Chương 2: Ba Lạp
Part 1
[2.1] (1)
Tôi là một đứa con gái hư hỏng, tôi nghĩ, từ lúc được sinh ra trên đời này, tôi đã là như vậy rồi.
Bọn họ nói, vừa chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã cực kỳ đáng ghét, khóc suốt ba ngày ba đêm, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, không ngừng không nghỉ, dường như đây là cách biểu đạt tốt nhất việc phản đối tôi phải bước vào cái thế giới này.
Dĩ nhiên tôi không nhớ rõ chuyện lúc mới sinh ra, thực tế thì có rất nhiều chuyện tôi cũng chẳng nhớ, tôi luôn giỏi quên tất cả mọi chuyện. Ngày tôi vừa bước chân đến trường, bọn họ muốn chúng tôi điền vào một cái bản biểu, trên đó có một đề mục mang tên: Ưu điểm. Tôi nghoệch ngoạch viết lên đó chữ: Quên.
Người giáo viên trợn mắt nhìn tôi. Sau đó cô ấy nghiến răng nói: “Chẳng lẽ em không biết ‘Ưu điểm’ là có ý gì sao?” Tôi cắn cái cán bút giả bộ ngây ngô nhìn lại, cô ấy liền lắc đầu tránh đi.
Tôi lấy cây bút ra khỏi miệng, cười ha ha khoái trá.
Đúng lúc này, có một nam sinh thật cao lớn nhảy vọt ra trước mặt tôi, hắn thật sự rất cao, che hết tất cả ánh sáng trước mặt, điều này làm cho tôi cực kỳ khó chịu. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Em chính là Lê Ba Lạp xinh đẹp như lời đồn à?”
Tôi ngồi lại vào bàn, đung đưa hai chân, giọng bâng quơ, nói: “Tôi cũng không biết mình lại nổi tiếng như vậy.”
“Anh tên là Hắc Nhân.” Hắn nghểnh đầu tuyên bố, “Theo như anh biết, em muốn đến trường anh học, nên hôm nay khai giảng anh đến tìm em là muốn theo đuổi em.”
Vào một buổi tối cuối tuần, Hắc Nhân muốn tranh giành chức đội trưởng đội bóng rỗ của Thiên Trung, việc này khiến cho bọn họ cãi nhau ầm ĩ mấy ngày liền, bọn họ ganh tỵ với đội bóng con cưng của Thiên Trung, nên tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lật ngược tình thế. Mới 10 giờ sáng, tôi còn đang ngủ thì Hắc Nhân gọi điện thoại tới, khiến toàn bộ cái gối kê đầu và cái giường rung lên không ngừng, tôi bực bội chuyển thành chuông báo âm thanh, liền giống như cái loa phóng thanh vậy, giọng nói của hắn ở đầu bên kia điện thoại thật hưng phấn phát ra: “Bà xã, em tới xem đi, tới xem anh bóp chết bọn chúng như thế nào.”
Nơi học bóng rỗ là một cái sân cũ nát không còn gì cũ nát hơn, nhưng ở đó có một cái đèn chân không, nó có điểm rất giống với cái đèn bão cầm tay, được treo trên bản lưới bóng rỗ, gió thổi qua bóng đèn lay động nhoáng chút ánh sáng mờ ảo, rất ư là cảm giác. Chỗ này không có ai quản lý, nên mỗi ngày nghỉ cuối tuần, đều có rất nhiều học sinh đến đây đánh bóng vào ban đêm.
Tôi đi đến gần sân bóng rỗ thì dừng lại. Bọn họ không ai chú ý đến tôi. Hắc Nhân có mái tóc nhẵn bóng, hắn thích mặc áo sơ mi không tay màu đen, đeo khuyên tai ngà voi trắng noãn, thân hình vạm vỡ. Khi vừa vào trường học không lâu, tôi liền nghe nói, cùng khóa của tôi có hai nữ sinh mang thai, vì giành nhau cưới hắn mà đánh nhau ầm ĩ. Chuyện này tôi không để tâm lắm, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không vì hắn mà mang thai. Nghĩ đến bộ dáng lỗi thời của hắn lúc xảy ra chuyện, tôi liền không thể nhịn được cười, không phải ông trời cũng muốn giúp tôi sao?
Thấy tôi đến, Hắc Nhân có vẻ vui mừng với chút ngạc nhiên, hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của tôi, giọng nói cực kỳ cao hứng: “Đa tạ phu nhân quang lâm.”
Tôi thật sự muốn đá vào bụng của hắn một cước thật mạnh. Hắn tiếp tục cao hứng nói lung tung với mấy người ở phía sau lưng: “Chăm sóc tốt cho chị dâu của mấy cậu đi nhé, lấy cái ghế đến đây!” Lúc này, tôi mới nhìn rõ hai gã con trai tóc nhuộm vàng chóe ở phía sau lưng hắn, mắt một mí, khuôn miệng cúp xuống, là dáng vẻ của mấy đứa chưa thoát khỏi tính ranh con ngốc nghếch. Nghe được mệnh lệnh, bọn chúng liền chạy đi với tốc độ cực nhanh, giống như đang bị người ta đuổi giết vậy.
Tôi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vì thế quay mặt nhìn sang hướng khác, cứ như vậy, ở phía đối diện, tôi nhìn thấy một nam sinh, đang đứng dựa vào cột treo rỗ bóng. Anh ta đội mũ lưỡi trai, vành nón trễ xuống rất thấp, tôi không thể nhìn thấy rõ mặt của anh ta. Nhưng tôi biết anh ta đang nhai kẹo cao su, hai má đang phồng lên xẹp xuống.
Chỗ tôi đang đứng kỳ thật cách bọn họ không xa lắm. Hắc Nhân cầm quả bóng lanh lẹ ném qua cho anh ta, sau đó hắn nói bắt đầu đi.
Anh ta bắt được quả bóng, sau đó bắt đầu nhồi nó lên xuống, tay trái gỡ cái mũ ra khỏi đầu ném qua một bên, cái mũ đáp xuống đất ngay dưới chân của tôi.
Ngay khi anh ta ngẩng đầu lên trong nháy mắt, dưới ánh đèn chân không mờ ảo, tôi nhìn thấy rõ gương mặt của anh ta. Thật lâu về sau, tôi đã không ngừng nhớ đến hình ảnh trong nháy mắt đó, càng không thể quên tâm trạng trong một khắc đó, giống như mấy cái chai nước bằng thủy tinh bỗng nhiên bị vỡ nát, nước bắn tung tóe ra ngoài, có thể xem như là long trời lở đất, hay cái gì khác đoại loại như thế.
Bình thường, đối với mấy trận đấu thể dục ban đêm này, tôi không có chút hứng thú, nhưng ngày hôm đó, tôi đã thật sự ngồi rất lâu nghiêm túc xem đến hết trận.
Trận đấu ấy kết quả là 3:1, Hắc Nhân và bọn họ dĩ nhiên bị thua. Cuối cùng Hắc Nhân vuốt mồ hôi trên mặt, cao giọng nói: “TMD tao đã phục rồi, Trương Dạng, mày là đứa có chí khí, Thiên Trung chỉ có mày là đáng mặt đàn ông.”
Tôi nhìn đến gã nam sinh được gọi là Trương Dạng, anh ta bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ dùng cá nhân, khoác túi trên lưng, đi vòng đến trước mặt tôi. Anh ta không nhìn đến cái váy hoa và đôi mắt màu lục của tôi – Dường như một cái liếc mắt nhìn tôi cũng chẳng có, chỉ là cúi thấp người, nhặt cái mũ đội lên đầu, cứ thế không nói một lời liền đi khỏi.
Đúng vậy, tôi đã có ý muốn đi theo Trương Dạng. Ra đến cổng trường, tôi liền cởi giày, làm như vậy anh ta sẽ không nghe được tiếng bước chân của tôi. Anh ta cách tôi khoảng 150 bước về phía trước, đúng là có hơi xa, nhưng tôi vẫn có thể theo kịp. Tôi không biết mục đích của tôi là gì, chỉ là có ý muốn đặc biệt muốn biết anh ta đi đâu, anh ta là Tiểu Bạch Dương (2.1), một nam nhân vô cùng đáng yêu. Tâm trạng của tôi nảy sinh sức lực dẻo dai đến kỳ lạ, với lòng bàn chân đau đớn, tinh thần của tôi ngày càng phấn chấn.
(2.1) Tiểu Bạch Dương: ám chỉ người con trai đẹp trai dễ thương, tương tự như tiểu bạch thỏ.
Tay trái cầm giày, tay phải nắm cái váy dài, trong bóng đêm yên tĩnh, tôi nhón chân đi theo một nam sinh xa lạ. May sao anh ta đi vào đường vắng người, nếu không, chẳng biết có bao nhiêu người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò hiếu kỳ nữa? Tôi không biết, thật sự là trong một khắc đó, đầu óc của tôi trống rỗng, chỉ cảm thấy mình nên đi theo anh ta mà thôi.
Ngày ấy, hành động theo dõi của tôi thật ra cũng không được coi là thành công. Bởi vì vừa đi được vài vòng, tôi liền không thấy bóng dáng của Trương Dạng. Tôi có chút nhụt chí, ngồi sụp xuống ven đường, mang giày vào, xoa xoa hai bàn chân đang phát đau. Đang tự hỏi sẽ làm gì tiếp theo, thì có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
[2.1] (2)
Tôi nghe được một âm thanh cực kỳ dễ chịu của một nam nhân đang hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Dạng.
“A!” Tôi nhảy dựng lên, “Thì ra anh ở đây!”
“Cô là Lê Ba Lạp.” Anh ta nói, “Tôi nhận ra cô.”
“Ồ!” Tôi đắc ý xoắn mấy lọn tóc trong tay của mình, hỏi: “Có phải em rất xinh đẹp, nên anh mới nhớ kỹ như vậy?”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, có lẽ đang kiểm chứng xem có phải tôi rất xinh đẹp hay không, nhưng anh ta không tỏ thái độ gì, chỉ nói, “Con đường này có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ, cô tháo giày đi như thế rất nguy hiểm!”
Tôi thật sự nghi ngờ có phải anh ta có cặp mắt phía sau lưng hay không. Nhưng mà, anh ta thật sự, thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn bất đồng với kiểu cách như thế, đúng là làm cho người ta không thể cưỡng lại được.
Tôi giơ ngón trỏ đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một chút, xác định đây không phải là mơ.
“Về nhà đi, không còn sớm đâu.” Anh ta nói xong, mỉm cười một chút, liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...