Tai Trái


Chương 4: Lý Nhị
Part 1
[4.1] (1)
Thi đại học rốt cuộc cũng xong.
Suốt kỳ nghỉ hè dài đằng đẳng, tôi vùi đầu đọc sách. Cứ cách một ngày lại đến thư viện ôm một đống sách về nhà. Có khi tôi thích đọc tiểu thuyết nước ngoài, quyển này đến quyển khác, nhiều đến nỗi không nhớ được tên, có lúc nhập tâm vào tiểu thuyết rơi lệ cùng nhân vật, cũng có khi chẳng có chút cảm xúc nào, nhưng vẫn cứ mãi miết đọc say mê.
Tôi cứ như vậy đọc sách không có mục đích, kiên nhẫn chờ thư trúng tuyển đại học, kiên nhẫn chờ mùa hè qua đi.
Cũng có khi tôi chạy lên internnet, viết lung tung vài câu trên blog, hoặc lên QQ cùng Vưu Tha tán chuyện trên trời dưới đất, hay nhận thư của Trương Dạng. Nghe nói Trương Dạng đi Vân Nam, nhưng không biết anh đi có vui vẻ hay không, kỳ thật tôi và anh liên hệ rất ít, ngẫu nhiên có tin nhắn đến, chính là ngắn ngủi vài câu, hay suy nghĩ mơ hồ. Lúc đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng nhiên tôi nhớ đến khoảnh khắc đêm hôm đó anh ôm tôi, buổi tối ấy, tôi giống như không phải là chính mình, to gan, làm bậy, không biết sống chết. Tôi nghĩ đến Ba Lạp, cô ấy không muốn rời xa anh, hẳn là cũng bất chấp tất cả giống như vậy, nhưng không may, cô ấy đã phải trả giá bằng sinh mạng của mình, có lẽ Ba Lạp không hối tiếc, cũng vĩnh viễn không muốn quay lại.
Ngày tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển một trường đại học ở Thượng Hải, mẹ đã mời người quen và họ hàng đến nhà hàng ăn mừng tôi thi đỗ. Tôi học ngành tiếng Hoa, ba tôi có vẻ rất hài lòng, ông cứ lải nhải nói: “Con gái học tiếng Hoa thật là tốt, tốt quá, thật sự là quá tốt.”
Dì tôi nói với ba: “Anh à, có thôi nói nữa được hay không?”
Ông cười ngây ngô, dùng đũa gõ vào cạnh bàn, hình như là lẩm nhẩm vài câu kinh kịch.
Mọi người đều vui mừng, chỉ trừ Vưu Tha.
Mẹ tôi vỗ vỗ vào người anh ấy, nói: “Con sao vậy, muội muội thi đỗ đại học, con lại không vui, đang thất tình à?”

“Con làm gì yêu ai! Dì đừng có đoán bừa!” Anh ấy bối rối, mọi người lại cùng nhau cười.
Tôi biết, Vưu Tha không có yêu ai. Anh ấy ở Thanh Hoa tiếp tục sự nghiệp học tập của anh ấy, học chăm, thi tốt, xuất ngoại, đối với anh ấy mà nói là một việc hiển nhiên không cần phải bàn cãi.
Tôi nhìn anh ấy cười cười, anh ấy không hiểu, hỏi: “Em cười cái gì?”
Tôi nói: “Anh lại béo ra rồi.”
Anh ấy có chút ngượng ngùng: “Em thì gầy lắm, có phải đang học người khác giảm cân hay không?”
“Có đâu.” Tôi nói, “Em bẩm sinh thể chất tốt, ăn thế nào cũng không béo được.”
“Miệng lưỡi của em ngày càng lợi hại.” Anh ấy nói.
Anh ấy vẫn bất động trưng ra bộ dáng của một người anh, có cơ hội lại phàn nàn, dạy dỗ vài câu. Tôi mặc kệ anh ấy, bắt đầu chuyên tâm đối phó với món cá nướng ở trên đĩa. Anh ấy vẫn còn đang nói: “Em cẩn thận, cá này nhiều xương lắm.”
Tôi nói: “Nếu sợ xương, em đã không ăn cá.”
Anh ấy đành nói: “Lại cãi bướng nữa rồi.”
Phòng ăn ở nhà hàng không tệ lắm, còn có hành lang lộ thiên rộng rãi. Ăn uống cũng gần xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Tôi thấy Vưu Tha đứng dậy, đi ra hành lang lộ thiên nhìn lên trời. Tôi cảm thấy chính mình vừa rồi có chút không phải, có chút không có đạo lý, nên áy náy, vì thế cũng đi ra hành lang, ở phía sau lưng hỏi anh ấy: “Anh sao vậy, mặt mày buồn phiền, có phải thật sự đang thất tình?”
“Không có.” Anh ấy nói, “Bầu trời sao ở quê là đẹp nhất, ở Bắc Kinh bốn bề đều là nhà cao tầng.”

