Tai Trái


[5.2]
Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu Lý Nhị. Kỳ thật, trước kia khi chúng tôi yêu nhau, cho đến bây giờ tôi chưa từng một lần nghiêm túc tìm hiểu em. Kết quả là, càng tìm hiểu, tôi càng cảm thấy hứng thú đối với em, càng tìm hiểu, tôi càng hy vọng có thể cùng em một lần nữa làm lại từ đầu. Loại tìm hiểu này đối với tôi mà nói, quả thật cũng là một phát hiện mới, ít ra thì trước kia, tôi chưa từng nghĩ rằng tôi, Hứa Dặc, lại có thể kiên nhẫn tìm hiểu một đứa con gái tỉ mỉ đến vậy.
Em sẽ trở lại bên tôi, chắc chắn là như vậy.
Vào ngày cuối tuần, tôi hứng trí bừng bừng xuất phát. Theo blog của em, tôi biết 9 giờ sáng mỗi ngày, em sẽ chạy đến nhà học trò dạy kèm. Tôi đứng chờ trước cổng tàu điện ngầm gần trường em, 9 giờ hơn một chút, tôi liền thấy em, tôi cố gắng làm như tình cờ tản bộ ngang qua rồi mỉm cười với em. Thực tế thì, căn bản tôi giả bộ không giống lắm, coi như cho em biết tôi đã dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận đi, thật ra cũng không phải chuyện xấu gì, không đúng sao?
“Em đi dạy học à?” Tôi nói.
Em lui lại phía sau nửa bước, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
“Anh đưa em đi.” Tôi nói.
“Không cần,” Em nói.
“Anh mua vé rồi này.” Tôi giơ vé lên trước mặt em.
“Hứa Dặc!” Em có chút tức giận.
“Anh nhớ em một tuần, thật vất vả lắm mới chờ được đến cuối tuần,” Tôi nói, “Em cũng biết anh sợ nhất chính là dậy sớm, nhưng hôm nay anh lại chạy vội đến đây, vì thế em đừng từ chối, hãy thỏa mãn ý muốn nho nhỏ trong lòng bị tổn thương của anh đi.”

Em cười. Em tự nhiên mà cười được.
“Tốt lắm, Hứa Dặc,” Em nói, “Đừng đùa nữa, em đang vội.”
Tôi giơ tay trái lên trán, nói: “Ông trời làm chứng, anh nói sự thật.”
“Em phải đi rồi, tạm biệt.” Em nói. Sau khi nói xong, em vọt đi giống như một ngôi sao xẹt. Tôi đi theo em, em vẫn không quay đầu lại. Mà tôi, vẫn cứ như vậy đi theo em.
Tôi cứ như vậy đi theo em cả một ngày, em dạy học, tôi ở ngoài chờ, em đến quán mì dùng bữa, tôi cũng đến quán mì, em đi dạo thư viện, tôi cũng đi dạo thư viện, em đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tôi ngồi ở tiệm bánh ngọt đối diện uống cà phê, nhìn em qua lớp kính thủy tinh. Từ trước tới nay, tôi không hề phát hiện ra, người con gái tôi yêu và cũng yêu tôi kia lại xinh đẹp đến vậy, tôi nhìn thấy một người khách đang nổi giận với em, tôi muốn nhào đến đánh người khách đó, nhưng em đã dễ dàng khiến người ta nguôi giận.
Tôi uống một ly cà phê thật đắng, đau xót nghĩ: Ừ, em vẫn như vậy, cho đến bây giờ vẫn không cần đến tôi, quả thật không cần.
Đến lúc em tan tầm, đã là 7 giờ tối. Trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, trận mưa đầu mùa này mỗi năm có một lần, liền giống nhau là không có sấm chớp. Ngay cả ông trời cũng giúp tôi, không phải sao? Tôi bày mưu tính kế chạy ra khỏi tiệm cà phê, ở trong cơn mưa sẽ ngăn em lại.
Đã một ngày theo em như bóng với hình, tôi đoán chừng em rất bực tức khó chịu, em sẽ dùng sức đẩy tôi ra, chạy về phía trước, sau đó tôi sẽ đuổi kịp em, nắm lấy tay em, ôm em thật chặt, hôn khô nước mắt của em, thì thầm bên tai em rằng tôi yêu em. Sau đó chúng tôi sẽ xóa hết chuyện cũ, bắt đầu lại từ đầu. Tất cả sẽ thuận lý thành chương, quả thật so với phim Hàn còn kinh điển hơn.
Nhưng mà, tôi đã sai lầm.
Em căn bản không có chạy, càng không có khóc, em chính là ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi, hỏi: “Anh không thấy mệt sao?”
Tôi có chút giả bộ ngớ ngẩn.

“Hứa Soái.” Em lắc đầu nói, “Anh giống như một đứa con nít vậy.”
Một khắc đó, tôi thật sự muốn ôm em một cái, hôn một nụ hôn chân thật. Nhưng em bình tĩnh lại khiến cho tôi không dám làm gì. Tôi chỉ là đứng trước mặt em, khống chế chính mình, tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn.
Em nói: “Trời mưa rồi, anh mau về đi thôi, đừng đi theo em nữa.”
Tôi đứng không nhúc nhích, em xoay người rời đi. Mưa càng lúc càng lớn, tôi vẫn cố chấp đứng đó, đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của em nữa. Tôi liền nhớ tới thật lâu trước kia, vào một buổi tối, tôi đã nhận được tin nhắn từ một cô gái, trên đó có ba chữ: “Quên em đi.” Thì ra con gái tuyệt tình là như thế, đều sẽ là con đường không lối thoát.
Không biết đứng được bao lâu, mưa trên đỉnh đầu tôi đột nhiên ngừng lại, tôi giật mình ngẩng đầu, thì phát hiện bên trên có một chiếc ô hoa nhỏ, người che ô, chính là em.
Em dịu dàng nói: “Mắc mưa sẽ bị cảm, anh nhất định mệt lắm rồi, em mời anh đến tiệm cà phê ngồi một chút.”
Hẳn là tôi sẽ mỉm cười từ chối em, mang theo lòng kêu ngạo mà rời khỏi. Nhưng tôi không làm được, tôi theo lời em vào một tiệm cà phê, chúng tôi ngồi đối diện nhau, em ăn một chút bánh ngọt, tôi uống một chút bia, chúng tôi nhìn qua giống như một đôi tình nhân. Nhưng trong lòng tôi, nỗi tuyệt vọng đã bị thất bại thảm hại, tôi biết hết thảy đều không thể vãn hồi, khi tình yêu đã mất đi, liền giồng như vậy.
“Hứa Dặc.” Em nhẹ giọng nói, “Anh gầy lắm.”
Tôi muốn trêu đùa nói: “Vì yêu nên tiều tụy.”
“Gần đây anh làm gì?” Em chuyển sang đề tài khác.

“Nhớ em.”
“Ha ha.” Em cười, “Trước kia anh không có nói lời ngon tiếng ngọt như vậy.”
“Phải,” Tôi nói, “Cho nên anh mới mất em.”
“Không phải như vậy.” Em nói, “Anh mất em không phải như vậy.”
“Em nói xem là bởi vì sao?”
“Bởi vì anh yêu em chưa đủ.”
Vô nghĩa.
“Anh không cam lòng.” Tôi nói.
“Anh nói đúng,” Em nói, “Anh chính là không cam lòng, không phải yêu.”
“Vậy yêu là thế nào?”
“Yêu là chuyện của hai người.” Em giống như triết học gia đưa ra lời tiên đoán, “Có lẽ rất nhanh, anh sẽ gặp được người con gái anh yêu nhất, sau đó anh sẽ nhận ra, lời em nói là đúng như vậy.”
“Xem ra, em đã cùng ai đó xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?”
Em cũng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Hứa Dặc, em tin rằng cho dù có hay không có em, cuộc sống của anh cũng rất vui vẻ.”

“A.” Tôi lắc đầu, “Em chế giễu anh sao?”
“Em nói thật lòng đấy.” Em bình tĩnh đáp.
“Em thật sự không muốn nhắc lại?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, chậm rãi, kiên quyết lắc đầu.
Lòng tôi rốt cuộc đã chết, tôi đem 4000 đồng đã sớm chuẩn bị trong túi lấy ra đặt lên bàn. Sau đó rời đi. Tôi biết 4000 đồng này không thể trả hết nợ tôi đã thiếu em, nhưng trước mắt tôi chỉ có bao nhiêu đó, nếu nợ tình cả đời này tôi không trả được, thì nợ những thứ khác phải càng tính ra cho rõ ràng.
Em đứng dậy, muốn đưa tiền lại cho tôi.
Tôi ném lại một câu, hốt hoảng mà chạy: “Còn lại, anh sẽ mau chóng trả cho em.”
“Hứa Dặc!” Em gọi tôi, nhưng tôi không quay đầu lại. Lúc đi ra khỏi tiệm cà phê, bên trong phát ra tiếng ca buồn thê thiết: “Mỗi lần đi qua quán cà phê này, anh không kiềm được mà đi chậm lại, trong gian phòng nhỏ, anh chẳng còn cơ hội để gặp lại em, chuyện cũ tươi đẹp nay đã hóa mơ hồ…”
Lúc này đây, tôi không có cách nào khống chế được những giọt nước mắt của mình, ánh đèn nê-ông trên đường đã trở nên mơ hồ. Tôi chỉ là không rõ, vì sao mỗi một lần có được , tôi phải để mất đi, rồi thật lâu sau mới hiểu được cách quý trọng?
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận