Tai Trái


[2.10] (1)
Lúc gặp lại Hứa Dặc, tôi đang ở trên đường ăn một cây kem.
Gần đây nhất không hiểu sao tôi rất muốn ăn một vài thứ, đôi khi là một ly sữa đậu nành, có khi là một miếng bánh ngọt, hay bỗng nhiên thèm ăn hạt dưa, ngày hôm nay, tôi lại muốn ăn kem.
Tôi cầm một cây kem nhiều màu đứng trên đường đầu mùa đông, ăn rất ngon lành.
Hứa Dặc đi đến phía sau tôi, nói: “Trời lạnh như thế, em phải cẩn thận sức khỏe.”
Tôi bị dọa sợ nhảy dựng lên, xoay người thì nhìn thấy hắn, hắn mặc một cái áo bông rất khoa trương, quần bò, lưng đeo túi xách. Trong ánh mắt có nhiều tia máu, người rất gầy.
Tôi ra vẻ thoải mái cười nói: “Đã đến kỳ thi cuối kỳ rồi, anh không thể trốn học đâu.”
“Có gì khác nhau đâu.” Hứa Dặc nói: “Trốn hay không trốn cũng đều giống như vậy.”
Tôi lật ngược cây kem lại, tiếp tục nói: “Anh đừng chịu đựng như vậy nữa, hãy quên hết đi, tất cả sẽ bắt đầu lại.” Kem chảy ra, từng giọt rơi trên mặt đất, giống như giọt nước mắt vậy.
“Tôi muốn biết vì sao?” Hắn cố chấp nói, “Yêu một người, làm sao có thể nói quên là quên, con người điên cuồng lúc trước của em đâu, đã đi đâu rồi?”
“Em quên rồi.”
“Nói bậy!” Ánh mắt đỏ hồng, hắn lớn tiếng quát mắng tôi.
Tôi cười cười, đem chút kem còn lại cho vào miệng, hướng hắn làm ra dáng vẻ bye bye, liền bước nhanh rời khỏi.
Hắn ủ rũ nói: “Quên em, tôi không làm được!”

Tôi hạ quyết tâm, vẫn tiếp tục bước về phía trước. Hắn không có đi theo tôi. Đến lúc đi đến góc đường, tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn lặng im đứng nơi đầu đường mùa đông, vẻ mặt buồn rầu, cô đơn, toát ra một loại tuyệt vọng. Cái áo bông rộng thùng thình trĩu nặng, khiến hắn không thể gắng gượng được.
Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Trương Dạng.
Anh nói: Anh chờ em ở chỗ cũ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối, hoàng hôn đang dần buông xuống, mùa đông trời rất nhanh tối, lúc tôi đến “chỗ cũ”, thì xung quanh đã gần tối đen. Tôi nhìn thấy anh đang đứng dựa vào tường, hôm nay anh không có hút thuốc, mà là đang cầm điện thoại nói chuyện. Nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, làm một tư thế chào hỏi.
“Đang gửi tin nhắn cho em nào sao?” Tôi đến gần, ý đồ muốn nhìn điện thoại của anh.
Anh cũng không lấy di động cất đi, tôi phát hiện đó là một cái di động mới, Samsung, đời mới nhất, trông rất ấn tượng.
Tôi kéo áo khoác ngoài, dựa vào lưng anh, thấp giọng nói: “Đã nửa tháng chúng ta không gặp nhau, anh yêu, anh không rảnh đến nhà em nữa à?”
“Đêm nay anh phải học bài thi môn vật lý, anh chỉ có 15 phút.” Anh dùng một tay lật người tôi lại, bắt đầu ra sức hôn tôi. Tay kia cầm cái điện thoại, chụp hình ảnh chúng tôi hôn nhau. Mắt của tôi liếc thấy hành động của anh, liền hì hì cười rộ lên, anh buông tôi ra một chút, thấp giọng ra lệnh: “Tập trung một chút đi!”
Nhưng tôi không có cách nào tập trung, tôi bắt đầu có cảm giác buồn nôn không thể khống chế. Tôi đẩy anh ra, ngồi xuống ven đường, cố gắng khiến cho chính mình không phải nôn mửa. Anh cũng nhanh chóng ngồi xuống, hỏi tôi: “Sao em lại như vậy? Chẳng lẽ còn chưa đi bỏ nó?”
Thượng đế phù hộ, cảm giác của tôi đã dễ chịu hơn.
Tôi đứng dậy, cố tình thoải mái, nói: “Không có việc gì, em chỉ có chút cảm lạnh thôi.”
Anh không tin nhìn tôi.
Tôi lớn tiếng kêu lên: “Em không sao hết mà.”
“Lê Ba Lạp.” Anh dùng di động chỉa vào người tôi, “Em còn muốn gạt anh sao? Em không biết hậu quả à?”
Tôi mềm nhũn dựa vào tường, mỉm cười nói: “Anh muốn giết em sao? Em cũng hy vọng anh giết em đi cho rồi.”

“Em đừng gạt anh, bây giờ anh không tin em nữa.” Anh bắt đầu trở nên kích động. “Anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng nên chọc giận anh!”
“Nếu em chọc giận đấy, thì thế nào?” Tôi cũng vì anh không còn tin tưởng mà trở nên tức giận, cười lạnh nói: “Em thật sự là muốn thử cho biết, là mắng, là chửi, hay là nói chia tay đây?”
Anh bỏ cái điện thoại vào túi quần, đi đến gần, bóp cằm, nâng mặt tôi lên: “Em có biết không, đời này anh hận nhất chính là bị người khác uy hiếp!”
Ánh mắt của anh nhìn qua rất đáng sợ, giống như muốn ứa máu ra vậy.
Tôi nhất thời không có lên tiếng.
Tôi đang đợi anh bình tĩnh lại.
“Em trả lời anh, đứa bé trong bụng đã bỏ hay chưa? Không được nói dối!”
“Chưa bỏ.” Tôi nói.
“Nói lại lần nữa xem, nói lớn tiếng một chút, anh không nghe thấy.”
“Chưa bỏ!” Tôi lớn tiếng nói.
“Em đúng là một kẻ bị điên, rốt cuộc em muốn làm gì?” Anh ấn tôi vào tường, bắt đầu dùng đầu gối đá vào thân thể tôi, một cái, hai cái, ba cái… Anh giống như đang dùng toàn bộ sức lực, tôi đau đến không thể thở nỗi, quên cả việc hét lên, chỉ có thể há miệng cắn vào tay anh. Ngay tại thời điểm tôi có cảm giác mình sắp ngất xỉu, thì bỗng nhiên có người không biết từ nơi nào vọt ra, dùng sức đẩy Trương Dạng.
Tôi định thần lại nhìn, là Tiểu Nhĩ Đóa!
Sau khi cô ấy đẩy Trương Dạng ra, liền dang hai tay đứng trước mặt tôi. Tôi rõ ràng cảm giác được cô ấy đang sợ hãi, phát run từng hồi, nhưng cô ấy vẫn dũng cảm đứng trước mặt tôi, giống như con gà mẹ đang bảo vệ đàn con của nó, kiên quyết không rời khỏi.
“Cút ngay!” Tôi hướng Trương Dạng hét lớn tiếng, thực sự sợ rằng anh sẽ làm tổn thương đến Tiểu Nhĩ Đóa.