“Khi nào anh trở lại Bắc Kinh?” Tôi hỏi anh ấy. Tôi biết anh ấy đặc biệt quay về là để ăn mừng tôi thi đỗ, kỳ nghỉ hè của anh ấy bề bộn, có rất chuyện phải làm.
“Hai ngày nữa.” Anh ấy nói.
“Tôi ra vẻ thoải mái nói: “Kỳ thật, anh chỉ cần gọi điện thoại về chúc mừng em là được rồi, không cần phải tự mình chạy về, em biết anh ở Bắc Kinh rất bận rộn, phải không?”
“Đúng vậy,” Anh ấy nói, “Anh muốn làm việc, kiếm chút tiền công.”
“Đừng quá mê tiền.” Tôi nói, “Sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Lý Nhị, anh đang thích một cô gái.” Anh ấy đột nhiên nói.
“Thật sao?” Tôi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, “Cô ấy như thế nào, anh nói xem!”
“Khó nói lắm.” Anh ấy nói, “Kỳ thật anh cố gắng kiếm tiền, chính là muốn mua cho cô ấy một cái điện thoại mới.”
“Hi hi.” Tôi cười nhạo anh ấy, “Sức mạnh của tình yêu quả thật không thể lường được. Nói nhanh đi nào, có ấy ra sao?”
Anh ấy vẫn nói cái câu kia: “Khó nói lắm.”
“Ừ.” Tôi nói, “Khi nào rảnh, em sẽ đi Bắc Kinh thăm hai người, được chứ?”

Anh ấy xoay người lại, hỏi tôi: “Em thích Bắc Kinh sao?”
“Em chưa đi bao giờ, nên muốn đi cho biết, tiện thể gặp bạn gái của anh.”
“Vậy tại sao em không đăng ký thi đại học ở Bắc Kinh?”
“Anh nghĩ rằng em giống như anh sao, có thể tùy ý lựa chọn trường học.” Tôi nói, “Có thể thi đỗ là may mắn lắm rồi. Hơn nữa, Thượng Hải ở gần nhà, mẹ em cũng yên tâm một chút.”
“Thành tích đại học của em có thể vào rất nhiều trường ở Bắc Kinh. Huống chi, có anh ở Bắc Kinh, dì lo lắng gì nữa chứ?”
“Không nói chuyện này nữa.” Tôi nói, “Nói chuyện anh định dẫn em đi đâu khi đến Bắc Kinh đi.”
“Em muốn đi đâu cũng được.” Anh ấy nói.
Anh ấy nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, làm cho tôi không đành lòng đối diện, vì thế tôi ngẩng đầu, giả bộ như đang ngắm trời sao. Một khắc đó, trong lòng tôi hiểu được, cho dù có thật sự đến Bắc Kinh, tôi cũng không thể nào đi tìm anh ấy.
Tôi hiểu được vì sao Vưu Tha lại nói chuyện bạn gái của anh ấy với tôi, có lẽ trong lòng anh ấy hoàn toàn hiểu được, chúng tôi giống nhau, sẽ không yêu thương một ai, nhưng anh ấy lại nói khác đi, để tôi có thể yên tâm. Anh ấy đối với tôi, mãi mãi sẽ là người anh, tình cảm anh em vĩnh viễn sẽ không phải là tình yêu. Huống chi, rất nhanh tôi sẽ là sinh viên, chuyện tình cảm trong quá khứ sẽ như thoáng qua, tôi hy vọng chính mình có thể có được khởi đầu mới, hoàn toàn lột xác, từ nay về sau sẽ là cuộc sống tự lập.
[4.1] (2)
“Một mình ở bên ngoài nên biết tự chăm sóc ình.” Vưu Tha nói.
“Được mà.” Tôi không kiên nhẫn đáp.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một ngôi sao băng đột nhiên xẹt qua trước mặt, tôi nắm lấy ống tay áo của anh ấy, nhảy cẫng lên: “A, sao băng, sao băng kìa, mau cầu nguyện đi!”
Sao băng lóe sáng lướt qua.

Vưu Tha mắng tôi: “Này, em nắm áo của anh làm gì, trong lúc nắm áo anh, sao băng biến mất rồi, sau đó mới cầu nguyện, còn linh nghiệm nữa không ?”
Tôi nhún nhún vai làm cái mặt quỷ.
Vưu Tha hỏi tôi: “Lý Nhị, nếu sao băng thật sự có thể cho em một nguyện vọng, em có thể nói cho anh biết, nguyện vọng em muốn nhất là gì không?”
“Anh nói trước đi!”
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi mà!”
“Được rồi, anh nói trước.” Vưu Tha suy nghĩ một lát, liền nói: “Anh hy vọng người con gái anh thích có thể vui vẻ hạnh phúc.”
Thật là háo sắc hết nói nổi!
Đến phiên tôi, tôi ho khan một chút, nói: “Em hy vọng tất cả mọi người đều được vui vẻ, hạnh phúc.”
Vưu Tha nhìn tôi, tôi hướng anh ấy nháy mắt mấy cái.
Anh ấy bỗng nhiên vươn tay ra, yêu thương vuốt ve đầu tôi một chút. Tôi hi hi cười, liền tránh sang một bên.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui