Tai Trái


[8.1] (1)
Thật may là hôm đó tôi không mang giày cao gót, cất điện thoại đi, từ trên lầu nhà của Hứa Dặc chạy xuống, chạy hết tốc lực đến con đường nhỏ kia. Là con đường nhỏ lầy lội yêu quý của tôi, nghĩ đến người yêu nhất của mình đang ở đó, tôi có cảm giác bản thân như một con chim bồ câu nhỏ, nhẹ nhàng bay bổng, gió thổi bên tai dường như tiếp thêm đôi cánh cho tôi.
Anh thật sự đã ở đó.
Tôi dừng lại cước bộ, cố gắng bình ổn hô hấp đang dồn dập của mình, chậm rãi tiến lại gần anh.
Tôi đâm ra sợ hãi, chỉ sợ đây là một giấc mơ.
“Chào em.” Anh đội mũ lưỡi trai, đứng dựa vào tường, nói với tôi lời chào mong đợi.
“Chào anh.” Tôi đưa bàn tay của mình đánh vào không khí, bộ dáng giống như một kẻ ngốc ghếch.
Anh hướng tôi ngoắc ngoắc ngón tay, tôi giống như một viên bi bắn ra từ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt nhảy vào lòng anh, ôm lấy anh, giống như không bao giờ buông tay thêm lần nào nữa, mặc kệ anh lạnh lùng, mặc kệ anh tàn nhẫn, mặc kệ bên anh có trời long đất lở.
“Ba Lạp.” Trương Dạng nói bên tai tôi, “Anh phát hiện, anh thật sự có yêu em một chút.”
Tôi nhắm mắt lại, không trả lời anh.
Ở trong lòng tôi kêu ngạo nghĩ rằng: Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.
“Anh muốn cùng em tâm sự.” Trương Dạng nói, “Thật bất hạnh anh chẳng có nơi nào để bày tỏ lòng mình.”

“Anh theo em đến một nơi!” Tôi thoát khỏi vòng tay anh, lôi kéo anh chạy từng bước chậm, chạy được một lát, anh dừng lại hỏi tôi: “Này, em muốn dẫn anh đi đâu?”
“Suỵt” Tôi quay mặt lại, giơ ra một ngón tay để lên môi hướng anh làm điệu bộ không được lên tiếng. Anh ghì sát eo của tôi lại, bắt đầu dùng sức hôn tôi.
“Ba Lạp, Ba Lạp.” Anh nói, “anh yêu em, hiện tại không thể cho phép em cùng với thằng khác, tuyệt đối không cho phép!”
“Được rồi, được rồi.” Tôi làm điệu bộ giống như đang dỗ một đứa trẻ vỗ vỗ vào lưng của anh, “Em sẽ không đi với người nào khác nữa, đảm bảo với anh đấy.”
“Tốt.” Anh gật đầu hỏi tôi, “Em muốn đi đâu?”
“Đi, em dẫn anh đến một chỗ rất tốt.” Tôi khoác tay anh chạy một mạch về phía trước, chạy được một lúc, anh buông ra, ngược lại cầm lấy tay tôi, nghịch ngợm cười nói: “Như vậy mới có chút quen.”
“Đều là do anh chủ động nắm tay con gái sao?”
“Không, anh cũng không chủ động.” Anh trả lời một cách thờ ơ.
Dưới ánh trăng mùa đông, nét mặt của anh làm cho tôi không kềm lòng được, tâm trạng ấm áp hồi hộp mãi không ngừng. Chúng tôi cứ nắm tay như vậy, đi đến căn phòng ở vùng ngoại ô tràn ngập không khí hoang phế kia.
Tôi bước lên trên mái nhà quen thuộc, Trương Dạng cũng theo sát tôi đi lên. Anh có chút kỳ lạ hỏi tôi: “Sao em tìm được nơi này, tôi chưa bao giờ biết có một chỗ như thế.”
“Nơi này trước kia là một công xưởng, sau này không ai làm nữa, nên phòng ở bị bỏ hoang, bên trong chẳng có gì cả. Lúc tâm trạng không vui, em thường thích chạy đến đây, trèo lên mái nhà ngồi một mình.”
“Vậy hiện tại em như thế nào, tâm trạng có tốt không?” Trương Dạng vừa hỏi tôi, vừa vươn cánh tay gạt đi mái tóc dài đang che khuất đi ánh mắt của tôi.
Tôi vội vàng gạt đi mớ tóc đang hỗn độn, lấy tay sửa sang lại mái tóc một lần nữa, xong túm gọn lại.

Hai mắt của anh nhìn đăm đăm vào dáng vẻ đang buộc lại mái tóc của tôi, tôi đánh anh một cái, nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Anh nhếch miệng mỉm cười, ngồi xuống mái nhà, nhìn bầu trời ở phía xa.
Tôi lấy điện thoại ra xem một lần nữa, điện thoại ở chế độ im lặng có đến mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Hứa Dặc, còn có một tin nhắn: “Em đi đâu vậy, anh muốn lập tức nhìn thấy em, em nhanh tới đây đi, có được không?”
Tôi không để ý đến, đơn giản đóng máy lại, đến bên cạnh Trương Dạng ngồi xuống: “Nói đi nào, anh muốn tâm sự chuyện gì với em?”
“Em có cảm thấy anh là một kẻ vô cùng xấu xa hay không?” Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Có một chút,” Tôi nói, “Cũng sắp vượt mặt em rồi.”
“Anh không biết em là người xấu.” Anh nói, “Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, hôm đó lại là lần đầu tiên của em.”
“Haizz,” Tôi nói, “Chuyện này không phải là chuyện tốt để nói, không được tự nhiên.”
“Em hối hận sao?” Anh hỏi tôi.
“Đương nhiên không.” Tôi cười nói.
“Vì sao?” Anh quay đầu lại nhìn tôi, anh mắt sáng như ngọn đuốc.
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Em yêu anh, Trương Dạng, anh đối với em tràn ngập mê hoặc, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi.”

“Em quả thật không phải người thường.” Trương Dạng nói, “Phải biết rằng, ngay từ đầu anh chính là muốn lợi dụng em.”
“Em nguyện ý để anh lợi dụng.”
“Có lẽ việc này sẽ hại đến em.”
“Bị anh hại, cho dù là hại chết, em cũng mỉm cười nơi chín suối.”
“Ba Lạp, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, em là nữ sinh đầu tiên khiến cho anh có thể nói hết ham muốn của bản thân.”
“Vậy anh nói đi.” Tôi đến gần anh, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, tôi giơ ra một ngón tay, chạm vào mặt của anh hết lần này đến lần khác, anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình, giống như bàn tay của tôi có thể chạm đến trái tim đang đập của anh, thình thịch thình thịch, bền bĩ không ngừng, lúc trái tim của tôi cũng đang phập phồng nhảy lên từng nhịp, hạnh phúc trào dâng, thì tôi nghe được tiếng nói Trương Dạng: “Kỳ thật, anh sinh ra trên đời này, chính là một đứa trẻ bất hạnh.”
“Vì sao?”
“Lúc anh hai tuổi, mẹ bỏ anh đi, bỏ cả ba tôi, bà đã cùng một người đàn ông khác kết hôn.”
“Vậy thì có gì đâu?” Tôi an ủi anh, “Ba và mẹ em cùng nhau bỏ em, đi nước ngoài sinh sống.”
“Anh thà rằng bà đi nước ngoài, anh sẽ không có cảm giác bà vẫn ở gần mình, nhưng em có biết không, bà ta vẫn ở lại, dành tình cảm cho người khác. Có thể bà hận ba anh, anh cũng không biết, tại sao ngay cả đứa con do chính bà sinh ra, bà cũng thù hận, em nói đi, trên đời này còn có người mẹ như vậy sao?”
[2.8] (2)
Tôi bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, lúc nãy em có gọi điện thoại cho anh, là ba anh đã nghe máy.”
Trương Dạng nói, “Chắc là vậy, ông ấy chẳng quan tâm đến chuyện của anh đâu.”
“Mẹ anh, rốt cuộc là đã đi đâu?”
Trương Dạng ngồi sụp xuống, ôm tôi sát một chút, nói: “Em hãy nghe cho kỹ, mẹ của anh, hiện tại chính là mẹ của Hứa Dặc, lúc Hứa Dặc và anh bằng tuổi nhau, bà chán ghét ba anh, quay sang yêu ba của Hứa Dặc, sau đó rời khỏi anh và ba để đi cưới ông ta.”

Không thể trách được!
Tôi hỏi: “Mẹ của Hứa Dặc đâu?”
Trương Dạng cười lạnh nói: “Ba của Hứa Dặc là một kẻ lưu manh, người phụ nữ đáng thương kia, nghe nói là cầm chút tiền, đã về quê sinh sống.”
“Cho nên…” Tôi rung giọng nói, “Mẹ của anh đã trở thành mẹ của Hứa Dặc?”
“Khó tin, đúng không?” Trương Dạng nói, “Anh chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại có một người mẹ như vậy, từ nhỏ khi đi học, anh đã học cùng với Hứa Dặc, bà ta đến trường tham gia hội phụ huynh, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt cũng không một chút ngó ngàng. Hứa Dặc cũng luôn giả nhân giả nghĩa hiền lành, cái gì cũng đều tranh giành hạng nhất, anh thật sự không thể nhịn được nữa, mỗi một ngày anh đều suy nghĩ, làm thế nào để hắn không được yên thân, anh thừa nhận bản thân mình thật đánh khinh bỉ…”
Tôi cảm giác được nước mắt của Trương Dạng, trong đêm đông lạnh giá, từng giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên mu bàn tay của tôi.
“Đừng kể nữa.” Tôi ra sức ngẩng mặt lên, cố gắng gần sát anh, anh gắt gao ôm lấy tôi, đầu đặt trước ngực của tôi, phát ra từng tiếng nức nở dồn nén.
Lòng tôi đau như cắt.
Đứa trẻ cô đơn này, tôi thề vĩnh viễn sẽ không để cho anh nhỏ thêm giọt nước mắt nào nữa.
Vĩnh viễn không còn nữa.
Sẽ không bao giờ còn nữa.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui