Part 3
[2.9] (1)
Rạng sáng 3 giờ, tôi về đến nhà.
Bà nội và tôi đã có màn ác chiến kịch liệt, chẳng hạn như bà khóa trái cửa lại, chẳng hạn như tôi đập cửa đến cỡ nào cũng không mở ra được, chẳng hạn như bà đóng cửa sổ phòng tôi lại, để tôi không có cách trèo vào. Như vậy mặc cho tôi la to hay dùng thùng rác ném vào cửa cũng chẳng ăn thua. Nhưng bởi vì tâm trạng của tôi thật sự rất tốt, nên tôi cũng chẳng thèm để ý, chỉ là muốn làm loạn một chút thôi.
Đáng tiếc, sự thật là tôi đã dùng chìa khóa dễ dàng mở cửa đi vào.
Tôi rón rén đi vào phòng mình, trèo lên giường, tôi không muốn đi tắm, luyến tiếc tẩy rửa, tôi nguyện ý lưu lại trên người hương vị của người ấy, hương vị của một đêm ở vùng ngoại ô, hương vị thuốc lá song hỷ mà cả hai chúng tôi truyền tay nhau hút, còn có… hương vị của tình yêu.
Tôi nằm trên giường đến nửa ngày nhưng vẫn không ngủ được, vì thế tôi ngồi dậy, dùng cây bút, viết lên tờ giấy trắng một hàng chữ: Tôi nhất định phải khiến cho anh hạnh phúc.
Tôi ngậm cây bút ở miệng, cũng giống như đang ngậm thuốc lá, hài lòng nhìn hàng chữ không được đẹp của mình.
Đây chính là lời thề hài lòng nhất của tôi. Tôi nhất định sẽ phấn đấu quên mình để thực hiện nó, vì thế nửa đêm lúc 3 giờ tôi gửi cho Hứa Dặc một cái tin nhắn chỉ gồm ba chữ: Quên em đi.
Sau khi gửi xong, tôi cầm điện thoại ném sang một bên, ngã người ngủ một giấc.
Sáng sớm khoảng 6 giờ tôi bất ngờ tỉnh dậy, theo thói quen cầm điện thoại lên xem, trên màn hình có tin nhắn hồi âm của Hứa Dặc, hắn nói: Tôi yêu em cả đời, Ba Lạp.
Cả đời?
Vậy hắn phải đợi đến khi tôi chết mới được.
Có một lần, Hứa Dặc đến quán bar “Toán Liễu”, một mình uống mười chai bia, hắn ngồi ở đó chậm rãi mà uống. Hắn không nói muốn tìm tôi, nhưng ai cũng đều biết, hắn muốn dùng cách này để ép tôi xuất hiện.
Bởi vì đã rất nhiều ngày, sau khi gửi xong cái tin nhắn đó, tôi vẫn không đi gặp hắn. Tôi muốn hắn sớm hiểu được, đây chính là một âm mưu, hắn phải sớm ngày thoát khỏi bể khổ, đến lúc đó, cảm giác tội lỗi của tôi mới có thể vơi đi một chút.
Kỳ thật tôi vẫn là một cô gái tốt.
Nhưng mãi mà hắn vẫn không hiểu được tâm tư của tôi, đêm đó, nghe nói hắn uống say như chết, mẹ hắn và ba hắn đã đến quán bar lôi hắn về. Hắn không chịu đi, ném vỡ mấy chai bia, còn lớn tiếng gọi tên của tôi, tay vẫn níu lấy cửa quán bar không muốn buông ra.
Hôm đó, tôi đã ở bên cạnh Trương Dạng cả đêm, quán bar phát sinh chuyện gì, tôi hoàn toàn không biết. Tôi tắt điện thoại, khóa trái cửa, tắt đèn, trong bóng đêm chúng tôi khám phá lẫn nhau, khiến cho tôi giống như ngọn núi lửa bùng nổ, rồi tắt, từ hy vọng đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến hồi sinh, lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Sau khi anh đi rồi, một mình tôi ngồi trong bóng tối, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi lên những mảng hoa văn màu đỏ sẫm trên váy ngủ, tôi bỗng nhiên có ý nghĩ, nhất định sẽ cùng Trương Dạng sinh một đứa con.
Ý nghĩ này phát sinh, ngay lúc đầu đã khiến cho tôi không có cách nào từ bỏ. Tôi đã nhiều lần lo lắng mình có thể phải trả giá cho tất cả, chẳng hạn như tôi sẽ bị đuổi học, hay sẽ bị mọi người khinh bỉ, hoặc có thể sẽ trở thành nữ nhân vật chính xấu xa thường xuyên được nhắc đến trên mấy tờ báo hay truyền hình… Nhưng kỳ thật những lo lắng này đều vô ích, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ, tôi là một kẻ điên cuồng bất chấp hậu quả, vì ý nghĩ đó, cùng với câu khẳng định kia, tôi đã hoàn toàn có thể liều lĩnh.
Đúng lúc này mẹ lại gọi điện thoại đến, bà nói muốn hoàn thành thủ tục đón tôi ra nước ngoài.
Tôi cầm điện thoại sửng sốt một lúc lâu, đây đã từng là niềm hy vọng lớn lao đối với tôi, lúc bọn họ vừa bỏ đi, tôi đã ôm gối khóc hằng đêm, yếu ớt mẫn cảm, đối với mọi chuyện đều có ý muốn ỷ lại. Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa, tôi đã không muốn điều trước kia nữa rồi.
Tôi là chính bản thân tôi, không ai có thể thay đổi được.
“Không đi.” Tôi nói.
Mẹ ở bên kia thở dài: “Ba mẹ sẽ cố gắng hết sức bù đắp mấy năm nay không quan tâm đến con.”
“Các người đã cạn tình cạn nghĩa, có cố gắng cũng chẳng ích gì.”
Rất nhanh, tôi bắt đầu phát hiện chính mình có gì đó bất thường.
Tôi đến hiệu thuốc mua một tờ giấy màu lam, nghe nói có thể kiểm tra được kết quả. Tôi trốn trong phòng vệ sinh, nhìn mảnh giấy màu lam ở giữa có một vết màu đỏ từ từ hiện ra, liền mỉm cười.
Tôi lấy điện thoại gửi cho Trương Dạng một tin nhắn, nói rằng tôi nhớ hắn, nhớ đến đau tim. Thật xin lỗi vì tôi đã dùng mấy từ ngữ hơi nho nhã một chút, nhưng bởi vì đích thực là xuất phát từ cảm tính mà ra. Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi về đến nhà, bà nội đang cùng với mấy bà hàng xóm bày một bàn mạt chược, tôi cố tình đi một vòng qua phòng khách rồi mới về phòng mình, nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi.
Tôi trở lại phòng, đóng cửa, ngã người lên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng, dường như tôi nghe được tiếng gõ cửa, mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy anh, anh vẫn đội cái mũ lưỡi trai phong độ, nhưng không có gõ cửa chính, mà là đang đập vào cửa sổ.
Tôi nhanh chóng nhảy xuống giường, mở cửa sổ ra, anh liền nhảy vào.
Anh thở hổn hển: “Lạnh thật, anh đứng ở bên ngoài đến nửa ngày, mới gọi em tỉnh dậy được.”
“Thực xin lỗi.” Tôi nói, “Em đang ngủ.”
“Ban ngày ban mặt mà ngủ, anh thật phục em sát đất.” Anh nói.
“Đương nhiên là em muốn ngủ.” Tôi vỗ vỗ bụng nói, “Bây giờ em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân.”
Anh có chút khẩn trương nhìn tôi, anh quả thật là một kẻ cực kỳ thông minh.
Tôi ngồi lên giường, vỗ vỗ xuống chỗ ở bên cạnh, nói: “Đến đây ngồi xuống nào.”
Trương Dạng chỉ chỉ ra bên ngoài.
Tôi nói: “Yên tâm đi, hiện tại chỉ cần là trời không sập xuống, tất cả mọi người bên ngoài sẽ chẳng để ý đâu.”
[2.9] (2)
Trương Dạng ngồi xuống bên cạnh, ôm tôi nói: “Em biết không, anh vừa nhận được tin nhắn của em, liền nói dối xin phép giáo viên đi ra ngoài, anh không thể để cho em đau lòng được, em nói có phải không?”
Anh nói như vậy, khiến cho tôi thật sự đau lòng, nhưng là đau lòng trong hạnh phúc. So với đau đớn thật sự khiến cho người ta không chịu được.
“Đợi đến khi anh thi xong đại học, chúng ta có thể mỗi ngày ở bên nhau.” Tôi nói.
Anh suy nghĩ một chút: “Anh nhất định phải thi vào Thanh Hoa, em có muốn đi Bắc Kinh với anh không? Anh thích Bắc Kinh.”
“Được.” Tôi nói, “Em cùng anh đi, anh đi học, em và con cùng chờ anh tan trường về.”
Anh nói: “Đừng ăn nói lung tung.”
Tôi vỗ vỗ bụng, nói: “Em muốn sinh con.”
Mặt của anh lập tức tái đi.
“Không sao cả.” Tôi nói, “Em nhất định sẽ nuôi được nó, khiến cho nó sống thật tốt.”
Anh bóp mặt khiến tôi phải ngẩng lên, anh nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Con nhỏ thích nói dối này, em đi bỏ đứa bé đi. Để xem anh xử lý em thế nào!”
Anh cù tôi khiến tôi nhột nhạt, tôi hi hi ha ha chạy trốn, sợ ở bên ngoài có người nghe thấy, tôi không dám lớn tiếng. Trương Dạng “A” lên một tiếng, trưng ra bộ dáng đắc ý. Đúng lúc này, bao tử của tôi bỗng nhiên cuồn cuộn quặn lên, tôi dùng sức đẩy anh ra, chạy nhanh đến phòng vệ sinh nôn mửa.
Đến khi nôn xong, quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy Trương Dạng đứng ở cửa.
Anh xoay cái mũ ra phía trước, dùng một giọng nói khiến tôi cảm thấy sợ hãi:” Có phải là thật không?”
Tôi dùng một ly thủy tinh thật to chuẩn bị đi súc miệng.
Anh nói: “Anh hỏi em một lần nữa, có phải là thật không?”
Tôi phun nước trong miệng ra, trả lời rõ ràng: “Đúng vậy.”
Anh đi tới, nắm lấy tay tôi, nghiến răng nói: “Em đi bỏ nó cho anh.”
“Anh yêu, “ Tôi ôm lấy anh, “Hãy để em sinh cho anh một đứa con, anh yên tâm, em có thể nuôi được nó.”
Anh đẩy tôi ra, dùng một ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi, nói: “Anh chỉ nói với em một lần duy nhất, đi bỏ nó ngay, nhớ cho kỹ, anh không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu!”
“Được.” Tôi cúi đầu nói.
“Tốt.” Anh vươn tay ra, rất nhanh vuốt ve mái tóc dài của tôi một chút, nói: “Anh muốn về trường đi học, chúng ta liên hệ sau.”
“Trương Dạng!” Tôi giơ tay ra giữ chặt anh lại, “Khi nào em có thể gặp lại anh?”
“Khi nào gặp tự nhiên sẽ đến. Tiền này em cầm lấy đi, anh nghĩ cũng nhiều lắm rồi, nếu không đủ thì tự em tìm cách đi, nếu vay mượn thì nói với anh, tháng sau anh sẽ mang tiền tiêu vặt đến đưa cho em.” Anh nói xong mấy lời này, liền lấy hết tiền trong túi ra, ném lên giường, sau đó lạnh lùng xoay người, theo thói quen nhảy ra cửa sổ, biến mất dạng.
Tôi liêu xiêu không chút sức lực đi đến bên giường ngồi xuống.
Tiền này, tổng cộng là 333 đồng.
Thật là một con số xấu xa.
Tôi nhìn đến dấu vết màu hồng mờ nhạt đang nằm thản nhiên ở trên giường, đó là dấu vết vĩnh viễn không thể xua đi trong trí nhớ của tôi, tôi không hối hận, cho dù có điên cuồng đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không hối hận.
Tôi nói với lòng mình: Trương Dạng yêu dấu, thật xin lỗi, bây giờ Ba Lạp sẽ không nghe lời anh nữa.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...