Tai Trái


[1.5]
Thế là tôi tự nhiên phải gọi điện thoại ột nam sinh.
Anh hỏi: “Ai đó?”
Tôi dựa vào buồng điện thoại công cộng, giọng nói hơi run: “Anh có thể đến quán bar ‘Toán Liễu’ không?”
“Rốt cuộc bạn là ai?”
“Tôi có viết cho anh một bức thư.” Tôi nói, “Tôi ở quán ‘Toán Liễu’ đợi anh, một giờ nữa gặp.”
Tôi nói xong, lập tức gác điện thoại. Tôi tin rằng, anh sẽ đến, kẻ hiếu kỳ khẳng định sẽ tò mò mà đến.
Tôi bước ra khỏi buồng điện thoại, trở lại “Toán Liễu”, thì nghe được Ba Lạp đang đứng trên một cái bàn hẹp hát một bài hát của Vương Phi, tên là “Chanel”(1.3). Em là hương thơm của anh, anh là người mẫu của em…

(1.3) Vương Phi (Faye Wong) (sinh ngày 08/08/1969) là nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu Hồng Kông gốc Trung Quốc. Bái hát Chanel tên tiếng hoa là 《香奈儿》
Bài hát này cứ hát mãi điệp khúc chẳng hết, tôi liền nhìn thấy Hứa Dặc, dường như anh chạy vội đến đây, trên trán có chút mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm Ba Lạp đang đứng trên cái sân khấu nhỏ, ánh mắt không muốn rời đi, anh tiều tụy như thế, tôi cũng đau lòng như thế.
“Này, này, này!” Ba Lạp ngừng tiếng ca, từ trên sân khấu nhảy xuống, nhảy cẫng đến trước mặt tôi, giọng the thé hét lên: “Tiểu Nhĩ Đóa, soái ca của cậu đến rồi.”
Nói xong, cô ấy đi tới chỗ của Hứa Dặc huýt sáo một tiếng vang dội.
Mặt của tôi trở nên đỏ bừng.
Hứa Dặc đi đến trước mặt chúng tôi, ngồi xuống phía đối diện với tôi. Thanh âm khàn đặc, nhìn thẳng vào mặt tôi, thấp giọng hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, chuyện của Trương Dạng, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”
“Là sự thật.” Ba Lạp kiên quyết trả lời.
“Vì sao?” Hứa Dặc lớn tiếng đứng lên, cả quán bar mọi người đều nghe thấy, một vài gã nam sinh đi lại gần.

“Vì sao?” Hứa Dặc tiếp tục lớn tiếng, anh nắm lấy cổ áo của Ba Lạp, dùng lực làm cô ấy loạng choạng: “Tôi nói cho em biết, tôi sẽ không tha thứ cho em, sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
Ba Lạp khẳng định bị dọa sợ choáng váng đầu óc, nhưng trên mặt của cô ấy chẳng có chút thay đổi.
Hứa Dặc rất nhanh bị kéo qua một bên, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh đã bị bọn họ đánh ngã trên mặt đất, bọn họ áp sát anh, trên người anh tiếp nhận vô số nắm đấm.
Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi thét lên chói tai: “Đừng mà, đừng mà, đừng mà!” Tôi đẩy Ba Lạp tránh ra, cô ấy không thể giữ được, tôi điên cuồng bổ nhào vào giữa đám người đó, muốn dùng thân thể của mình bảo vệ Hứa Dặc, một chai bia chính xác đánh trúng vào đầu tôi.
Máu, màu đỏ của máu.
Rốt cuộc tôi chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận