Edit: Sa
Trước khi gọi điện, Tiếu Tiêu đã nghĩ sẵn lý do. Cô sẽ giả vờ như không tìm thấy sợi dây chuyền đeo lúc đi Hongkong nên bây giờ gọi điện hỏi xem Yến Thời và Bóng Nhỏ có nhặt được không.
Tiếu Tiêu là diễn viên trời sinh, chỉ trong thời gian chờ điện thoại được kết nối mà cô nàng đã biên soạn xong gốc gác của sợi dây chuyền. Sợi dây có nhãn hiệu bình thường, giá không mắc nhưng là tiền tiết kiệm nửa tháng của mẹ cô, là kỷ vật cuối cùng mà mẹ cô để lại trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Tuy nhiên… Haiz! Sao Thanh Thanh mãi không bắt máy thế này?
Tiếu Tiêu gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng đều không có ai bắt máy. Bàn tay cô rịn mồ hôi, lòng thấp thỏm nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng.
Tiếu Tiêu thầm suy đoán: Có khi nào Hạ Thanh Thời phát hiện ra chuyện của cô và Yến Thời nên đã giam lỏng Yến Thời, đồng thời cũng không nghe điện thoại của cô?
Không không không! Tiếu Tiêu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, suy cho cùng thì cô có làm gì tiểu ca ca đâu! Hơn nữa nếu có chuyện gì thật thì có phải mình cô là người được lợi đâu?!
Nghĩ thế, Tiếu Tiêu thấy yên tâm, tiếp tục gọi thêm một cú điện thoại nữa. Lần này nhanh chóng có người nghe máy, là một giọng nam trầm êm ái: “Xin chào.”
Tiếu Tiêu nuốt nước miếng, “Tôi tìm chị Thanh Thời, bây giờ chị ấy có tiện nghe điện thoại không ạ?”
Người đàn ông lịch sự đáp: “Dạo này cô ấy đang có việc, nếu là chuyện liên quan đến công việc thì e rằng không tiện.”
Vì không phải là Hạ Thanh Thời nghe máy nên Tiếu Tiêu can đảm hơn rất nhiều, cô nói ngay: “Tôi tìm chị ấy vì việc riêng!”
Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Anh… anh là anh rể ạ?”
Người đàn ông bên kia điện thoại không phủ nhận, giọng nói vẫn điềm đạm, lịch sự: “Đúng vậy, tôi là chồng Thanh Thời.”
Tiếu Tiêu hỏi: “Vậy anh có thể cho em gặp tiểu ca ca Yến Thời được không ạ? Hôm bữa em bỏ quên một thứ ở chỗ anh ấy.”
Hoắc Đình Dịch nhíu mày, nhạy cảm phát hiện ra có chỗ kỳ lạ: “Cô gặp anh ấy lúc nào?”
Tiếu Tiêu đáp: “Lúc đi Hongkong ạ, em muốn hỏi anh ấy xem có nhìn thấy dây chuyền của em ở đâu không.”
Hoắc Đình Dịch nhìn tờ báo giải trí trên bàn, ngoài bìa có dòng chữ to đùng: Nữ diễn viên Tiếu Tiêu bí mật qua đêm tại biệt thự ở Hongkong của doanh nhân H.
Hoắc Đình Dịch day thái dương, bây giờ không phải lúc để so đo chuyện này.
Thấy đối phương không nói gì, Tiếu Tiêu càng thêm thấp thỏm.
Gần như là theo bản năng, giọng cô nghèn nghẹt: “Có phải Yến Thời xảy ra chuyện gì không? Em gọi cho anh ấy hoài mà không được. Chắc không phải anh ấy không ngó lơ em đâu.”
Thái dương Hoắc Đình Dịch giật giật, anh nhíu mày: “Điện thoại? Cô gọi điện thoại cho Yến Thời?”
Bây giờ Tiếu Tiêu không còn tâm trạng diễn kịch nữa nên đành nói thật: “Em, em đưa cho anh ấy cái điện thoại cũ của em. Em không có ý gì đâu, chỉ muốn nói chuyện điện thoại với anh ấy thôi!”
Nói xong, Tiếu Tiêu thầm nghĩ, cô đã ký hợp đồng với Hoa Thần, đồng thời cũng vừa ký xong hợp đồng với đoàn phim Lệnh Nguyệt, cho dù Hạ Thanh Thời nổi giận thì cũng không thể đóng băng cô được.
“Cảm ơn cô.” Hoắc Đình Dịch thở phào một hơi, nhưng vẫn rất căng thẳng, “Cô Tiếu, cô có thể cho tôi biết số điện thoại của Yến Thời được không?”
***
Hoắc Đình Dịch tra theo số điện thoại mà Tiếu Tiêu cung cấp và xác định được vị trí của điện thoại trước khi bị tắt nguồn là ở phía đông thành phố. Cũng may ở trong khu vực thành phố, sóng mạnh, tín hiệu tốt nên nhanh chóng định vị được địa điểm cụ thể là một khu chung cư.
Lúc ông Hạ bị cảnh sát triệu tập, cú điện thoại cuối cùng của ông ta cũng ở khu vực gần đó. Vậy là có thể khoanh vùng được vị trí của Yến Thời.
Hạ Thanh Thời biết rõ các bất động sản do ông Hạ đứng tên, vì vậy cô có thể khẳng định ông Hạ không sở hữu bất động sản nào ở khu vực được khoanh vùng.
Xác định được điều đó, Hoắc Đình Dịch lập tức gọi điện bảo trợ lý nhanh chóng liên lạc với các công ty môi giới bất động sản để lấy thông tin khách hàng thuê nhà ở khu vực khoanh vùng trong ba tháng gần đây.
Lúc tìm được Yến Thời đã là hai giờ sáng ngày hôm sau.
Người trông giữ Yến Thời là tài xế Tiểu Trương của ông Hạ và một vệ sĩ được thuê. Hai người họ không phải là người liều mạng, trông coi Yến Thời chỉ vì được ông Hạ ra lệnh mà thôi, bây giờ thấy Hạ Thanh Thời dẫn theo cả cảnh sát, hai người không muốn gây chuyện nên không có hành động ngăn cản mà lập tức mở cửa cho họ vào.
Lúc họ vào phòng, Yến Thời đang ngủ say, anh bị đánh thức bởi ánh đèn, vừa dụi mắt vừa ngồi dậy.
Đến lúc này, thần kinh của Hạ Thanh Thời mới được buông lỏng, cô nhào tới ôm Yến Thời, nghẹn ngào: “Họ có làm gì anh không?”
Yến Thời ngỡ ngàng gọi cô: “Thanh Thanh…”
Hạ Thanh Thời kéo áo anh lên, kiểm tra cẩn thận quanh eo anh, thấy không có bất kỳ vết thương nào, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cả người cũng được thả lỏng.
Vốn dĩ công an cho rằng Hạ Thanh Thời nghiêm trọng hóa sự việc, bây giờ tìm thấy người cần tìm rồi thì công an cũng hơi tức giận, nói với Hạ Thanh Thời: “Cô xem đi, anh cô có sao không? Cướp thận ở đâu ra?”
Hạ Thanh Thời không phản bác. Lúc báo công an, cô đã khai báo sự việc theo hướng nghiêm trọng nhất, bây giờ thấy Yến Thời bình an vô sự nên ngoan ngoãn nghe ccảnh sát mắng.
“Giới trẻ ngày nay thật là. Dù gì cũng học đại học, thế mà lại đi tin mấy tin đồn thất thiệt trên mạng. Thận có phải vạn năng đâu, lỡ không phù hợp với người được ghép thì cắt ra xào bầu ăn hả?”
Hạ Thanh Thời vẫn còn sợ, cô nhìn Hoắc Đình Dịch, liếc mắt ra hiệu với anh.
Hoắc Đình Dịch hiểu ý, lập tức nói: “Vợ tôi có hơi lo lắng thái quá, có người cũng báo án giống cô ấy à?”
“Có, nhiều lắm!” Nhắc tới chuyện này, đồng chí cảnh sát trẻ tuổi bắt đầu kể khổ, “Mới tuần trước thôi có bà thím ở khu chung cư bên cạnh nghi ngờ nhà ở tầng trên giết người phân thây, khi chúng tôi tới kiểm tra thì mới biết hóa ra là người ta làm sủi cảo vì nếu chờ tới sáng thì không kịp để làm bán.”
Hạ Thanh Thời nổi hết da gà, cũng may là Hoắc Đình Dịch đã đưa cảnh sát ra khỏi phòng.
Yến Thời không chịu bạc đãi gì, hai người trông coi anh cho anh ăn uống như thiếu gia, chuyện quá đáng duy nhất là vì sợ Yến Thời liên lạc với bên ngoài nên đã lấy điện thoại của anh.
Hai người họ đưa điện thoại lại cho Hạ Thanh Thời, ấp úng: “Chuyện này… cũng là do tổng giám đốc Hạ ra lệnh.”
Hạ Thanh Thời nhận điện thoại, nhìn thoáng qua rồi bỏ nó vào túi xách, không nói gì.
Yến Thời vẫn rất hồn nhiên, ngoan ngoãn ngồi trên giường chậm rãi lên tiếng: “Bóng Bóng đâu? Sao không thấy Bóng Bóng?”
“Bóng Bóng ở nhà chờ anh.” Cô xoa đầu Yến Thời, gượng cười với anh: “Bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
Nói xong, cô lấy vớ mang vào cho anh.
Thấy em gái mang vớ cho mình, Yến Thời hơi ngượng ngùng, nói nhỏ: “Thanh Thanh, anh tự mang được.”
“Em biết anh tự mang vớ mà.” Tuy nói vậy nhưng Hạ Thanh Thời vẫn mang giúp anh, sau đó lại mặc áo khoác vào cho anh.
***
Về đến nhà, Yến Thời không thấy Bóng Nhỏ đâu nên lại làm loạn.
Khi làm loạn, Yến Thời không khóc lóc om sòm, lăn lộn la làng, than trời trách đất như Bóng Béo mà chỉ đứng một chỗ mếu máo, nước mắt rơi lã chã: “Thanh Thanh, em nói Bóng Bóng ở nhà chờ anh mà.”
Nhưng Bóng Nhỏ đang ngủ ở nhà ông Thịnh hàng xóm, bây giờ lấy đâu ra Bóng Nhỏ đây? Vì thế, Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân phải hợp sức lại dỗ dành thì Yến Thời chịu đi ngủ.
Về phòng ngủ, Hoắc phu nhân vẫn lo lắng: “Ngày mai ông ta sẽ được thả ra?”
Hoắc Đình Dịch gật đầu.
Ông Hạ là người cẩn thận, cho dù có làm gì không sạch sẽ thì cũng sẽ không để dính dáng đến công ty do mình đứng tên.
Qua hai mươi bốn giờ, cảnh sát sẽ phải thả ông ta ra.
Hoắc Đình Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không tìm được thận thích hợp thì ông ta vẫn sẽ tìm đến Yến Thời. Ông ta là người giám hộ của Yến Thời, một khi ông ta đến tìm thì chúng ta cũng không thể giữ anh ấy lại được. Anh thấy thế này, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ đưa Yến Thời về nhà bà ngoại. Yến Thời ở đó, ông ta sẽ không tìm ra, mà có tìm ra thì cũng không đi vào đó được.”
Lúc nãy khi nghĩ đến việc nên để Yến Thời ở đâu, Hạ Thanh Thời cũng nghĩ tới nhà bà ngoại. Nhưng nếu vậy thì cô, Bóng Nhỏ, bây giờ lại thêm Yến Thời, cả ba đứa con của Châu Gia Doanh đều “chiếm đóng” ở đó. Hạ Thanh Thời thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu cô là Diệp nữ sĩ, e rằng cô sẽ phát điên mất. Vì thế, cô không thể mặt dày đề nghị, nhưng nếu Hoắc tiên sinh chủ động đưa ra phương án đó thì tất nhiên cô sẽ đồng ý.
Hoắc phu nhân nhào tới ôm cánh tay Hoắc tiên sinh, vui sướng nói: “Anh nghĩ ra cách hay quá! Bà ngoại rất biết nuôi dạy con cháu! Bà nuôi dạy anh tốt thế này cơ mà! Nếu đưa Yến Thời qua đó, em rất yên tâm!”
Từ nhỏ đã sống cùng bố, Hoắc tiên sinh nhìn Hoắc phu nhân đang nịnh bợ mình, như cười như không nói: “Bà ngoại nuôi dạy anh tốt không?”
“Tốt! Tất nhiên tốt!” Hoắc phu nhân gật mạnh đầu, “Nuôi anh thành người dễ ăn, biết kiếm tiền, thân thể cường tráng khỏe mạnh!”
Cái quỷ gì đây? Hoắc tiên sinh nhíu mày đầy chê bai.
Nhận ra mình dùng sai từ, Hoắc phu nhân chột dạ, lập tức nhào tới hôn anh, hy vọng hành động của mình sẽ qua được cửa này.
Nào ngờ trước giờ Hoắc tiên sinh luôn rất hưởng thụ những lần chủ động của vợ thì bây giờ lại ngoảnh mặt đi làm Hoắc phu nhân hôn trật.
Hoắc tiên sinh ôm nhẹ eo cô, vẻ mặt thay đổi: “Anh tốt thế nên em mới muốn bán anh?”
Hoắc phu nhân chột dạ mở to mắt, xem ra anh biết chuyện Tiếu Tiêu đi Hongkong bị chụp ảnh rồi.
Thấy Hoắc phu nhân đang nghĩ cách đối phó, Hoắc tiên sinh càng thêm tức giận, anh siết mạnh eo cô, “Nói!”
Hoắc phu nhân chớp mắt, trong phút chốc, đôi mắt to đen láy sáng ngời ngập nước, cô bĩu môi, ấm ức nói: “Anh đừng hung dữ với em thế mà, em sợ…”
Hoắc tiên sinh bật cười vì tức. Lúc trước anh cũng từng trải qua chuyện tương tự.
Khi đó hai người mới quen nhau không lâu, anh lái xe đụng cô làm cô gãy xương, vì thế phải thường xuyên đưa cô đến bệnh viện thay thuốc.
Hôm đó cô tìm anh, ở trên xe, anh nổi giận khiến mắt cô ầng ậng nước. Hoắc tiên sinh chưa bao giờ nói với Hoắc phu nhân rằng dáng vẻ khi đó của cô rất động lòng người.
Sau đó, cô cụp mắt, giọng rất nhỏ, nói rằng hôm nay là sinh nhật cô, cô chỉ muốn mời anh ăn bánh kem mà thôi. Trong khoảnh khắc đó, tim anh thắt lại. Anh nhìn cô gái trẻ trung, yếu đuối, dịu dàng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận vì đã nói những lời tổn thương cô. Có thể nói đây chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của Hoắc tiên sinh.
Sau đó không lâu, khi hai người đã hẹn hò, có một lần Hoắc tiên sinh đến thư viện với cô, hôm đó cô có bảng điểm, môn toán chỉ được điểm B.
Hoắc tiên sinh biết cô rất cố gắng học tập, dùng hết sức lực để làm đồ án, thức suốt mấy đêm để ôn thi nhưng thành tích lại không được như mong muốn. Nhìn bảng điểm, Hoắc phu nhân lập tức gục đầu xuống bàn lặng lẽ khóc.
Hoắc tiên sinh không biết lúc này cô có cần người khác an ủi hay không, đắn đo một chút, anh quyết định đổi chỗ ngồi sang bên cạnh cô.
Nào ngờ anh mới ngồi xuống, Hoắc phu nhân vốn dĩ đang gục đầu khóc đến mức vai rung lên bần bật thì lúc này lại ngẩng phắt đầu dậy, lau hết nước mắt trên mặt, sau đó mở máy tính, nhìn chằm chằm màn hình đầy dữ tợn rồi bắt đầu gõ bàn phím bùm bụp, nghiến răng nghiến lợi gửi thư điện tử cho giảng viên bộ môn. Cuối cùng, giảng viên bị cô làm cảm động, sửa cho cô thành điểm A.
Hoắc phu nhân đắc chí hài lòng.
Còn Hoắc tiên sinh, cảm tưởng duy nhất của anh là hóa ra khi Hoắc phu nhân thực sự đau buồn thì không sạch sẽ, không động lòng người chút nào. Nhưng bấy giờ hối hận thì đã muộn.
Không lâu sau lại có thêm một chuyện.
Hai người hẹn nhau chạy bộ buổi sáng ở công viên, đang chạy thì thấy một con chó chăn cừu Đức không có dây xích cách họ mười mét đang lao về phía họ. Hoắc phu nhân bỗng hét lên khiến con chó chú ý. Thấy con chó chạy thẳng về phía mình, Hoắc phu nhân hét toáng lên, vừa khóc vừa nhảy lên người anh, cô quấn chặt anh như bạch tuộc, có chết cũng không buông ra.
Hoắc tiên sinh lại phát hiện hóa ra khi sợ, Hoắc phu nhân sẽ trông như thế này.
Tóm lại, sau những lần chứng kiến Hoắc phu nhân bộc lộ bản chất, Hoắc tiên sinh đã có thói quen tốt là nghi ngờ tất thảy.
Bây giờ thấy mắt Hoắc phu nhân ngập nước và cô nói cô sợ, ngay cả dấu chấm câu Hoắc tiên sinh cũng không tin.
“Em sợ cái gì?” Hoắc tiên sinh ép mình phải lạnh lùng, không nhìn cô gái tỏ ra đáng thương trong lòng mình nữa mà đưa ra yêu cầu, “Sau này đưa bạn về nhà chơi thì không được cho phóng viên chụp ảnh.”
***
Sáng hôm sau Bóng Béo về nhà.
Sau hai ngày ở nhờ nhà ông Thịnh hàng xóm, cậu bé thu hoạch được hai rương đồ chơi mới của cháu ngoại ông Thịnh. Có chuyện vui, tinh thần Bóng Béo vô cùng thoải mái, mới sáng sớm mà mặt mũi hồng hào, vui vẻ cột hai rương đồ chơi vào xe đạp của mình rồi kéo về nhà.
Chị Phân đi sau cậu, mặt mũi u sầu. Quả nhiên, về đến nhà, chị bị Hoắc Đình Dịch và Hạ Thanh Thời nhìn bằng ánh mắt chất vấn. Chị Phân biết không nên nhận mấy món đồ chơi này, có phải là không mua nổi đâu, việc gì phải nhận của người khác? Chị cẩn thận giải thích: “Ông Thịnh cho Bóng Bóng, nói nếu không nhận thì là coi thường ông ấy.”
“Thôi.” Hạ Thanh Thời thở dài, dù sao cũng không phải do cậu bé chủ động xin, cứ lấy cũng được.
Lúc ăn sáng, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, vì thế gọi Bóng Béo đang đào giun ngoài vườn vào, dạy dỗ: “Đồ chơi mà ông Thịnh cho em là của người khác, em thấy có nên lấy đồ chơi của người khác không?”
“Nhưng em và anh Yến Thời rất thích con chim cánh cụt Chạy Chạy.” Bóng Nhỏ cúi đầu, đôi lông mi đen dài che mắt, cậu bĩu môi, trông rất tủi thân, “Em cũng thích mấy cái này nữa.”
Hạ Thanh Thời sờ đầu Bóng Nhỏ, “Thích đồ chơi gì thì nói chị để chị mua, không được lấy của người khác.”
Bóng Nhỏ đặt con vịt vàng lên bàn, sắp khóc tới nơi: “Vậy em phải trả Cạc Cạc cho ông Thịnh ạ?”
“Không cần đâu.” Không ngờ cậu bé lại ngoan vậy, Hạ Thanh Thời hơi mừng rỡ, “Sau này không được nhận đồ chơi của người khác nữa đâu đấy. Được rồi, đi chơi đi.”
Chờ Bóng Nhỏ chạy đi chơi, Hạ Thanh Thời mở máy tính lên, định xem tin tức giải trí hai ngày qua thì điện thoại đổ chuông.
Cô nhìn màn hình, là Tiếu Tiêu.
Cô chưa tìm cô nàng tính sổ thì thôi, vậy mà cô nàng còn dám tìm cô?
Hạ Thanh Thời nhấn nút từ chối cuộc gọi, sau đó lấy điện thoại mà Tiếu Tiêu lén đưa cho Yến Thời gọi lại cho cô nàng.
Tiếu Tiêu: “…”
Hạ Thanh Thời: “Em tìm chị mà, đúng không? Câm rồi?”
Tiếu Tiêu gượng cười: “Chào buổi sáng chị Thanh Thời.”
Hạ Thanh Thời nhìn tiêu đề tin tức giải trí mới nhất hôm nay: Nữ diễn viên Tiếu Tiêu xuất hiện tại sân bay quốc tế Bắc Kinh vào sáng nay.
Cô nói mỉa mai: “Về rồi à? Lý do xin phép đoàn phim là gì?”
Tiếu Tiêu bình thường lanh lợi nhưng bây giờ lại đần mặt ra, lắp ba lắp bắp: “Chị Thanh Thời, em chỉ muốn hỏi xem… anh ấy có sao không ạ?”
Khách quan mà nói thì lần này tìm được Yến Thời, Hạ Thanh Thời phải cảm ơn Tiếu Tiêu vì cô nàng đã lén đưa điện thoại cho Yến Thời, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Yến Thời có thể được coi là con trai của cô, thế mà Tiếu Tiêu lại dám lén dụ dỗ anh, vậy nên cô rất tức giận.
Phòng ngừa đủ thứ, lại không ngờ cô nàng thích Yến Thời!
Hạ Thanh Thời day huyệt thái dương, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, “Em tới công ty đi.”
Nếu Tiếu Tiêu đã về Bắc Kinh thì cô sẽ không bảo cô nàng về đoàn phim ngay. Có một số việc phải gặp mặt nói rõ ràng.
Hai ngày nay Hạ Thanh Thời chưa được ngủ, nhưng chuyện gì liên quan đến Yến Thời thì cô sẽ lập tức biến thành gà mẹ hiếu chiến, xòe cánh sẵn sàng nghênh chiến. Hiện tại chính là như thế.
Cô nhìn Tiếu Tiêu, nói: “Em muốn chơi thì ngoài kia có đống đàn ông cho em tha hồ chơi, phiền em sau này cách xa Yến Thời ra.”
Giờ phút này, Tiếu Tiêu không được lanh mồm lanh miệng như thường ngày, cô nàng lúng túng phản bác: “Em không có… Em không chơi đùa gì anh ấy cả!”
Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng: “Vậy có nghĩa là em thật lòng thích anh ấy?”
Tiếu Tiêu đứng bật dậy, “Tại sao em không thể thật lòng thích anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy không đáng được người khác thích?”
Hạ Thanh Thời hiểu với một số người, bây giờ có lẽ là thích thật, nhưng một phút sau sẽ trở nên chán ghét.
Tiếu Tiêu có nhan sắc, lại đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của người con gái, có thể mặc sức muốn yêu ai thì yêu, muốn tiêu xài tuổi trẻ thế nào thì tiêu xài thế ấy. Nhưng Yến Thời thì khác.
Hạ Thanh Thời nhìn cô gái trẻ trước mặt, thản nhiên nói: “Được, nếu em đã thích anh ấy thì chị sẽ tác hợp cho hai người. Ngay bây giờ em lập tức đăng ký kết hôn với anh ấy đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...