Có người xa lạ xuất hiện, Trương Dạng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh lui về phía sau, một bên lui vài bước, một bên giơ ra ngón tay chỉ về phía tôi, đè nén âm thanh nói: “Em thử xem, không đi phá bỏ nó anh sẽ không bỏ qua đâu!” Sau đó anh không quay đầu lại mà đi khỏi đó.
[2.10] (2)
Rốt cuộc tôi không còn chống đỡ được, suy sụp tinh thần, trượt dài trên tường, ôm bụng quỳ xuống.
Tiểu Nhĩ Đóa của tôi, ừ, cảm ơn cậu.
Đêm đó, là người xa lạ mang tên Tiểu Nhĩ Đóa đưa tôi trở về nhà. Bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đi qua cái thành phố khiến tôi đau khổ, làm cho tôi có cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Đau đớn, cũng được sự ấm áp trong bàn tay của cô ấy làm tiêu tan đi một cách thần kỳ.
Hôm đó, tôi biết tên của cô ấy, là Lý Nhị.
Chữ Nhĩ thêm một chữ Vương.
Khi cô ấy bôi thuốc cho tôi, tôi đem bí mật của tôi nói cho cô ấy biết, tôi thật sự khống chế không được ý nghĩ muốn tìm một người trò chuyện. Trong lòng tôi, cô ấy đã trở thành một người có thể nói hết tất cả.
Đã qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người có thể nói hết tất cả.
Tôi tin rằng, cô ấy sẽ không phản bội mình. Mà cho dù cô ấy phản bội tôi, tôi cũng nguyện ý không trách móc cô ấy. Lòng lương thiện trời ban của tôi đã được cô gái Tiểu Nhĩ Đóa này khơi gợi, khiến tôi cảm thấy so với tình yêu, nó cũng ấm áp và dịu dàng không kém, tôi không thể hình dung ra được loại cảm giác này, nhưng nó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc, tôi muốn cảm nhận nó trước mới có thể từ từ diễn tả được.
Có ông trời làm chứng, tôi, thật sự, rất cô đơn.
Tối hôm đó, tôi nhìn theo cô ấy rời đi, một cô gái nhỏ gầy thật đáng yêu, tôi lo lắng cô ấy sợ hãi, nhưng tôi thật sự không có dũng khí đưa cô ấy về. Cô ấy quay đầu nhìn tôi mỉm cười một chút, nụ cười đó giống như muôn vì sao sáng ngời. Tôi đứng dựa vào cửa, hướng đến cô ấy làm một cái hôn gió, mặt của cô ấy đỏ bừng, chắp hai tay lại, đặt ở một bên má, làm tư thế đi ngủ, ý bảo tôi nên nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó liền xoay người rời khỏi. Tôi có chút ngẩn người nhìn theo bóng dáng cô ấy rất nhanh biến mất ở nơi xa.
Bà nội tôi hôm nay bài bạc có vẻ như giải tán sớm, bà bưng một tách trà, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi tôi: “Con bé đó học trường Thiên Trung à?”
Tôi không để ý đến bà, đi về phòng của mình.
Thật không ngờ, đếm hôm đó Trương Dạng đến.
Chính là lúc 12 giờ đêm, tôi chưa đi ngủ, nghe được có tiếng gõ ngoài cửa sổ, tôi kinh ngạc chạy ra mở cửa sổ thì nhìn thấy anh.

Chúng tôi đứng cách nhau cái cửa sổ, gió mùa đông lạnh buốt ùa vào phòng. Tôi nhìn anh, cũng không cho anh đi vào, anh cũng không động đậy. Rốt cuộc, tôi nhịn không được, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Thật xin lỗi.” Bộ dáng của anh giống như một đứa bé cúi đầu nhận lỗi.
Tôi cảm thấy cơ thể anh đang run rẩy, còn có nội tâm sợ hãi, “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, Ba Lạp, em nhớ kỹ, anh thật sự yêu em, anh là người em yêu nhất, em là nữ nhân duy nhất khiến cho anh có cảm giác.”
“Vậy, được rồi.” Tôi đã hoàn toàn bại trận, “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện để giải quyết.”
“Anh cũng không muốn.” Trương Dạng nói, “Nhưng chúng ta sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba, anh sẽ cùng em dắt bọn nó đến Paris đi dạo, hãy cho anh thêm thời gian, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
“Phải mất bao lâu?” Tôi hỏi anh.
“Em đồng ý đợi anh bao lâu?” Anh khôn ngoan hỏi lại tôi.
“Cả đời.” Tôi không chút do dự trả lời. Sau khi nói xong, tôi bị lời nói hùng hồn của chính mình mà phì cười khanh khách. Anh có chút khẩn trương hỏi tôi: “Em cười cái gì?”
Tôi lập tức nói thật: “Em cười chính mình lại biến thành bản thân trước kia, là cái loại nữ nhân không có cốt cách gì cả!”
Anh ôm tôi, đôi chân lạnh như băng dính sát vào người tôi, không nói lời nào.
Một lát sau, tôi phát hiện anh giống như đang ngủ, thậm chí còn nghe tiếng ngáy nhẹ, tôi không đánh thức anh dậy ra về, mà đặt báo thức trên cái điện thoại, chỉnh đến 6 giờ sáng. Tôi muốn khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy ở bên gối là người anh yêu thương nhất.
Tôi muốn là người anh yêu nhất.
Người yêu cả đời.
Chắc chắn là như vậy.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui