Tai Trái


[3.10] (1)
11 giờ đêm, tôi đưa Lý Nhị về nhà. Vẫn là con đường nhỏ phía sau tiệm mì, chúng tôi đều trầm mặc, không ai nói gì. Ngày hôm nay, tôi lại đưa cô ấy về đến dưới nhà cách đó không xa, lúc chia tay tôi hỏi cô ấy. “Về nhà có bị mắng không?”
“Có lẽ là có.” Cô ấy nói, “Nhưng mà tôi không sợ.”
“Ừ.” Tôi nói, “Nếu Vưu Tha dám đối với em như vậy, tôi sẽ thay em dạy hắn bài học!”
Cô ấy mỉm cười, nói tạm biệt với tôi. Tôi nhìn cô ấy rời đi, đi được khoảng năm bước, Lý Nhị bỗng nhiên xoay người lại, chắp hai tay để lên miệng, dùng sức nói to: “Trương Dạng, chúc anh năm mới vui vẻ!”
Tôi cũng chúc cô ấy năm mới vui vẻ, nhưng chỉ là mở miệng, theo khuôn miệng mà ra lời, không có âm thanh.
Cô ấy nghiêng đầu nở nụ cười, liền đi lên lầu.

Tôi về đến nhà, không bao lâu thì thấy ông ấy mang cái cà mèn rỗng trở về.
Tôi hỏi ông ấy: “Ba đi đâu vậy?”
Ông ấy nói: “Bệnh viện.”
“Ba đem canh gà cho ai?”
Ông ấy nói: “Một người bạn.”
Tôi hỏi lại: “Bạn nào?”
Ông ấy không để ý đến tôi, cầm cái cà mèn đi thẳng đến vòi nước bắt đầu rửa, tôi đi qua đó, lấy cái cà mèn ném đi, cái cà mèn lăn một vòng trên sàn nhà, “koong koong” văng tuốt ra xa, trên sàn nhà bắn tung tóe đầy bọt nước xà phòng.
Tôi hét lớn tiếng với ông ấy: “Rốt cuộc ba có tự trọng không vậy? Ba làm vậy là muốn tất cả mọi người cười nhạo thật sảng khoái với vui vẻ hay sao?”
Ông ấy dùng ánh mắt đau xót nhìn tôi, gằn từng tiếng nói: “Ba làm những chuyện ba phải làm.”
“Bà ấy căn bản không có yêu thương ba, bà ấy ngay cả đứa con do chính mình sinh ra còn không cần, phụ nữ ác độc như vậy, đây là quả báo của bà ấy, là quả báo, không đáng thương hại! Con nói cho ba biết, nếu ba còn đi đến bệnh viện, con sẽ không bỏ qua cho ba đâu!”
“Dạng nhi,” Ông ấy kéo tôi lại, “Mày đừng quá kích động, ngồi xuống nghe ba từ từ nói, có được không?”
“Con với ba chẳng có gì hay ho để nói với nhau !”, Tôi đẩy ông ấy ra, “Tóm lại, ba không được đến bệnh viện nữa, bằng không, vĩnh viễn con sẽ không về cái nhà này nữa! Vĩnh viễn không về!”
“Bà ấy không có ai chăm sóc. Nhà bà ấy xảy ra chuyện, đứa con đang ở xa, cảm thấy mất mặt, cũng không về mừng năm mới.” Ông ấy giải thích với tôi, “Ba không thể bỏ mặc bà ấy không lo. Dù có nói gì đi nữa, ba và bà ấy cũng đã từng có giao tình…”
“Sao?” Tôi ngắt lời ông ấy, “Đó mà cũng được coi là có giao tình?”

“Dạng nhi.” Ông ấy nói, “Đã đến nước này, có một số việc ba không thể không nói ày biết, kỳ thật, bà ấy không phải là mẹ ruột của mày, bà ấy là mẹ ruột của Hứa Dặc, cho nên, năm đó bà ấy lựa chọn trở về, là hợp tình hợp lý.”
Tôi mơ hồ nhìn ông ấy. Nhưng tôi biết rõ, ông ấy không phải đang nói dối.
“Mày hãy nghe ba nói,” Ông ấy ngồi vào chỗ lõm sâu ở trên ghế sô pha, chậm rãi kể cho tôi nghe: “Nhiều năm trước, mẹ mày là một người đẹp nổi tiếng ở đây, có rất nhiều nam nhân theo đuổi hoặc là ngưỡng mộ bà ấy, ba cũng là một trong số đó. Nhưng bà ấy chỉ thích Hứa Thụy Dương. Nhà của Hứa Thụy Dương rất giàu có, nhưng ông ta lại có một bà mẹ rất lợi hại. Ngay từ đầu, bọn họ là bí mật quen nhau, vẫn không có ai biết. Cho đến một ngày, bà ấy mang thai, cũng chính là Hứa Dặc, chuyện này rốt cuộc mới không giấu được nữa. Mẹ của Hứa Thụy Dương biết được liền giận tím mặt, thứ nhất bắt buộc bọn họ chia tay, thứ hai là buộc bà ấy phải bỏ đứa nhỏ đi. Hứa Thụy Dương cuối cùng cũng khuất phục, chịu chia tay với bà ấy, nhưng bà ấy vẫn còn yêu Hứa Thụy Dương, chết sống cũng không chịu đi bệnh viện phá bỏ cái thai, vì phải giữ lại đứa con, vào một đêm trời mưa to, bà ấy đã đến nhà ba, quỳ xuống van xin ba cưới bà ấy.”
Tôi nói: “Ba đồng ý sao?”
“Đúng vậy,” Ông ấy nói, “Ba đã yêu bà ấy rất nhiều năm, đây là cơ hội duy nhất của ba, đương nhiên ba không buông tay. Nhưng ba và mẹ mày không thể ngờ được, khi đứa bé vừa sinh ra, Hứa gia liền tới bắt người. Nói là cháu ruột của họ, không thể để lưu lạc bên ngoài. Bọn họ vứt lại một vạn đồng, liền ôm đứa bé đi. Mẹ của ba cũng chính là bà nội của mày, cảm thấy chuyện này quá mất mặt, vì thế đến viện phúc lợi xã hội ôm mày về, biến mày thành con của chúng ta nuôi nấng, chuyện này là do bà nội của mày một tay sắp xếp, cả nhà mọi người ai cũng không biết.”
“Nhưng ba đã vì bà ấy trả giá nhiều như vậy, cũng chấp nhận nhiều như vậy. người nhà họ Hứa gây đau khổ cho bà ấy như vậy, vì sao bà ấy vẫn lựa chọn nhà họ Hứa chứ?”
“Cứ cho đây là số mệnh đi.” Ông ấy thở dài, “Lúc mày được hai tuổi, mẹ của Hứa Thụy Dương qua đời, Hứa Thụy Dương hy vọng bà ấy có thể trở về, bà ấy nhớ thương Hứa Dặc, nên đã chấp nhận lựa chọn như vậy. Đã nhiều năm rồi, ba biết mày hận bà ấy, nhưng hiện tại bà ấy đã sắp chết rồi, sống không còn được bao lâu nữa, Dạng nhi, ba hy vọng mày có thể đi gặp bà ấy, bà ấy thực sự rất thương mày, kỳ thật mấy năm nay, sức khỏe của ba không tốt, không thể làm được gì, bà ấy đã lặng lẽ giúp đỡ chúng ta không ít. Biết mày học giỏi, trong lòng bà ấy cũng rất vui mừng…”
Tôi run run giọng hỏi: “Vậy ba mẹ ruột của con là ai?”
Ông ấy nói: “Không biết, kỳ thật sau khi bà nội mày qua đời, ba cũng đã từng thử đi tìm ba mẹ ruột của mày, nhưng năm đó viện phúc lợi đó đều đã biến mất, không tra ra được. Dạng nhi, mày có thể trách ba, ba biết, cả đời này ba mày là người vô dụng, công việc, làm việc đều không tốt, kiếm tiền thì không bao giờ được nhiều, là ba làm mày chịu khổ, làm cho hai người chịu khổ, nhưng tình cảm của ba dành cho cả hai là thật, ba dám cam đoan, tất cả đều là thật…”
“Ba đừng nói nữa!” Tôi rống lên ngắt lời ông ấy.

Ông ấy bi thương nhìn tôi, trong ánh mắt hằn lên nhiều tia máu.
Tôi muốn đứng dậy, mặc áo khoác vào, mang theo ba lô, cứ như vậy mà đi ra khỏi nhà. Nhưng cơ thể lại giống như bị thứ gì đó dính chặt vào cái ghế, không thể đứng lên được.
[3.10] (2)
Mười hai hồi chuông đã điểm. Bên ngoài vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc. Ánh sáng pháo hoa thắp sáng cả một thành phố, thắp sáng tuổi mười chín của tôi, cái tuổi mà tôi vẫn luôn ngây thơ tự cho rằng mình tốt hơn tất cả mọi người.
Cho dù là gì đi nữa, thì một năm mới cũng đã bắt đầu.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui