Năm ngày sau Lăng Duệ cực kì hưng phấn chạy tới địa điểm ước định,xa xa nhìn thấy dương quang buổi chiều, Lục Nghiễn Đình nhàn nhạt cười, chắp tay đứng ngay miếu thờ ở chợ.Hắn dung tư xuất chúng, cực kỳ dễ coi, dẫn tới một đám thiếu nữ hoài xuân(mơ mộng), liên tiếp ngượng ngùng nhìn lại.Chính hắn cũng không ngại, thong dong tự tại.
Lăng Duệ chạy tới bên cạnh hắn, thở hổn hển,”Đợi lâu chưa?”
Lục Nghiễn Đình mỉm cười, “Ngươi không đến trễ.”
Là ta tự ý tới sớm hơn để chờ ngươi. Chẳng qua lời này hắn không có nói ra.
Lăng Duệ nhìn Lục Nghiễn Đình cười nhu hòa ,dường như dương quang rực rỡ buổi chiều ánh ngay nụ cười anh tuấn nho nhã trên mặt, trong lúc nhất thời thoáng qua làm hắn hoa mắt, hô hấp cứng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Lục Nghiễn Đình nói: “Mệt rồi sao? Lần sau không cần chạy.”
Lời hắn làm Lăng Duệ cả kinh, lúc này mới phát hiện mình lại vì nụ cười của hắn mà nhìn ngây người,mặt lập tức ửng hồng,trong lòng như hồi hộp mà đập thình thịch,ngoài miệng không được tự nhiên ấp úng nói: “Mệt cái gì mà mệt, ta cũng không phải đàn bà,chạy mấy bước làm sao mệt!”
Chết tiệt, y cũng không phải là mỹ nữ, Lăng Duệ ngươi phát tình cái gì! Lăng Duệ tức giận bản thân,vừa hận mình tim đập như sấm, y dùng sức vỗ hai cái vào ngực,ý đồ lấy bạo chế bạo,đem tim đang đập đánh xuống. [Nấm: em này mún chết]
Lục Nghiễn Đình nhìn ngực y bị đánh cho vang thùng thùng , trong bụng lo lắng y có thể hay không đem mình đánh cho thành nội thương, liền đưa tay cầm tay Lăng Duệ,không đợi Lăng Duệ cãi cọ,liền ôn hòa nói: “Hôm nay muốn đi nơi nào chơi?”
Lăng Duệ cũng không cùng hắn khách khí,nói thẳng một lần muốn đi danh thắng mỹ cảnh ở kinh thành,Lục Nghiễn Đình nhìn bộ dáng cao hứng khua tay múa chân ,cảm thấy y thật là một hài tử, không khỏi xoa đầu của y, cười nói: “Nhiều lắm, một ngày chơi không xong, chúng ta mỗi lần đi một nơi.”
Lăng Duệ nghe nói hôm nay không thể đi xong, có hơi thất vọng, nhưng nghiêng đầu suy nghĩ lại ý kiến Lục Nghiễn Đình ,lập tức cao hứng trở lại: “Ý của ngươi là, sau này còn theo ta đi chơi?”
Y tới chỗ này đã ba tháng, mặc dù cơ hồ ngày ngày đi chơi,nhưng là ,một không có bằng hữu ,hai không có thân nhân, vô luận chơi như thế nào cũng cảm thấy tịch mịch, khó có được thường ngày Lục Nghiễn Đình bận rộn chịu ở trong lúc cấp bách rút ra thời gian bồi y ,Lăng Duệ tự nhiên cảm thấy cao hứng vô cùng.
Lục Nghiễn Đình thấy Lăng Duệ khẽ ngẩng lên đầu,trong mắt hạnh đen tuyền như nước kia phần cao hứng dường như cũng muốn tràn ra rồi, trong lòng mạnh mẽ chấn động,ngọt ngào không nói nên lời.
Hắn lần đầu tiên phát hiện thứ bản thân “mình” cần đơn giản như vậy, thậm chí khó nói lên lời nhưng cảm thấy rất hạnh phúc thỏa mãn.
Từ khi ra đời, mẹ ruột của hắn đã nghĩ lợi dụng hắn để nhận được nhiều sủng ái của Bình Hoài Vương, sau đó Bình Hoài Vương lợi dụng hắn để nắm giữ động hướng triều đình , hiện tại thái tử Lý Mộ Trạch còn dựa vào tài năng cùng trí tuệ của hắn, quý phủ hắn thì có hai cơ thiếp,cái còn lại hắn có là dung mạo cùng tài phú của hắn.
Lăng Duệ cảm thấy cao hứng, chỉ bởi vì mình bồi y chơi,nghe y nói chuyện thô lỗ nhưng khả ái ,cho y ăn một chút đồ hàng cực kỳ tầm thường mà thôi.
Thứ Lăng Duệ cần, chính là mình, mà không phải thân phận ,trí tuệ, hay tướng mạo của mình.
Điều này làm Lục Nghiễn Đình cảm thấy nhẹ nhõm cùng yêu thương,như mùa đông tuyết trải qua thời gian dài đến mùa xuân thì từ từ tan đi.
Hắn nắm tay Lăng Duệ thật chặt,đổi lấy ánh mắt cau mày khó hiểu của Lăng Duệ,và trả lại là một cái cười nhu hòa.
Nếu như có thể,hắn thật muốn mình cứ như vậy ,tay trong tay
Hôm nay, Lục Nghiễn Đình thực hiện lời hứa của hắn, mang theo Lăng Duệ chơi tận hứng cả ngày,may là Lục Nghiễn Đình thể lực không tệ cũng cảm thấy mệt mỏi, tuy nhiên hắn vẫn không nỡ cùng Lăng Duệ tách ra.
Thời điểm Lăng Duệ tạm biệt tự nhiên không chút khách khí đưa ra lần hẹn sau, Lục Nghiễn Đình đương nhiên lập tức đồng ý.
Tiếp xúc được nửa tháng,Lăng Duệ cùng Lục Nghiễn Đình cứ cách năm ngày hẹn nhau đi chơi một hồi. Lục Nghiễn Đình muốn biết thân phận thực cùng chuyện trong nhà Lăng Duệ, mỗi lần hỏi thăm đều bị xảo ngôn Lăng Duệ cản trở về,hơn nữa Lăng Duệ giấu diếm rất kỹ,nhiều lần đều chạy thoát, Lục Nghiễn Đình cũng không muốn đối với Lăng Duệ làm gì, liền không hề tra nữa,chỉ chờ thời điểm ynguyện ý .
Từ lần trước ở Đông cung Lăng Duệ cùng Lý Mộ Trạch bất hoan nhi tán (ra về chẳng vui),sau không thấy Lục Nghiễn Đình mang tiểu xà tiến cung nữa,Lý Mộ Trạch buồn bực cả tháng,sống chết cuốn lấy rốt cuộc Lục Nghiễn Đình đáp ứng mang tiểu xà tới.
Lăng Duệ vốn không muốn đi ,nhưng trong khoảng thời gian này Lục Nghiễn Đình tạm gác nhiều việc luôn mang mình đi khắp kinh thành, hôm nay một cái yêu cầu nho nhỏ mình không có đạo lý cự tuyệt .Coi như trả lễ, Lăng Duệ bất đắc dĩ quấn lên tay Lục Nghiễn Đình ,cùng hắn đi.
Lục Nghiễn Đình vừa bước vào Đông cung,Lý Mộ Trạch liền vội vã vén tay áo Lục Nghiễn Đình lên mà tìm tiểu xà.
Lục Nghiễn Đình cau mày lánh người, trừng mắt liếc hắn một cái, Lý Mộ Trạch ngượng ngùng gãi gãi đầu cười không dám lỗ mãng lộn xộn, chỉ lấy ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc ngó tay áo Lục Nghiễn Đình.
Nào đâu biết rằng Lăng Duệ căn bản không muốn gặp lại Lý Mộ Trạch, chậm chạp không chui ra,Lục Nghiễn Đình biết mình đã vô cùng sủng ái tiểu xà,dĩ nhiên không thể nào ép buộc.
Lý Mộ Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho hạ nhân lấy ra đống cao điểm thủy quả, tính toán dụ tiểu xà ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên tay áo Lục Nghiễn Đình một trận tiếng xột xoạt ,sau đó thấy tiểu xà lắc lắc cái đầu nhỏ xinh từ ống tay áo lộ ra,đầu tiên là nhìn bốn phía một chút, rất nhanh con ngươi xoay tròn dính tại bàn thức ăn ngon không dời,sau đó nó cúi người xuống,dùng cái đầu nho nhỏ một chút một chút đụng cổ tay Lục Nghiễn Đình ,vừa đụng vừa tê tê kêu nhẹ , rõ ràng là đang làm nũng, thúc giục chủ nhân nhanh đem nó mang qua.
Lý Mộ Trạch cười nói: “Quả nhiên hữu hiệu, thật là tiểu xà tham ăn mà.”
Lăng Duệ nghe được thanh âm ác nhân chán ghét kia, lập tức đứng thẳng người dậy, há mồm hung ác tê tê kêu to, ý đồ đe dọa Lý Mộ Trạch.
Lý Mộ Trạch phi thường thức thời giơ tay đầu hàng, lấy lòng nói: “Ta bảo đảm không khi dễ ngươi!”
“Tê tê ──” ( kháo, lời của ngươi có thể tin tưởng thì heo cũng có thể leo cây rồi! ) Lăng Duệ mở to con mắt đen nhánh thủy nhuận mang theo hoài nghi chăm chú nhìn chằm chằm Lý Mộ Trạch , muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút ít đầu mối,bộ dạng kinh nghi làm lòng tự ái Lý Mộ Trạch từ từ vỡ thành từng mảnh, buồn bực không dứt.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Lăng Duệ lúc này mới nửa tin nửa ngờ từ cổ tay Lục Nghiễn Đình trượt xuống hướng cao điểm bên kia quanh co bò tới,bên đong đưa thân thể màu bạc trắng mịn ,còn bên thỉnh thoảng ngẩng lên đầu trừng hướng Lý Mộ Trạch tê tê kêu lên hai tiếng, phòng ngừa hắn tới đánh lén mình.
Lục Nghiễn Đình đối Lý Mộ Trạch đang đen mặt nhún nhún vai,tự gây nghiệt không thể sống mình cũng không giúp được hắn.
Hai người ngồi bàn bên cạnh, Lý Mộ Trạch nhìn tiểu xà đang phí sức cuốn lấy một khối ngọc dung cao,thân thể nho nhỏ cuộn quanh muốn đem nó xoắn thành hai nửa, vội vàng lấy lòng cầm lấy một khối cao điểm bẻ làm hai đẩy tới trước mặt Lăng Duệ.
Lý Mộ Trạch thích cái gì thì sẽ không tự chủ được như khi dễ chẳng hạn, lúc trước đắc tội Lăng Duệ, kết quả bị lơ rồi, hiện tại muốn cùng tiểu xà chơi đùa, không thể làm gì khác hơn là thay đổi kế hoạch tác chiến ,bắt đầu lấy lòng.
Lăng Duệ dừng lại động tác, nghi ngờ nhìn Lý Mộ Trạch một chút,lại nhìn một chút cao điểm hắn vừa bẻ nhỏ đẩy tới, nhớ tới trước kia bị hắn nhiều lần tung lên tung xuống, dùng ngón tay không ngừng vuốt ve cùng khi dễ, vẫn còn không có cách nào khác nuốt xuống buồn bực trong lòng ,ngửa đầu tê tê châm chọc: “Tê tê tê tê ──” ( hừ, thật sự không có ý xin lỗi, bưng lên cao điểm nên chuẩn bị nhỏ một chút, một chút thành ý cũng không có! )
Tức thì khinh miệt liếc hắn một cái, tiếp tục cố sức xoắn cao điểm.
Lý Mộ Trạch hiển nhiên mất mặt,đang muốn tức giận mắng tiểu xà, mới vừa trợn mắt muốn mở miệng, nghe Lục Nghiễn Đình bên cạnh cười cười: “Cùng một tiểu xà nổi cáu, thái tử thân phận hảo trân quý a.”
Lý Mộ Trạch nghẹn lời, tại chỗ nhục chí , hắn cũng cảm thấy đụng phải tiểu xà thông minh khả ái, mình thật sự trở nên có chút trẻ con .Thở dài một hồi lâu mới quên được, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Nghiễn Đình đình đang cầm chủy thủ đem quả táo cắt thành từng khối đặt trước mặt tiểu xà,vẻ mặt an tĩnh thanh nhàn,khóe miệng lơ đãng mỉm cười, cả người phảng phất xuân phong tháng ba .
Lý Mộ Trạch ở cùng hắn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn lộ ra nụ cười ôn hòa từ đáy lòng ,trên triều ai cũng nói thư đồng thái tử Lục Nghiễn Đình ôn hòa nho nhã, nhưng Lý Mộ Trạch biết bản thân thư đồng ôn hòa này thật ra đối với người khác xa cách,khuôn mặt tươi cười hằng ngày dường như là một chiếc mặt nạ.
Lý Mộ Trạch không khỏi âm thầm kinh ngạc nói: “Nghiễn Đình , tâm tình ngươi gần đây tựa hồ rất tốt.”
Lục Nghiễn Đình khẽ ngạc nhiên, không ngờ mình nghĩ đến Lăng Duệ,trong lòng tràn đầy ôn nhu có thể đem mặt nạ che dấu tâm tình hằng năm mà xé rách.
Hắn nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút liền đem chuyện gặp Lăng Duệ mấy buổi tối kia cùng vài ngày đi chơi giản lược nói ra.
Lý Mộ Trạch chú ý vẻ mặt Lục Nghiễn Đình lúc nói chuyện , ánh mắt kia ôn nhu như thủy chứng tỏ hắn có chút đắm chìm trong đó.
Đợi hắn nói xong, Lý Mộ Trạch nhíu mày,dùng ngón tay gõ gõ cái bàn, suy tư chốc lát nói: “Ngươi vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, biết thiếu niên kia không rõ lai lịch, còn cùng y nhiều lần gặp mặt, thật là làm ẩu làm càng, này không giống cử chỉ của ngươi,Nghiễn Đình.”
Lăng Duệ vốn là đang ăn đồ,chợt nghe được Lục Nghiễn Đình đang nói chuyện của y, không khỏi ngừng miệng, vễnh tai cẩn thận nghe. Nghe tới Lý Mộ Trạch nói như vậy Lăng Duệ đáy lòng xẹt qua một trận tức giận, người này chẳng những khi dễ mình lúc là tiểu xà,còn khích bác mình tình cảm mình và Lục Nghiễn Đình!
“Tiểu Thất hắn. . . . . .” Lục Nghiễn Đình cau mày trầm ngâm chốc lát nói, còn chưa nói xong,Lý Mộ Trạch liền cắt ngang hắn,nói :”Tiểu Thất. . . . . . Ngươi biết rõ đây căn bản không phải tên thật của y, đối với một người cái gì cũng không biết ,cứ như vậy buông xuống phòng bị sao?”
Lục Nghiễn Đình đáy lòng cũng từng nghi vấn qua,cũng từng muốn tìm hiểu, chẳng qua Lăng Duệ cho hắn cảm giác quá hồn nhiên tốt đẹp, mọi thủ đoạn cũng không nỡ dùng trên người y. Hôm nay nghe Lý Mộ Trạch nói ,đưa nghi ngờ trong đáy lòng cố ý quên kích ra ngoài.
Hắn hy vọng có thể hoàn toàn tin tưởng Lăng Duệ , nhưng đối với Lục Nghiễn Đình sinh trưởng trong hoàn cảnh đầy a dua nịnh hót cùng đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy,bản thân làm sao có thể thích toàn tâm toàn ý cùng tin tưởng một người đây. Lúc trước cùng Lăng Duệ du ngoạn, chẳng qua là bị cảm giác tốt đẹp này đầu độc rồi,cố chấp áp chế ngờ vực mà hưởng thụ, nhưng cũng không đại biểu không có hoài nghi.
Huống chi càng để ý Lăng Duệ, liền càng muốn tin tưởng y, càng muốn tin tưởng, trong tiềm thức lại càng chú ý thân phận Lăng Duệ .
Hôm nay được Lý Mộ Trạch nhắc nhở, mới cười khổ phát hiện cho dù Lăng Duệ là người tốt đẹp như vậy ,cũng không cách nào làm cho mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Hắn nâng trán, thở dài nói ra nghi ngờ của mình: “Ngươi nói rất đúng .Đầu tiên yxuất hiện ở trong phòng ta đã vô cùng không thể tưởng tượng nổi, bên trong phủ ta đương nhiên có người theo dõi người phương nào có thể tới gần viện tử của ta,nhưng là y liên tục tới mấy đêm nhưng không người nào phát giác, không có chút võ công y là thế nào làm được,phải chăng có người tiếp ứng.”
Lăng Duệ nghe Lục Nghiễn Đình một phen phân tích mạch lạc rõ ràng ,tâm chợt trầm xuống.
Không nghĩ tới mình cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố hắn mấy đêm, đổi lấy mọi nghi kỵ như vậy .Y tức giận ngẩng đầu tới tê tê kêu, ý đồ cắt đứt hai người nói chuyện,Lục Nghiễn Đình chẳng qua là nhợt nhạt nhướng mày, lơ đãng vuốt ve tiểu xà khiến nó an tĩnh chút ít.
Lăng Duệ đem cái đuôi dụng lực tát mạnh tay Lục Nghiễn Đình,oạch một tiếng bò ra một chút, không hề để cho tay Lục Nghiễn Đình đụng phải,một đôi mắt tức giận xoay tròn nhìn chằm chằm Lục Nghiễn Đình.
Lăng Duệ kết giao bằng hữu từ trước đến giờ thẳng thắng, nguyên tắc lấy tâm thổ lộ tình cảm ,cũng đổi lấy một đám đổi danh thiếp huynh đệ (*), nguyên tưởng rằng chỉ cần mình chân thành đối đãi, Lục Nghiễn Đình nhất định cũng sẽ làm bằng hữu của mình , buồn cười nhưng nào biết căn bản là mình một bên tình nguyện tự mình đa tình.
(*):thời xưa khi kết nghĩa anh em, hai bên trao đổi thiếp, trên thiếp đó viết tên họ, tuổi tác, quê quán, gia thế.
Lục Nghiễn Đình tiếp tục nói: “Y cũng không chịu đối với ta tiết lộ thân thế, có thể thấy được điểm đáng ngờ……. Chỉ là ta nhất thời cũng đoán không ra động cơ của y. . . . . .”
Lý Mộ Trạch nói :”Gần đây Trần vương đang âm thầm mở rộng thế lực trong triều,hắn còn không biết ngươi đã dưới trướng ta, chẳng lẽ muốn lợi dụng người thiếu niên kia mượn hơi ngươi?”
“Tê tê tê tê!” ( mượn hơi ngươi P! ) Lăng Duệ rống giận.[vâng mấy bạn thấy chữ P nó giống cái gì....là cái đó đó =]]~~ ]
Lý Mộ Trạch do bên cạnh trợ thủ đắc lực của mình xuất hiện thiếu niên như vậy làm người ta khó hiểu mà cảm thấy nghi ngờ, cũng không có chú ý tới tiểu xà bất thường vẻ mặt tức giận cùng dữ tợn.
Lăng Duệ kêu một hồi,nhìn Lục Nghiễn Đình mặt nhăn càng sâu , trong lòng từng điểm từng điểm lạnh xuống, rốt cục không hề lên tiếng nữa, chỉ yên lặng nghe hai người kia nghi kỵ mình.
Y rất tức giận trong lòng tất cả đều là ủy khuất khó chịu, những lời đó thật giống như dao găm đâm sâu vào trong lòng, đau đến hít thở không thông. Lăng Duệ ra sức nâng lên thân thể, nhẹ nhàng mà cọ cọ lòng bàn tay Lục Nghiễn Đình,mang theo một tia hi vọng nhìn nam nhân ôn hòa ,hi vọng hắn có thể chối bỏ lời của Lý Mộ Trạch.
Lục Nghiễn Đình vuốt ve thân thể lạnh băng của tiểu xà,động tác vô cùng ôn nhu, nhưng mở miệng nói: “Cũng không phải không có khả năng, nếu y thật có mục đích khác,đây là khả năng nhất .”
Lăng Duệ nghe lời này giống như bị một đạo sét đánh trên đỉnh đầu,một chút hi vọng cuối cùng cũng bị đánh vỡ, y thấp giọng kêu hai tiếng, đem mình cuộn tròn nâng lên không muốn phải nhìn Lục Nghiễn Đình hay Lý Mộ Trạch nữa.
Lý Mộ Trạch cùng Lục Nghiễn Đình hai người vừa hàn huyên chút ít tình thế triều đình ,gần chiều lúc Lục Nghiễn Đình đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ phát hiện không thấy tiểu xà.
Hắn và Lý Mộ Trạch hai người tìm một lúc lâu mới ở trong phòng khắp ngõ ngách tìm được tiểu xà đang cuộn thành một đoàn,Lục Nghiễn Đình bốc tiểu xà lên,buồn cười nói: “Hôm nay làm sao ăn ít như vậy?”
Lăng Duệ cho đến hôm nay mới biết được, Lục Nghiễn Đình ôn nhu sủng nịch như vậy nhưng sâu trong lòng thật ra cất giấu vô tận ngờ vực ,nụ cười vốn khiến hắn tim đập nhanh ,bây giờ trong mắt Lăng Duệ thật giống như cái mặt nạ cười lạnh băng,làm cho trong lòng y không nhịn được từng đợt phát rét.
Lục Nghiễn Đình kinh ngạc nhìn tiểu xà bộ dáng uể oải phờ phạc,đưa tay vuốt ve thân thể nó,ý muốn xem nó rốt cuộc làm sao.Lăng duệ bị ngón tay hắn loay hoay không ngừng, cảm thấy vô cùng lạnh buốt, trong lòng một chút một chút co rút nhanh .. Giương mắt vừa thấy Lục Nghiễn Đình vẻ mặt tràn đầy quan tâm , trong bụng dâng lên vô tận tức giận.
Giả dối! Toàn bộ đều là giả dối! Lăng Duệ đột nhiên nâng lên thân thể tê tê thét chói tai, giận nhìn chằm chằm Lục Nghiễn Đình.
Mình đối với hắn một lòng thẳng thắng ,mặc dù thích xài tiền của hắn, thích hắn bên cạnh nói chút ít chuyện linh tinh…,tuy nhiên nó cũng không từng có qua một tia xấu xa, mình chỉ bất quá che giấu chút ít chuyện khó nói,liền đáng phải nhận nghi kỵ như vậy?
Nghĩ tới đây, Lăng Duệ không kềm được giận ,không nhịn được kêu dài một tiếng, hé miệng lộ ra hai cái nhanh bén nhọn, hung hăng một hơi cắn tay Lục Nghiễn Đình.
Lục Nghiễn Đình cùng tiểu xà chung sống gần ba tháng, cũng chưa từng thấy tiểu xà xưa nay biết điều nổi lên “hung tính”,nhất thời không để ý,vừa vặn bị cắn, cặp nanh sắc bén bởi vì Lăng Duệ cố ý dùng lực mà giống như cái đinh găm thật sâu vào trong thịt mình.
Lục Nghiễn Đình bị cắn đau,thân thể trong đau đớn theo bản năng hộ thân phóng nội lực,đem Lăng Duệ bắn ra.
Lăng Duệ chỉ cảm thấy trong miệng một trận đau nhức, sau đó giống như bị cái gì đánh một chưởng , bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, toàn thân nhất thời thật giống như từng khớp từng khớp vỡ ra, đau đến y thiếu chút nữa hít thở không thông, động cũng không động được, trước mắt trận trận biến thành màu đen.
Lục Nghiễn Đình sau phục hồi tinh thần ,phát hiện con rắn nhỏ nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích ,hắn không chú ý vết thương trên tay,khẽ run nhẹ nhàng nâng lên tiểu xà đặt trên bàn tinh tế kiểm tra.
Lăng Duệ thật lâu mới khôi phục ý thức, y giật giật thân thể nghĩ hất tay Lục Nghiễn Đình ra, lại phát hiện vừa động lại đau,không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút bất động, chẳng qua là trong lòng nhưng thật giống như bão táp đại dương ba đào mãnh liệt, lòng tràn đầy là tuyệt vọng, bi ai cùng tức giận.
Y cố gắng trốn tránh chạm mắt cùng Nghiễn Đình, thỉnh thoảng chống lại tầm mắt của hắn ,đã không còn thân mật ban đầu ,tất cả đều là phòng bị cùng tức giận.
Hừ, ngươi nghĩ tra ta, tốt, cứ tra đi.Lăng Duệ trong bụng cười lạnh, ta không hề xuất hiện trước mặt ngươi nữa,ngươi đi mà hoài nghi cả đời !
Lục Nghiễn Đình không biết nguyên do trong đó , chỉ nói mình vô ý làm bị thương nó, cẩn thận đem tiểu xà khoác lên bả vai,hướng Lý Mộ Trạch mượn áo choàng che tiểu xà,bất đắc dĩ trở về phủ .
Lăng Duệ dọc đường đi cũng hỗn loạn ,dùng thân thể lạnh như băng cảm thụ ấm áp trên cổ Lục Nghiễn Đình,trong lúc nhất thời thế nhưng phân không ra nay chuyện gì,chỉ cảm thấy đáy lòng không khỏi hiện lên bi thương mình không cách nào gánh chịu .
Mặc dù ngày đó Lục Nghiễn Đình hoàn hồn nhanh chóng thu hồi nội lực,thế nhưng Lăng Duệ ước chừng tê liệt ba ngày mới có thể nhúc nhích,vẫn là Lục Nghiễn Đình một ngày ba lần rịt thuốc hảo, đưa thân thể tuyết trắng trắng mịn thoa lên như thể bôi sơn đen.
Lăng Duệ một hơi lửa giận khuất trong lòng,đối với Lục Nghiễn Đình vẫn là không nhìn lờ đi xa cách . Lục Nghiễn Đình cho là tiểu xà vì mình làm nó bị thương mà tức giận liền không quá để ý, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng ,mình chỉ cần hống hống nó một chút,chờ vật nhỏ tốt hơn có thể sống nhảy nhảy loạn sau chuyện gì cũng không có.
Lục Nghiễn Đình hao tâm tổn trí cự tuyệt thay đổi của Lăng Duệ.Lý Mộ Trạch nói không phải không có lý, mình thật không thể phớt lờ, nhưng là muốn đối thiếu niên tốt đẹp như vậy động chút ít thủ đoạn tra rõ cũng thực không dễ chịu, hắn thầm nghĩ cũng là lần này tra thấu triệt cho mình an tâm, chỉ cần âm thầm hành động không để cho Lăng Duệ biết, hết thảy coi như không có phát sinh qua.
Lục Nghiễn Đình bố trí thỏa đáng xong, ngồi một mình ở phía trước cửa sổ,không vuốt ve tiểu xà, nhớ tới ngày mai chính là kì hẹn năm ngày một lần gặp mặt, trong lòng hiện lên Lăng Duệ nụ cười rực rỡ không chút dối trá nào ,lúc thì hận không thể lập tức hừng sáng để đi gặp,lúc thì lại nghĩ tới vừa đến ngày mai sẽ phải đối với hắn dùng thủ đoạn, vô luận kết quả như thế nào, mình cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, nghĩ tới đây hắn liền cầu sắc trời không nên sáng lên.
Lăng Duệ nằm ở trong giỏ ,mắt lạnh nhìn Lục Nghiễn Đình ,giống như trước cũng muốn ngày ước hẹn đến, y trở mình, tức giận những ngày qua vừa áp xuống một chút liền nổi lên .
Y tức giận nghĩ: ngày mai ngươi cứ chờ,lần sau cũng chờ , dù sao lão tử nếu không chường mặt ra thì cho ngươi cứ dán mông ở đấy,tránh cho lĩnh tội danh, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch .
Lục Nghiễn Đình đêm đó trằn trọc trở mình cũng không thể ngủ an ổn, thật vất vả đến ngày thứ hai, đứng ngồi không yên nhịn đến buổi trưa, âm thầm phân phó mấy ám vệ đi theo phía sau,liền trước thời gian hẹn một canh giờ, vội vã ra cửa.
Lăng Duệ nhìn Lục Nghiễn Đình từ trước đến giờ bình tĩnh bình tĩnh mặt hơi có chút nôn nóng, trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Lục Nghiễn Đình ở chỗ hẹn,chờ dưới ánh mặt trời gay gắt ,song mắt thấy thời gian đã đến, từ trước đến giờ Lăng Duệ luôn đúng hẹn nhưng giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy,hắn nhìn người đến người đi trên đường,bên tai đều là hoan thanh tiếu ngữ cùng tiếng rao những người bán hàng ,thường ngày Lăng Duệ nghe được tiếng rao lạ,luôn muốn lôi kéo Lục Nghiễn Đình khanh khách cười lớn một lát,có đôi khi nghe không hiểu phương ngôn(tiếng địa phương),cũng lôi kéo Lục Nghiễn Đình muốn hắn phiên dịch,hai người luôn là nhiệt nhiệt nháo nháo đi dạo cả chợ,song hôm nay trong lòng Lục Nghiễn Đình rối rắm, chỉ cảm thấy ầm ỹ làm cho lòng người phiền.
Mặt trời giữa trưa trên cao, vẫn từ từ lặn xuống phía tây,cái nóng dần dần tản đi,ánh nắng màu cam của trời chiều vẩy vào trên người Lục Nghiễn Đình. Hắn đã đứng đủ ba canh giờ,hai mắt vẫn nhìn phương hướng Lăng Duệ thường ngày xuất hiện ,hắn ngay cả nháy mắt cũng không dám,sợ đoàn người tấp nập lọt mất bóng dáng Lăng Duệ,giống như chỉ cần nhìn chằm chằm cái hướng kia,phút chốc sẽ thấy Lăng Duệ mang theo nụ cười sáng lạn chạy tới.
Hắn tự nhủ với mình,đợi thêm một lúc nữa ,chỉ một lúc, nhất định có thể nhìn thấy tiểu Thất .
Nhưng Lục Nghiễn Đình vẫn thất vọng,đợi đến trên chợ một gian hàng cuối cùng cũng dọn,hắn rốt cục hiểu Lăng Duệ hôm nay sẽ không xuất hiện .
Lục Nghiễn Đình thở dài, lúc này mới từ từ hướng phủ đệ đi tới. Bóng đêm dày đặc ,đường phố hai bên trong tiểu lâu lộ ra ánh đèn, đem bóng Lục Nghiễn Đình trên đường kéo ra thật dài.
Lục Nghiễn Đình chưa từng có một ngày cảm thấy cô đơn như hiên tại .
Lăng Duệ ở trong phòng Lục Nghiễn Đình, chờ tới chờ đi, đợi đến tối rồi mới nhìn thấy Lục Nghiễn Đình khuôn mặt mệt mỏi đẩy cửa vào. Hắn âm thầm giật mình,cắn cắn lưỡi,có chút không thể tin được -hắn đợi mình suốt buổi chiều cả ba căn giờ?Nên biết,ba canh giờ chính là sáu giờ a, thật chờ đợi như vậy mà không gục sao?
Lục Nghiễn Đình buông màn xuống suy nghĩ ,trên mặt bình tĩnh không dấu vết, nhìn không thấy manh mối gì,nhưng Lăng Duệ cảm thấy bóng dáng của hắn rất đơn bạc tịch mịch.
Trong lòng y không khỏi nổi lên một chút khổ sở, song rất nhanh bị cơn giận áp cho bỏ qua, oán hận muốn cho hắn chờ hảo,lão tử thật lòng với ngươi như vậy ,ngươi đem Lão Tử nghĩ như vậy ,đáng đời ngươi ,đứng cho gãy chân đi.
Người này trên mặt thế này,sau lưng lại thế kia,ai biết hắn chờ mình như vậy có phải hay không chỉ vì đem mình tra rõ ngọn nguồn.
Huống chi, y ngẫm lại,Lục Nghiễn Đình là người có loại thân phận gì,người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp chờ ,một kẻ vô danh tiểu tốt này? Sợ chẳng qua là đợi một lúc thấy mình không đến liền đi làm việc khác đi!
Nghĩ tới đây Lăng Duệ quên thương cảm, miễn cưỡng yên tâm thoải mái co lại thân thể mà ngủ.
Lục Nghiễn Đình mấy đêm nay vẫn không thể say giấc, hắn lúc thì nghĩ Lăng Duệ có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, lúc thì nghĩ chẳng lẽ y thật sự là người nào phái tới ,hôm nay nghe được tin tức liền không hề tới nữa,càng nghĩ tâm càng loạn, thật vất vả mới thiếp đi được,vẫn cứ mơ tới Lăng Duệ.
Trong mộng Lăng Duệ đối hắn quắc mắt trừng trừng kêu to: “Ngươi tên khốn này, lại hoài nghi trên đầu lão tử !Lão tử cùng ngươi tuyệt giao!” Nói xong không đợi mình giải thích, xoay người bỏ chạy .
Lục Nghiễn Đình từ trong mộng thức tỉnh, trời đã sáng , hắn lau mồ hôi, lẳng lặng điều tức một chút tâm tình, mới đứng dậy mặc quần áo.
Hắn một bên mặc quần áo bên hồi tưởng đến mộng kia,không khỏi nở nụ cười khổ, nếu thật để cho Lăng Duệ biết việc hắn làm, theo tính tình của y, tuyệt đối có thể nói ra như vậy .
Lý Mộ Trạch hỏi tình huống hôm qua ,Lục Nghiễn Đình chỉ qua loa nói vài câu thiếu niên dùng tên giả tiểu Thất căn bản không có . Lý Mộ Trạch vốn định nói có thể hay không hai ta động tĩnh quá lớn làm cho người ta phát hiện nên y mới không đến , song thấy Lục Nghiễn Đình trước mặt tiều tụy,vẫn là không có nhẫn tâm nói ra.
Lục Nghiễn Đình hiểu ý tứ trong mắt của hắn ,liền nhàn nhạt nói mình lần sau nhìn thấy y nhất định sẽ cẩn thận điều tra.
Lục Nghiễn Đình liên tiếp mấy ngày trong lòng cũng rất loạn, vừa lo lắng Lăng Duệ có phải hay không đã xảy ra chuyện, vừa sợ y thật sự là có ý đồ khác cho nên không dám tới.
Cứ như vậy qua năm ngày, Lục Nghiễn Đình lo sợ bất an lần nữa đi đến nơi ước định.
Như lần trước giống nhau,Lục Nghiễn Đình chờ đủ ba canh giờ, vẫn không thấy Lăng Duệ đến.
Sau đó lần sau , lần sau nữa…Lăng Duệ cũng không có xuất hiện ,Lục Nghiễn Đình trốn trong góc tối,ôm một tia hi vọng, song Lăng Duệ cũng không thấy bóng dáng.
Đến lần thứ năm , Lục Nghiễn Đình đã ngày ngày đi quanh chợ một vòng,hỏi một chút người bán hàng có hay không thấy người thiếu niên kia.
Song, Lăng Duệ tiêu thất giống như hư không , sau lần đó không nhìn thấy y nữa.
Lục Nghiễn Đình cảm thấy thiếu niên kia thoáng như một mộng đẹp của mình ,mộng đẹp tỉnh, liền tan thành mây khói .
Thật ra Lăng Duệ sở dĩ không xuất hiện, là bởi vì y bị đả thương còn chưa khỏe ,không muốn đi tới ,chỉ toàn tâm toàn ý dưỡng thương, làm cho vết thương mau khỏi hẳn.
Hơn nữa y đã quyết định chủ ý chờ thương thế tốt lên sau liền rời đi phủ đệ Lục Nghiễn Đình,cho nên trong khoảng thời gian này thừa dịp Lục Nghiễn Đình đi ra ngoài mà len lén lật sách, cố gắng nhận thức chữ phồn thể, thói quen không có dấu ngắt câu,học thể chữ cổ văn,luyện tập dấu chấm câu.Y thầm nghĩ mình không muốn làm việc thể lực mà sống,nhớ lúc còn sống,lúc hắn ở trường đại học luôn làm việc lặt vặt, vừa học vừa làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...