Tai Trái


Chương 3: Trương Dạng
Part 1
[3.1] (1)
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tưởng Giảo, chúng tôi một đám người đến Karaoke ca hát.
Là một mùa hè lộng gió.
Trong gian phòng tối tăm chật chội, trên cái bàn thật dài, để chổng chơ bảy tám chai bia, mùi khói của thuốc lá khiến cho người ta muốn ho khan và buồn ngủ. Người yêu của tôi, Tưởng Giảo thọ tinh, đang cùng với các nam sinh khác ca hát. Thực lòng mà nói, giọng ca của cô ấy không hề tệ, bộ dáng nháy mắt trong lúc hát của cô ấy, nhìn qua có điểm giống với Đại S (3.1) trong “Vườn sao băng”.
(3.1) Đại S hay Từ Hy Viên (sinh ngày 06/10/1976) là nữ diễn viên, ca sĩ người Đài Loan.
Tôi luôn chán ghét loại ca hát tình cảm sướt mướt thế này. Đột nhiên tôi nhớ đến dáng vẻ của một cô gái, đã từng đứng trên sân khấu nhỏ trong quán bar ca hát, tiếng hát của cô ấy mênh mông sầu thảm, ánh mắt cô độc xa xăm. Loại ký ức đột nhiên xuất hiện này khiến tâm trạng của tôi không được yên. Vì thế tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời tháng tám như thiêu đốt, mặt trời trên cao càng không ngừng phóng ra hơi thở màu đỏ. Toàn bộ thế giới bị khép kín trong một vòng tròn không kẽ hở, tôi gọi một chiếc taxi, chui vào trong xe, nói với người tài xế: “Đi Nam Sơn.”
Điều hòa trong xe taxi khiến cho tôi có cảm giác thư thái một chút. Tài xế xe quan sát tôi qua kính chiếu hậu. Một kẻ mặc quần đùi, áo lót tùy tiện, giữ trưa nắng nóng mùa hè mà muốn đi Nam Sơn, không phải có vấn đề thì chắc là bị bệnh thần kinh.

Xe đi được 5 phút thì điện thoại của tôi vang lên, đương nhiên là cô bạn học họ Tưởng. Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng thở hồng hộc: “Con gián chết tiệt, anh đang ở đâu vậy?”
“Con gián” là do cô bạn học họ Tưởng đặc biệt danh cho tôi, nguyên nhân tôi đã không còn nhớ rõ, đại khái là nói tôi “Tứ hại chi nhất” (3.2). Thật có lỗi, gần đây trí nhớ của tôi không được tốt lắm, tôi chỉ nhớ vì rất bực bội, liền đặt cho cô ấy một cái biệt danh khác, gọi là “Ruồi bọ”, nhưng cô ấy không đồng ý, đến lúc cô ấy nước mắt hai hàng tuôn rơi, tôi vội sửa lại là “Bánh trẻo”, cái biệt danh này cô ấy cũng có vẻ không thích nhưng cũng đã tiếp nhận, còn vui vẻ phấn khởi nói: “Bánh trẻo chắc là có ý sâu xa gì đó.”
(3.2) “Tứ hại chi nhất” ý là ăn hại số một không ai bằng
Cô ấy luôn có bản lĩnh tự quyết định một cách đắc ý, từ điều này mà nói, tôi không thể không phục.
“Nói mau, sao không chịu lên tiếng, anh đang ở đâu thế?” Cô ấy bắt đầu không kiên nhẫn.
“Toilet.” Tôi nói.
“Sao lại lâu như vậy?”
“Đại tiện.” Tôi nói.
“Con gián!” Cô ấy thét lên chói tai, “Em mặc kệ, em muốn anh phải lập tức xuất hiện!”
Tôi cúp điện thoại, tắt máy.
Nam Sơn cách nội thành ước chừng hơn hai mươi km đường bộ, xe đi khoảng nửa ngày, đến một con đường nhỏ hẹp thì dừng lại. Tài xế nói: “Chỉ có thể chạy được đến đây thôi, phía trước không có chỗ quay đầu.”

Tôi trả tiền rồi xuống xe. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, nên có chút không quen, một mặt tôi theo con đường hướng đi lên, một mặt suy nghĩ làm cách nào tìm ra nơi cần đến. Ông trời quả thật chiều lòng người, ngay lúc đang tìm cách xoay xở, tôi phát hiện có một người đang từ trên núi đi xuống, cô ấy cầm một cái ô màu đỏ có hoa nhỏ, lưng đeo một cái ba lô nhỏ màu lam. Tôi nghĩ, tôi nhận ra cô ấy, mà cô ấy, cũng có thể nhận ra tôi.
Cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi, trong ánh mắt quả nhiên có phần bối rối, cô ấy cúi đầu bước nhanh đi xuống, làm như không hề nhìn thấy tôi. Tôi đứng một chỗ bất động, đến lúc cô ấy đi ngang qua người, tôi giơ một cánh tay ngăn cô ấy lại.
Cô ấy tiếp tục ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt càng thêm bối rối, không nói tiếng nào.
“Dẫn tôi đi.” Tôi nói.
Cô ấy muốn tránh thoát tôi.
“Hôm nay em không dẫn tôi đi, thì đừng hòng xuống núi. “ Tôi uy hiếp cô ấy.
“Vậy anh buông tay trước đi.” Cô ấy nhẹ giọng nói.
Tôi buông tay, cô ấy liếc mắt nhìn tôi, tôi phát hiện trong mắt của cô ấy đã ngân ngấn nước, sau đó cô ấy xoay người hướng lên núi. Tôi theo cô ấy đi về phía trước, rất nhanh cảm thấy mệt mỏi có chút không chịu được, nhưng cô gái nhỏ nhắn phía trước tôi lại có vẻ thoải mái tự nhiên, thân thể nhẹ nhàng mà đi. Khoảng 10 phút sau, không gian trước mắt tôi bỗng nhiên trống trải. Ở đây khắp nơi đều là mộ bia, trong ánh nắng mặt trời sắp tắt, từng cái một lẳng lặng hiện ra, càng mang dáng vẻ yên tĩnh trầm mặc. Cô ấy dẫn tôi đến một con đường nhỏ quanh co, không lâu sau thì dừng lại.
Tôi biết đã đến rồi.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của tôi có một chút kích động. Tôi nhìn thấy bia mộ trước mặt mình đang đặt một bó hoa dại còn tươi mới, hẳn là đóa cúc vàng, hoặc là loại hoa gì đó, đang đường hoàng khoe sắc. Trời nóng như vậy, đóa hoa vẫn còn vương vài giọt nước, đoán chừng cô ấy mới đặt lên đó không lâu.

Tôi đến gần, nhìn đến tấm ảnh chụp ở trên bia mộ. Là một tấm ảnh đen trắng, trẻ tuổi, xinh đẹp, một gương mặt đã lâu không gặp, ánh mắt không chút sợ hãi. Tim của tôi bỗng nhiên giống như bị ai đó móc ra, ném lên giữa không trung, không thể tìm lại được.
Tôi không tự chủ quỳ xuống, cúi đầu, nước mắt không thể khống chế chảy dài trên mặt, chúng liền nhanh chóng rớt xuống mặt cỏ, cũng nhanh chóng bị ánh nắng mặt trời làm bốc hơi.
“Cậu ấy thực sự yên bình rồi, anh đừng quấy rầy cậu ấy nữa.” Không biết qua bao lâu, cô gái với chiếc ô màu đỏ hồng đứng bên cạnh tôi lên tiếng.
“Em là ai?” Tôi hỏi cô ấy
“Tôi là ai không quan trọng.” Cô ấy lạnh lùng nói.
“Em là bạn thân của em ấy sao?” Tôi nghi ngờ hỏi, “Tôi thấy em rất quen, nhưng không nhớ rõ là đã gặp em ở đâu.”
Cô ấy dùng giọng nói bình tĩnh trả lời: “Chúng ta học cùng trường, ở trường học, tôi thường xuyên nhìn thấy anh. Kỳ thật, chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần.”
Tôi nhớ ra rồi!
Chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên, tâm trạng của tôi không hiểu sao có chút kinh ngạc.
“Anh đã hại chết cậu ấy,” Cô ấy nói, “Cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh, anh khóc cũng vô ích.”
Nói xong, cô ấy mở ô xoay người rời khỏi. Tôi đứng dậy, chạy đến phía trước giữ chặt cô ấy lại: “Em nhất định ở bên cạnh em ấy trước khi chết, em nói cho tôi biết, em ấy có nói chút gì không?”
[3.1] (2)

“Nghe nói anh đã thi đậu một trường đại học có tiếng ở Bắc Kinh?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Chúc mừng anh.” Cô ấy nói.
Tôi không kiên nhẫn rống lên: “Đừng lảng sang chuyện khác, cho tôi câu trả lời đi!”
Cô ấy cũng không tỏ ra sợ tôi: “Thật xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, cậu ấy không nói gì cả, ít nhất, tôi cũng không biết cậu ấy đã nói gì.”
“Xin em hãy nói cho tôi biết, tôi thật sự muốn biết.” Tôi nhẹ nhàng hạ thấp thanh âm, ý muốn dỗ dành cô ấy.
“Có lẽ anh nên đi hỏi Hắc Nhân.” Cô ấy ném cho tôi những lời này, không quay đầu lại mà rời khỏi.
Có lẽ hoàng hôn sắp đến, dương quang mãnh liệt rốt cuộc cũng dần tối đen, trên đỉnh núi từng đợt gió lạnh ào ạt thổi tới. Tôi ngồi trước bia mộ của Ba Lạp, nhìn đến những đám mây ở phương xa từ từ trôi qua trên đỉnh đầu. Thật không ngờ, cơn mưa to sắp đến. Giống như chỉ trong một khắc, trời đất đã hoàn toàn biến đổi, gió thổi ngày càng mạnh, những giọt mưa lớn như hạt đậu vỡ ra trên người tôi, tôi không có chỗ để trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh, tôi muốn chờ đợi cơn mưa mãnh liệt hơn chút nữa, nặng nề trút xuống chút nữa, cho dù tất cả mọi thứ sẽ tan chảy vỡ vụn ra cũng sẽ không hối tiếc, tôi không mong đợi hay lo sợ mình sẽ phải trả giá, thời khắc này, tôi chỉ muốn làm như vậy, muốn cùng cô ấy làm như vậy. Tôi hoài niệm những đêm đông tuyết rơi đứng trước cửa sổ nhà cô ấy, hoài niệm đôi chân ấm áp đến gần cho tôi hơi ấm, khiến cho những ký ức cứ hiện lên rõ ràng trong bão táp đêm hè, không cần ai ở bên cạnh quấy rầy.
Ai cũng không thể quấy rầy.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui