[2.11] (1)
Tuyến xe bus số 102, có trạm đến là bệnh viện của thành phố.
Nơi này cách khoảng một giờ đi xe, tốn hết 25 đồng, là chỗ tôi đã từng đến. Đó là lần tôi đi cùng bạn gái của biểu ca đến đây phá thai. Biểu ca đưa cho tôi hai ngàn đồng, sau đó nhét vào tay tôi một cô gái ba hoa chán ngắt. Cô gái đó còn nhỏ hơn tôi một tuổi, trên đường đến bệnh viện cô ta chẳng thèm để tâm đến ai, chỉ nhai kẹo cao su, còn nói với tôi nhiều chuyện của cô ta và biểu ca đến nhàm chán. Bao gồm chuyện biểu ca tán tỉnh cô ta như thế nào, hay là những chuyện vớ vẩn như chuyện cô ta giặt đồ, rửa dép cho biểu ca xém chút nữa bị ngã, móng tay của cô ta đầy đặn, vừa trông thấy liền biết ngay không phải là kẻ hay làm việc. Hơn nữa tôi biết biểu ca không hề thích cô ta, anh ấy nhìn trúng, có lẽ chính là cô ta trẻ tuổi và không hiểu chuyện mà thôi.
Bệnh viện ở đây dơ bẩn kinh khủng, y tá còn cực kỳ khô khan. Tôi còn nhớ rõ, cô ta vẫn vô tâm nhai kẹo cao su bước vào phòng phẫu thuật, hình như còn nhẹ nhàng huýt sáo khe khẽ, nhưng đến khi phẫu thuật xong, cô ta hoàn toàn biến thành một người khác, sắc mặt tái nhợt, đứng không vững, tôi vĩnh viễn không quên cô ta đã gắt gao kéo cổ áo của tôi như thế nào, hơi thở yếu ớt nói với tôi: “Tôi muốn giết chết biểu ca của cô.”
Nay, thăm lại chốn xưa.
Tôi một mình mà đến, bên cạnh chẳng có cổ áo của ai để níu lấy, tôi chỉ có chính mình.
Tôi cũng huýt sáo một tiếng vang dội, sau đó đi vào bệnh viện.
Tôi tinh tường nhớ rõ khoa phụ sản nằm ở lầu ba, lúc mang tâm trạng lo lắng đi lên đến lầu hai, thì có tin nhắn đến, là của Tiểu Nhĩ Đóa hỏi thăm tôi, được người khác quan tâm thật sự là điều hạnh phúc, tôi vui mừng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói chuyện vẫn bằng giọng nhỏ nhẹ giống như trước, khiến cho người ta nhịn không được muốn vọt tới đầu bên kia điện thoại ôm cô ấy một cái. Vừa nói chuyện với Tiểu Nhĩ Đóa xong thì điện thoại lại vang lên, lúc này là Trương Dạng. Khẳng định là anh đang ở sân thể dục lớn của trường gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể nghe được âm thanh ồn ào trên sân thể dục ở đầu dây bên kia.
“Bọn anh đang học thể dục,” Anh nói, “Anh nhớ em, cho nên chạy đến đây gọi điện thoại cho em, hôm nay rất lạnh, em phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ.” Tôi nói.
“Mọi việc đã xong chưa?”
“Đang làm.”
“Có một mình em sao?”
“Đúng vậy.”
Đầu bên kia chần chừ một chút, nói: “Không được, Ba Lạp, hay là em chờ thêm hai ngày đi, khi nào anh được nghỉ, anh sẽ đi với em, một mình em đi không được đâu.”
“Không sao cả.”
“Anh nói không được là không được!” Trương Dạng nói: “Nói thật, tâm trạng của anh hôm nay thật sự không yên, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện, em mau chóng trở về đi, anh còn nhiều nhất là một tuần có thể được nghĩ rồi, còn có mấy ngày nữa đâu, anh sẽ đi với em.”
“Không có gì đâu.” Tôi nói, “Đã đến đây rồi, thì giải quyết cho sớm, anh đỡ phải lo lắng.”
“Nhưng nếu em xảy ra chuyện gì, chẳng phải anh càng lo lắng?” Trương Dạng nói, “Nghe lời anh, đi về đi.”
“Được rồi.” Tôi nói.
“Anh yêu em.” Ở đầu bên kia, Anh phóng ra ba chữ, sau đó, liền cúp điện thoại.
Tôi có chút ngẩn người. Cầm cái điện thoại nhét lại vào túi, tôi đứng ở đầu cầu thang, không biết nên đi lên hay là đi xuống. Có hai y tá đi ngang qua, bọn họ liếc mắt nhìn chằm chằm tôi, một cô gái xinh đẹp mang giày cao gót, sau đó nhìn chằm chằm mái tóc xoăn quái lạ của tôi, sau đó thì đi khỏi.
Rốt cuộc tôi xoay người đi xuống lầu.
Một khắc đó tôi hiểu được, kỳ thật cho dù Trương Dạng không gọi điện thoại tới, tôi cũng không thể thật sự hạ quyết tâm, trong bụng tôi, chính là bảo bối của tôi, là bảo bối của tôi cùng với người tôi yêu thương nhất, nó có quyền được đi vào thế giới này, không ai có thể giết nó, bản thân tôi cũng không thể làm được.
Chính là tình yêu khiến cho tôi nhất thời mềm lòng mà thôi.
Tôi ngồi chuyến xe 102 trở về. Lúc đi ngang Thiên Trung, tôi nhịn không được nhảy xuống xe. Tôi trốn trong một con hẻm ở cách cổng trường không xa lắm để chờ đợi, tôi muốn nhìn thấy Trương Dạng, sẽ chạy đến trước mặt anh làm anh ngạc nhiên, dù cho không chào hỏi cũng tốt. Tôi không đợi được anh, mà lại nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, cô ấy mặc áo khoác màu hồng phấn, gương mặt vẫn đỏ bừng, trông đáng yêu cực kỳ.
Cô ấy đi một mình về nhà, có chút cô độc.
Tôi biết cô ấy xem tôi là bạn tốt, nhưng ở trước cổng trường Thiên Trung, tôi không có dũng khí gọi cô ấy, tôi là một người chuyên gây chuyện phiền toái, tôi sợ sẽ gây phiền toái cho cô ấy.
Vì thế tôi dựa vào góc tường, yên lặng nhìn cô ấy đi xa.
Gặp lại Tiểu Nhĩ Đóa là thời gian sau tết âm lịch đầu tháng ba, Trương Dạng đi Thượng Hải cùng gia đình, bảo rằng đợi khi nào anh về, sẽ đưa tôi đi bệnh viện. Tinh thần của tôi tốt lên được một chút, tôi không muốn nằm ở nhà ngủ cả ngày, mà có tâm trạng đi trêu đùa người khác, lúc tôi ở “Toán Liễu” cùng với một tiểu đệ đang chơi trò trêu chọc thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, khiến tôi có chút kinh ngạc, tôi không muốn cô ấy đến những chỗ thế này, vì thế tôi lôi kéo cô ấy đi ra bên ngoài.
Nhưng cô ấy lại nhắc đến Hứa Dặc.
Đây là lần thứ hai, trước đó một lần là ở tiệm mì, tâm tình của tôi có chút rộng mở sáng sủa hẳn. Xem ra Tiểu Nhĩ Đóa của tôi, là một cô gái đang đau lòng vì yêu thầm người khác, ở Thiên Trung có rất nhiều đứa như vậy, không dám yêu không dám hận, thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện. Những đứa như thế đều không liên quan đến tôi, nhưng nếu là chuyện của Tiểu Nhĩ Đóa tôi không thể không can thiệp.
Cô ấy nói cho tôi biết Hứa Dặc thi cuối kỳ thành tích không tốt, hy vọng tôi có thể giúp Hứa Dặc. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, tôi nghĩ nụ cười của tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác bất an, nhưng cô ấy không như vậy, cô ấy vẫn nhẹ giọng cầu xin tôi.
Tôi thật sự chịu không chịu được khi nhìn thấy cô ấy cầu xin, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào tôi liền đồng ý giúp Hứa Dặc, nhưng lại muốn nhờ cô ấy dẫn Hứa Dặc đến đây. Cô ấy liền lập tức đi. Nói thật, tôi căn bản không nghĩ là cô ấy sẽ có bản lĩnh dẫn Hứa Dặc đến, lúc tôi lên sân khấu nhỏ hát bài hát quen thuộc thì nhìn thấy Hứa Dặc, hắn chạy vào quán bar, trong mắt hắn căn bản không có Tiểu Nhĩ Đóa, hắn lập tức xông đến hỏi tôi: “Chuyện của em và Trương Dạng, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”
[2.11] (2)
Cuối cùng mọi chuyện đã bại lộ.
Tôi không có phản biện ình, chỉ đơn giản nói: “Là sự thật.”
Hứa Dặc giống như kẻ điên nắm lấy tay tôi, bộ dáng rất muốn lấy mạng tôi, tôi nhìn thấy biểu ca ở quầy rượu chỉ tay về phía tôi ra dấu gì đó, vài người liền xông tới, nhanh chóng kéo hắn ra, bắt đầu đấm đá túi bụi vào người hắn. Tôi muốn ngăn cản, nhưng có hai người giữ tôi lại, lôi kéo tôi hướng về quầy bar. Tôi nói với biểu ca: “Không cần đánh, làm cho hắn cút đi là được!”
Biểu ca quẹt một cây diêm chậm rãi nói: “Tiểu từ này suốt ngày gây chuyện, không đánh không được.”
Ở phía sau, tôi liền nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa, là Tiểu Nhĩ Đóa dũng cảm của tôi, cô ấy điên cuồng nhào vào giữa đám người kia, muốn dùng thân thể đơn độc của mình đi bảo vệ Hứa Dặc, tôi chạy đến muốn giữ cô ấy lại, nhưng không kịp nữa, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn một chai bia đánh trúng vào đầu cô ấy.
Máu từ trên đầu chảy xuống mặt cô ấy, cô ấy có thể rất đau, cũng có thể hoảng sợ, liền mềm nhũn người ngất đi.
Tôi xông đến phía trước, tát mạnh vào mặt tên tiểu tử thối đã đánh chai bia vào đầu cô ấy. Cảm thấy chưa đủ, tôi còn tát thêm một cái nữa.
Quán bar rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Tôi cúi xuống ôm lấy Tiểu Nhĩ Đóa, cô ấy giống như hoàn toàn không có tri giác. Tôi liều mạng lay cô ấy tỉnh lại, cô ấy lặng lẽ trợn mắt nhìn, sau đó nhắm mắt lại.
Có người đến bên cạnh tôi, nói: “Ba Lạp tỷ, đừng lay cô bé nữa, xem ra không có việc gì. Để tôi đi tìm bác sĩ đến.”
“Không cần.” Tôi lạnh lùng nói, “Đưa cô ấy đến nhà tôi đi!”
Hứa Dặc rốt cuộc cũng đứng lên, nhìn đến cô gái đang nằm trong lòng tôi, hắn cũng giống như không hề biết đến cô ấy, cũng thật sự không hiểu tại sao cô gái bé nhỏ này lại vì mình mà làm như vậy. Tôi nói với Hứa Dặc: “Anh đi nhanh đi, anh nhớ cho kỹ, cô ấy tên là Lý Nhị, cô ấy thích anh, từ nay về sau anh vĩnh viễn không được khi dễ cô ấy, có nghe không?”
“Các người rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?” Hắn khản cổ hỏi lại tôi.
Tên này quả thật là cái đầu heo! Tôi không hề muốn để ý đến hắn nữa.
Tôi nhờ hai thanh niên nâng Tiểu Nhĩ Đóa dậy, liền rời khỏi “Toán Liễu.”
Tiểu Nhĩ Đóa, thật xin lỗi, là mình không đúng, mình không nên gây tổn thương đến cậu như vậy. Ở trên xe, tôi ôm cô ấy trong ngực mình, lòng đau đớn không thể tả, tôi thà tình nguyện chính mình bị thương, chứ không phải là cô ấy.
Ông trời làm chứng, những điều tôi nói là sự thật.
Sau này, ở trên blog của Tiểu Nhĩ Đóa tôi nhìn thấy cô ấy viết một đoạn status, nói rằng cô ấy muốn trở thành người xấu, lời này làm cho tôi thật sự rất vui, cô ấy không biết, người xấu không phải biến thành mà được, chính là bẩm sinh mà có.
Tôi đã sớm nói rồi, tôi là một nữ sinh hư hỏng từ lúc sinh ra.
À, không, là phụ nữ hư hỏng.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...