[4.3] (1)
Ngày tôi gặp lại Trương Dạng, chính là trước lúc nhập học hai hôm.
Tôi ôm một đống sách đi xuống lầu, chuẩn bị chạy xe đến thư viện. Anh đang dựa vào thân cây ở cách nhà tôi không xa, hút thuốc. Thân thể anh đen gầy, mặc một cái áo sơ mi rộng, lại rất nhiều ngày không cạo râu, nếu trên đầu của anh không đội mũ lưỡi trai thường đội, tôi thiếu chút nữa đã không nhận ra anh.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Anh gọi tôi.
Tôi có chút đứng không vững.
“Em ra đúng lúc lắm.” Anh nói, “Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em.”
“Anh đã về rồi?” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, dùng giọng nói hết sức thoải mái, “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Anh dập điếu thuốc, nói: “Em định đi đâu vậy?”
“Đi thư viện mượn sách.”
“Anh đưa em đi.” Anh nói.
“Em muốn chạy xe.”
“Anh chở em đi.” Anh nói, “Xe ở đâu?”
Tôi đưa chồng sách cho anh, nhờ anh cầm giúp, sau đó đến gara lấy chiếc xe đạp của ba đi ra. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ánh mặt trời đã không còn gay gắt, Trương Dạng giúp tôi mang chồng sách bỏ vào cái giỏ xe ở phía trước, sau đó anh chống chân thật dài ngồi lên xe, quay lại nói với tôi: “Lên xe nào.”
Tôi có chút chần chừ, anh hé miệng nở nụ cười, nói: “Sợ sao?”
Tôi liền lên xe.
Trương Dạng bắt đầu đạp, xe nhẹ nhàng chạy bon bon trên đường. Hai bên đường, màu lục thắm của lá cây ngô đồng thật chói mắt, gió nhẹ thoang thoảng, tôi nghe được tiếng sột soạt của chiếc váy nhỏ màu trắng, cùng tiếng ma sát của bánh xe, âm thanh phát ra nhịp nhàng, giống như có ai đó đang thở dài buồn bã.
Tôi lại nhớ tới Ba Lạp, nhớ tới cô ấy chạy xe đạp đuổi theo Hứa Dặc, lúc nhanh lúc chậm, tinh nghịch đùa giỡn. Dáng vẻ cô gái mười tám tuổi đạp xe đạp, trong ký ức của một năm trước, cô gái ấy với bộ váy màu lục tươi cười, giờ phút này giống như sống động một cách kỳ diệu, dường như cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa đi xa, vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trương Dạng quay đầu lại, lớn tiếng hỏi tôi.
“Sao anh đột nhiên quay về?” Tôi hỏi anh.
“Ba anh bị bệnh phong thấp nghiêm trọng, anh về dẫn ba đến Bắc Kinh khám bệnh.”
“Ừ.” Tôi nói, “Vậy là ở vài ngày?”
“Chỉ có nửa ngày thôi.” Anh nói, “8 giờ tối nay lên xe, vé đã mua được rồi.”
A! Thì ra chỉ có nửa ngày, anh lại muốn đến đây gặp tôi.
“Vân Nam có đẹp không?” Tôi hỏi anh.
“Chưa đi được, sang năm lại đi.” Anh nói, “Đúng rồi, em thi thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi nói, “Trường ở Thượng Hải, ngành tiếng Hoa.”
“Tốt lắm.” Anh nói, “Con gái học tiếng Hoa rất tốt, Thượng Hải lại gần nhà.” Khẩu khí giống ba tôi y như đúc.
Đến bên ngoài thư viện, tôi nhảy xuống xe, nói cảm ơn anh.
Anh bỗng nhiên nói: “Em vào mượn sách đi, anh còn thời gian, anh sẽ đưa em về.”
“Cảm ơn anh, thật sự không cần đâu.”
“Không được vô nghĩa như vậy.” Anh nói, “Nhanh lên nào!”
Tôi ôm chồng sách chạy vào bên trong thư viện, sợ nhân viên thư viện chậm chạp. Đến khi tôi chạy ra bên ngoài, phát hiện Trương Dạng thật sự vẫn chờ ở đó. Trong tay anh cầm một cây kem nhiều màu, nói với tôi: “Em có vẻ thích cái này?”
Tôi cố gắng đè nén tâm trạng, nhưng tim cứ co thắt đến phát đau. Tôi nghĩ mình thật sự không muốn hận anh, không muốn.
Ba Lạp, đừng khiến chúng tôi hận nhau nữa, có được không?
Tôi nhận lấy cây kem, bỏ nó vào miệng, làm cho nó tan chảy ngọt ngào thấm vào cổ họng. Sau đó, tôi nhìn Trương Dạng nở nụ cười.
“Về nhà nhé?” Anh hỏi tôi.
“Không.” Tôi bỗng nhiên quyết định, “Trương Dạng, anh dẫn em đến cái nóc nhà đó một lần nữa nhé, lúc trước em muốn đến đó, nhưng không thể nào tìm ra.”
Trương Dạng suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, chúng ta đi!”
Chạy xe so với đi bộ dĩ nhiên là nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã tới nơi. Ban ngày và ban đêm, khu nhà hoang này nhìn qua rất khác nhau. Phòng óc cũ nát, bốn phía cỏ dại um tùm, một cây cổ thụ đứng tịch mịch, cảnh vật chẳng có gì đáng để nói.
Trương Dạng dựa vào xe đạp, nói với tôi: “Nơi này nên đến vào buổi tối, ban ngày chẳng có ý nghĩa.”
“Trước kia anh hay đến đây vào buổi tối sao?”
Anh nhìn tôi nói: “Chỉ có hai lần, một lần đi với Ba Lạp, một lần đi với em.” Nói xong, anh nở nụ cười ý vị thâm sâu, sau đó lấy ra hộp thuốc lá, bắt đầu hút.
“Cho em một điếu thuốc đi.” Tôi nói.
“Con gái, không nên hút!” Anh nói.
“Em đã từng hút rồi.” Tôi nói.
“Em muốn chết sao?” Anh trừng mắt nhìn tôi.
“Anh không có quyền xen vào chuyện của em.” Tôi nói.
“Em đừng khích anh.” Trương Dạng dùng tay đang cầm điếu thuốc, nói: “Anh muốn xen vào là xen vào, không cần biết có được hay không, em có tin không?”
“Tin.” Tôi nói.
“Thông minh.” Anh khen tôi, “Nếu em không khôn ngoan, sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Tôi cúi đầu nhìn cái váy, trên đó có dính một chút bùn đất nhìn rất khó coi. Trương Dạng cúi người xuống, lấy tay nhẹ nhàng phủi nó đi. Sau đó anh nói: “Chúng ta về thôi.”
Tối hôm đó, tôi một mình đứng trên ban công nhỏ ở trong phòng hút thuốc, tôi không nghiện thuốc lá, nhưng thuốc lá làm cho lòng tôi yên ổn. Mười giờ đêm, xe lửa đi Bắc Kinh đã chạy được hai giờ, hai giờ, có lẽ đã được 300 km, sau đó, sẽ thành 400 km, 500 km, mãi cho đến 1000 km.
Con đường dài thăm thẳm đó, tôi biết anh rất khó trở lại.
[4.3] (2)
Chia tay lần này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Tôi cố chấp theo đuổi suy nghĩ có thể gặp lại anh, chỉ bản thân mới hiểu được. Nhưng tôi hy vọng mình không có sai. Tôi tuyệt đối sẽ không giống như Ba Lạp, sai lầm lại nối tiếp sai lầm.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...