bên bờ biển ngồi xuống, tôi đặt tay lên vai của cô ấy, hỏi: “Có lạnh không?” Cô ấy dựa vào lòng tôi, nói: “Dặc Mạc, anh có thể hôn em không?”
“Nếu em hứa không giận anh.”
“Em sẽ không đâu.” Cô ấy nói.
Tôi nâng cằm của cô ấy lên, chuyên tâm hôn cô ấy. Hơi thở của cô ấy dồn dập, tiếng tim đập đến một dặm cũng có thể nghe thấy. Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi rất muốn nói với cô ấy một tiếng “Anh yêu em”, nhưng lại cảm thấy thật sự có chút buồn nôn. Tôi lặp lại mấy chữ này ở trong đầu vài lần, sau khi nói ra lại biến thành một câu: “Em có đói bụng không?”
“Không.” Cô ấy nói, “Có một truyền thuyết anh đã nghe chưa?”
“Là gì?”
“Nếu một cô gái ở bờ biển, được một người con trai hôn, sau đó, cô gái ném một nắm cát vào biển, thì có thể thực hiện được tâm nguyện.”
Đúng là một cái truyền thuyết vớ vẩn!
Nhưng tôi không có làm cô ấy mất hứng, mà ra vẻ nghiêm túc, nói: “Thật vậy sao?”

“Em cũng không biết, nhưng mà có thể thử xem. “Cô ấy nói xong, liền vốc lấy một nắm cát, đứng dậy, ném thật xa về phía biển. Sau đó, cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, khẽ thè lưỡi ra.
“Ước đều gì thế?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy đương nhiên không chịu nói, mà bắt đầu than: “Mệt quá rồi.”
“Vậy đi ăn một chút gì đi, sau đó thì ngủ.” Tôi nói.
“Anh có thể ôm em ngủ không?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, được.”
Cô ấy nhắc nhở tôi: “Chỉ là ôm thôi nha.”
“Ừ, được.”
Tối hôm đó, cô ấy dịu dàng dựa vào lòng tôi, chúng tôi ôm nhau mà ngủ. Tâm trí của tôi bị cô ấy làm cho hoàn toàn hỗn loạn, nhưng tôi đã nhắc nhở chính mình, từ từ sẽ được, từ từ sẽ được. Đối phó với một cô ca sĩ trẻ con đang bị bệnh hen suyễn, tôi biết, phải từ từ mới được.
Hạ Mễ Mễ ở trong lòng tôi ngẩng đầu lên, cô ấy vươn tay, sờ soạng lên mặt tôi: “Sa mạc, anh biết không, anh rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta không chịu được.”
Nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, giống như đã ngủ. Trên xe lửa, tôi chưa được ngủ đủ một giờ, trong người cực kỳ mệt mỏi, nên rất nhanh đã ngủ. Nhưng sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi giật mình phát hiện, Hạ Mễ Mễ đã biến mất.
Chẳng những không thấy Hạ Mễ Mễ, mà hơn 3000 đồng ở trong ví tiền của tôi cũng không cánh mà bay.
Thật sự là gặp quỷ!
Tôi nghi ngờ chính mình đang nằm mơ, trong lúc vô ý, ngón tay chạm phải một viên thuốc ở trên giường. Tôi lấy nó lên , nghiên cứu một lúc lâu, xác định con nha đầu chết tiệt Hạ Mễ Mễ kia quả thật có tồn tại.
Dám đùa giỡn với tôi như vậy! Có tìm đến chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm cho ra!
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui