Edit: Sa
Vào một buổi sáng sớm, Diệp Tiểu Quỳ tận mắt chứng kiến tiết mục bắt kẻ thông dâm vô cùng gay cấn. Cô vừa xử lý vấn đề cho khách xong, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy có một cô gái đứng trước cửa phòng 1822 ở bên cạnh phòng cô đang đứng. Cô gái đó mang đôi giày Jimmy Choo cao bốn phân, ăn mặc rất thời trang, quần áo được đặt may riêng, tay cầm túi xách hiệu Mulberry Bayswater, nhìn là biết tuýp phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.
Nhưng cô gái đó đang đập cửa ầm ầm.
Tim Diệp Tiểu Quỳ rơi lộp bộp, không ổn rồi.
Phòng 1822 là phòng được thuê dài hạn, từ ngày Diệp Tiểu Quỳ bắt đầu làm việc tại khách sạn, vị khách ở phòng này rất hiếm khi tới đây nên cô chưa bao giờ gặp người đó. Nhưng rất không đúng lúc là tối qua có người vào phòng 1822, không chỉ thế, lúc nửa đêm còn có một cô gái trong phòng này gọi điện yêu cầu bao cao su vị chuối, mà hộp bao cao su vị chuối ấy là do đích thân Diệp Tiểu Quỳ đem lên. Lúc đem đồ lên, cô quan sát thấy bạn gái của vị khách phòng 1822 là một cô gái có rất gầy có vóc dáng cực kỳ nóng bỏng chứ không phải là cô gái đang đập cửa vào lúc này.
Tình huống bây giờ… rõ ràng là đang tới bắt gian!
Diệp Tiểu Quỳ chỉnh lại cổ áo, hít sâu một hơi, chuẩn bị đi tới hỏi cô gái kia cần giúp gì không, nhưng không ngờ đối phương lại xoay người qua trước.
Mặc dù làm việc ở khách sạn chưa lâu lắm nhưng Diệp Tiểu Quỳ gặp vô số người đẹp, tuy nhiên, khi nhìn cô gái trước mặt này, cô phải thừa nhận rằng đây là người đẹp hiếm có khó tìm.
Gương mặt vô cùng xinh đẹp, đường nét sắc sảo, không phải là con lai nhưng lại có nét hao hao người Tây.
“Ngẩn người ra đó làm gì? Cô bé, tôi đang nói cô đó.” Người đẹp vừa nói vừa vỗ tay mới gọi được hồn của Diệp Tiểu Quỳ về.
Diệp Tiểu Quỳ sực tỉnh, vội vàng tiến lên mấy bước, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chào chị ạ, xin hỏi em có thể giúp được gì cho chị?”
Người đẹp hít sâu một hơi: “Gọi quản lý đến đây.”
Diệp Tiểu Quỳ biết đối phương muốn làm gì, thế là cô tỏ ra khó xử: “Thưa chị, là thế này ạ, khách sạn chúng em luôn đặt vấn đề bảo mật của khách lên hàng đầu, e rằng quản lý cũng không thể mở cửa phòng cho chị được ạ.”
Người đẹp liếc mắt, sau đó xoa thái dương, trầm giọng nói: “Bảo cô đi gọi quản lý thì đi đi, cứ nói là Hạ Thanh Thời tìm.”
Hạ Thanh Thời đứng chờ ba phút thì nhìn thấy quản lý khách sạn chạy về phía mình.
“Xin lỗi cô Hạ vì đã để cô chờ lâu ạ.” Quản lý lấy thẻ phòng từ túi áo khoác ra rồi đi tới quét thẻ. Sau khi đẩy nhẹ cửa ra một chút, anh ta liền lui về sau hai bước, mời Hạ Thanh Thời đi vào.
“Cảm ơn.” Hạ Thanh Thời cười, đặt tay lên nắm cửa, “Lát nữa còn phải đi nhờ lối đi dành cho nhân viên của quý khách sạn một chút.”
Nhìn quản lý khách sạn đã đi xa, Hạ Thanh Thời mới đẩy cửa vào phòng.
Cửa sổ sát đất kéo kín rèm, phòng rất tối, sàn phòng khách cực kỳ bừa bộn, trong không khí còn có mùi rượu và thuốc lá.
Hạ Thanh Thời nhịn cơn tức cả buổi sáng, lúc này không có người ngoài nên cô không cần phải nhịn nữa. Cô hùng hổ đi tới phòng ngủ đạp mạnh cửa ra.
Ầm, tiếng động to đùng làm đôi nam nữ nằm xiêu vẹo dưới đất giật mình.
Phòng ngủ vô cùng bừa bộn, dưới sàn toàn là tàn thuốc lá, vỏ chai rượu, và… vô số bao cao su.
Hạ Thanh Thời giơ chân đá bay chai rượu, một giây sau, chai rượu chuẩn xác đập trúng đầu gối của người đàn ông đang nằm trên đất.
“Á á á á.” Có lẽ vì say rượu mà Nhậm Hoài Tây ôm đầu gối nằm cuộn tròn trên đất kêu đau rất lâu.
Trên bàn còn mấy lon bia tối qua uống chưa hết, Hạ Thanh Thời không hề do dự mà khui một lon rồi đổ lên đầu hai người đang nằm ngang nằm ngửa dưới đất.
“Á á á á!” Cô gái hét toáng lên, xem ra cũng tỉnh rồi.
Hạ Thanh Thời đá một cú vào người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt nằm trên sàn, “Tỉnh chưa?”
Nhậm Hoài Tây vẫn nhắm mắt, thật ra là tỉnh rồi, nhưng đang giận dỗi.
Hạ Thanh Thời tức giận, cô cười lạnh lùng, nói: “Cậu có biết tối qua là sự kiện gì không? Là buổi từ thiện một năm tổ chức một lần! Tất cả đạo diễn và nhà sản xuất máu mặt đều có mặt ở đó! Công ty đã xác nhận cậu tham gia rồi, cậu có biết tối qua có bao nhiêu phóng viên và fans đội mưa chờ cậu không?”
Cô nhìn sang cô gái gần như trần nửa người nằm bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu giỏi lắm, không những chơi trò mất tích mà chơi bời lêu lổng với người mẫu?”
Rốt cuộc Nhậm Hoài Tây cũng mở mắt ra, anh ta ngồi dậy, cười lạnh lùng: “Tôi yêu ai, lêu lổng với ai thì liên quan gì tới cô?”
Hạ Thanh Thời còn chưa kịp mắng tiếp thì cô gái ở bên cạnh đột nhiên nói to: “Ôi, mỏi người quá.” Sau đó cô ta quay sang nhìn Hạ Thanh Thời, cười: “Chị hai à, thứ nhất, tôi không phải người mẫu; thứ hai, tôi không chơi bời lêu lổng cùng anh ta. Thần tượng quốc dân hóa ra là tên bất lực, cứ lôi bà đây thổi bong bóng suốt cả tối, còn là vị chuối mới chịu cơ, quần què!”
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đây?!
Hạ Thanh Thời đỡ trán nhìn bong bóng vị chuối ném đầy đất, ngay đến giận cũng lười.
Cô lại đá Nhậm Hoài Tây một cái, “Mười giờ sáng cậu còn phải tham gia lễ cắt băng khánh thành, tôi cho cậu mười phút tắm rửa thay quần áo, thợ trang điểm đã ở trong xe bên dưới chờ cậu rồi.”
Ngừng một chút, cô bổ sung: “Nếu cậu không muốn đi cũng được thôi, có điều tôi sẽ không nói giúp cậu trước mặt sếp về vụ album không kiếm ra một đồng nào sắp tới của cậu đâu, cậu đừng mơ phát hành album nữa.”
Thật ra Hạ Thanh Thời chỉ đang uy hiếp anh ta thôi, vì cô không quan trọng đến mức gây ảnh hưởng tới quyết định của ông chủ. Nhưng ai cũng biết Nhậm Hoài Tây có hoài bão lớn lao với âm nhạc, điều này cũng đã trở thành trò cười với fans.
Nhậm Hoài Tây ra mắt lúc mười lăm tuổi, ban đầu công ty Kinh Kỷ muốn định vị anh ta là diễn viên, nhưng anh ta luôn quyết tâm trở thành ca sĩ, còn muốn là “ca sĩ tự viết ca khúc cho chính mình.” Công ty hết cách, vì muốn thuyết phục anh ta ký hợp đồng nên công ty đành nén đau thương mà đồng ý cho anh ta phát hành album, nhưng có một điều kiện: Nếu lượng tiêu thụ album không đạt yêu cầu thì sau này anh ta phải chấp nhận mọi công việc do công ty sắp xếp.
Khi đó Nhậm Hoài Tây vô cùng tự tin, suốt ngày chìm đắm trong tài năng âm nhạc của mình, cứ nghĩ album của mình bán được mười vạn bản chẳng phải chuyện khó nên vô cùng dứt khoát ký hợp đồng.
Sau đó, mọi chuyện đúng như công ty dự đoán, album đầu tay của Nhậm Hoài Tây bán ra chưa tới ba trăm bản trong ngày đầu tiên, ba tháng sau, tổng lượng tiêu thụ cũng chỉ gần hai nghìn bản.
Lượng tiêu thụ không đạt yêu cầu, công ty Kinh Kỷ lập tức cho Nhậm Hoài Tây đóng một dự án phim cổ trang được đầu tư với kinh phí lớn, anh ta đóng vai Lý Thế Dân, chỉ với một vai này, anh ta trở nên nổi tiếng. Tất nhiên Nhậm Hoài Tây vẫn không từ bỏ giấc mơ âm nhạc của mình, anh ta dành một nửa thời gian của mình để hát hò làm fans đau khổ không thôi, bọn họ hy vọng một ngày nào đó anh ta sẽ không bị lạc được nữa mà từ bỏ giấc mơ âm nhạc.
Quả nhiên lời uy hiếp này tuy thô lỗ nhưng vô cùng hiệu quả.
Nhậm Hoài Tây ngẩng đầu lên, trợn mắt trừng Hạ Thanh Thời, sau đó vò mạnh đầu, gầm lên một tiếng giận dữ rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hạ Thanh Thời dời mắt sang nhìn Model đang bất mãn tìm quần áo khắp phòng.
Cô lấy một tấm chi phiếu từ túi xách ra, viết một con số lên đó rồi đưa cho đối phương.
Model đang cúi người mặc quần thì ngừng lại, nhíu mày, “Cô nghĩ tôi là gái?”
“Không không, đừng hiểu lầm.” Hạ Thanh Thời không muốn xúc phạm cô nàng, “Phí giữ miệng.”
“Giữ miệng cái gì cơ?” Model bật người, nhận lấy tấm chi phiếu, “Là không được nói tôi từng ngủ với anh ta hay không được nói tôi và anh ta ở cùng phòng mà không ngủ với nhau?”
“Không được nói gì cả.” Hạ Thanh Thời với lấy cái điện thoại màu hồng ở bên cạnh rồi lùi về sau, “Nói mật khẩu điện thoại đi.”
“Này!” Model giơ tay định giành lại điện thoại, “Cô lấy điện thoại của tôi làm gì?”
Hạ Thanh Thời nhún vai, “Xem cô có chụp mấy tấm hình không nên chụp không.”
Model nhét tờ chi phiếu vào túi xách, qua một lúc lâu mới nói với vẻ đầy bất lực: “0527.”
Hạ Thanh Thời nhập số, điện thoại được mở khóa. Cô tỉ mỉ kiểm tra hết một lượt, không phát hiện điều bất thường nào mới trả điện thoại lại cho Model.
Model hừ lạnh một tiếng, nhận lấy điện thoại rồi xoay người sang hướng khác, nhặt cái áo khoác dưới sàn lên mặc vào.
Tâm trạng vào lúc này của Hạ Thanh Thời rất tốt, cô đánh giá Model từ trên xuống dưới rồi nói: “Dáng cô đẹp đấy, gia nhập công ty nào chưa? Tôi có quen với vài công ty người mẫu đang tuyển mộ người mới, đãi ngộ tốt lắm.”
Cô vừa nói vừa lấy tờ danh thiếp trong túi xách ra đưa cho đối phương.
“Chị hai à.” Model quay người lại, giật tấm danh thiếp đang được kẹp giữa hai ngón tay, “Tôi nói rồi, tôi không phải là người mẫu.”
***
Theo luật lệ của công ty, buổi sáng của ngày đầu tiên trong tuần sẽ mở cuộc họp, có điều gần một tháng nay, ông chủ luôn ở nước ngoài nên để điều chỉnh thời gian phù hợp với anh, cuộc họp phải chuyển sang buổi chiều tối.
Rebecca là một trong ba trợ lý của ông chủ, lần này cô không đi công tác cùng sếp mà ở lại trong nước để xử lý công việc. Tất nhiên, cô cũng phải tham gia cuộc họp.
Tan ca, Rebecca đi xuống căn tin dành cho nhân viên mua sandwich để làm bữa tối. Thời gian khá dư dả, lúc trở lại phòng làm việc, cô kiểm tra lại nội dung cần báo cáo đã được kiểm tra thêm mấy lần, vấn đề là chuyện khó để mở miệng lại là chuyện khác.
Đến sáu giờ năm mươi phút, ban quản lý của công ty lục tục vào phòng họp, Rebecca chuẩn bị xong thiết bị kỹ thuật, kết nối mạng, chỉ còn chờ bên kia online.
Bảy giờ đúng, nhận được tín hiệu từ bên kia đại dương, gương mặt của Hoắc Đình Dịch hiện lên trên màn hình chiếu lớn trong phòng họp.
Hình như anh mới ngủ dậy, mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, một ly cà phê và một tờ báo được đặt trước mặt.
“Chào buổi sáng.”
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ.
Đây là cuộc họp thường kỳ nên chỉ kéo dài trong nửa tiếng, có điều lúc kết thúc lại xảy ra một chuyện nhỏ: trên màn hình đột nhiên lộ ra một cái đầu nho nhỏ. Đó là một cậu bé kháu khỉnh, đôi mắt tròn xoe mở to tò mò nhìn vào màn hình.
Ngay sau đó, mọi người trong phòng họp nhìn thấy sếp của họ bế cậu bé đang gục trên ghế lên, “Joey, xuống ăn sáng nhé?”
Thấy sếp định tắt cuộc gọi, Rebecca vội vàng lên tiếng: “Anh Hoắc, tôi có việc cần xin chỉ thị của anh ạ.”
Vì Rebecca là trợ lý nữ duy nhất trong ba trợ lý nên Hoắc Đình Dịch đã để cô xử lý một số chuyện cá nhân.
Nghe cô nói thế, những người khác hết sức hiểu ý mà chủ động rời khỏi phòng họp.
Chờ phòng họp chỉ còn một mình mình, Rebecca mới đắn đo nói: “Anh Hoắc, là chuyện về vợ anh ạ…”
Hoắc Đình Dịch gật đầu, tỏ ý bảo cô nói tiếp.
“Vẫn là những tin tức lá cải thôi… Tin vẫn chưa được đăng, tôi đã tìm được người phụ trách rồi, có điều…” Rebecca cảm thấy thực sự rất khó nói, “Bọn họ ra giá khá cao nên tôi muốn xin chỉ thị từ anh ạ.”
“Tôi đã nói rồi, loại chuyện này không cần phải xin ý kiến của tôi nữa.” Hoắc Đình Dịch trấn an cậu bé liên tục giãy giụa trong lòng mình, “Đè tin đó xuống, sau này cũng vậy.”
May là không hỏi nội dung tin tức, cuối cùng Rebecca cũng được thở phào nhẹ nhõm, “Dạ.”
Ngay sau đó, ảnh đại diện của đối phương tối thui, trước khi Hoắc Đình Dịch biến mất khỏi màn hình, Rebecca nghe anh nói với cậu bé trong lòng mình: “Không được, buổi sáng không được ăn lobster(1), chúng ta đã thống nhất với nhau rồi.”
(1) Lobster: tôm hùm
Rebecca đẩy ghế ra đứng dậy, duỗi cái lưng nhức mỏi, sau đó chuẩn bị thu dọn thiết bị.
Nào ngờ đột nhiên nhận được thông báo có video chat, một giây sau, gương mặt Hoắc Đình Dịch lại hiện lên màn hình lần nữa.
Không còn thấy cậu bé lúc nãy đâu nữa cả mà chỉ thấy anh nhíu mày, suy tư vài giây mới nói: “Lúc nãy cô nói tin kia là tin gì ấy nhỉ? Gửi cho tôi xem.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Rebecca còn chưa kịp phản ứng thì cuộc gọi lại kết thúc.
Cứu với!
Chẳng lẽ chính miệng cô phải nói với sếp là sếp bị cắm sừng?
Công việc này có lương cao lại gần nhà, cô không muốn bị thất nghiệp đâu hu hu hu!!!
Rebecca đành chấp nhận số phận trong nước mắt, vừa thầm cầu nguyện sếp đọc xong sẽ không giận cá chém thớt lên cô. Cô mở máy tính, sau đó chuyển tiếp thư điện tử có nội dung bài báo với tiêu đề là “Nhậm Hoài Tây vô cớ vắng mặt tại buổi tiệc từ thiện! Nghi vấn qua đêm ở khách sạn cùng người quản lý xinh đẹp” cho Hoắc Đình Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...