Tử Khiết tỉnh dậy ngay khi hồi chuông báo buổi sáng vang lên. Chàng vậy mà đã ở lại Ma giới hơn mười năm rồi. Mười năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Đối với thần tiên mà nói, mười năm trôi qua cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Mỗi sáng chàng thức dậy đều vì tiếng chuông báo, chứ chẳng nhờ có ánh sáng mặt trời soi rọi. Trước đây ở Ninh Dương điện, ít ra ngày đêm vẫn còn rõ ràng. Nhưng kể từ khi sống ở Ma giới, chàng đã quen với việc ngày đêm chỉ có một màu.
Có điều, chàng phát hiện ra mình ngủ ngon hơn rất nhiều khi ở đây. Chẳng biết là vì màn đêm trùng trùng hay vì có tri âm bên cạnh. Mỗi sáng thức dậy, chàng đều có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Thường Tận phả ra bên tai mình.
Nàng tựa đầu lên vai chàng, ngủ một cách ngon lành. Chốc chốc nàng lại cựa quậy người một cái, chóp mũi mềm mại cọ cọ vào vai Tử Khiết khiến chàng cảm thấy nhồn nhột.
Chàng đưa tay vén tóc Thường Tận lên, khẽ vuốt nhè nhẹ lên gò má xương xương của nàng, rồi bất giác than thở trong lòng:
“Thường Tận, sao nàng lại gầy đến thế?”
Nàng gầy guộc đến đau lòng. Tuy da dẻ vẫn còn hồng hào nhưng thân thể đã suy nhược rất nhiều. Chàng có lẽ không biết được mỗi đêm nàng đều mất ngủ vì cơn đau đến từ từng tế bào trên cơ thể. Ngũ linh thạch đang ngày đêm gặm nhấm sức lực nàng, khiến nàng ngày càng tiều tụy trông thấy.
Tử Khiết động đậy bên cạnh khiến nàng chợt tỉnh giấc.
- Sao chàng không ngủ thêm? – Nàng hỏi.
Tử Khiết nhoẻn miệng cười đáp:
- Trời đã sáng rồi nàng không biết sao?
- Nhưng ta muốn ngủ thêm… Ta rất buồn ngủ.
- Không được. Đã ngủ cả đêm rồi vẫn còn muốn ngủ sao? Mau đi cùng ta ra ngoài chơi.
Thường Tận xoay người về hướng ngược lại, gối đầu lên tay ngủ tiếp:
- Chàng đi chơi một mình đi. Ta phải ngủ thêm. Trước đây không có chàng ta còn ngủ cả ngày cơ. Bây giờ ta chỉ cần ngủ thêm một chút thôi.
Tử Khiết vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, vẫn chực chờ bên cạnh lay lay vai Thường Tận:
- Ta không ngờ Ma tôn như nàng lại là một con sâu ngủ. Mau dậy đi, nếu không ta sẽ dỗi đấy.
- Được, vậy chàng dỗi đi. Ta ngủ tiếp đây.
Tử Khiết làm vẻ mặt cún con đau khổ:
- Nàng hết thương Tử Khiết rồi. Tử Khiết khóc cho nàng xem!
Thường Tận đành phải ngồi dậy để dỗ dành chàng:
- Thật bó tay với chàng. Thôi được rồi, vậy mau thay đồ đi, chúng ta ra ngoài chơi.
- Hoan hô, nàng là nhất!
Kèm theo đó là một màn mưa nụ hôn khắp mặt Thường Tận, mãi cho đến khi nàng cật lực đẩy ra mới thôi. Ở bên Thường Tận, Tử Khiết vô thức trở nên hồn nhiên như trẻ con. Nếu thời gian có thể ngưng lại ở giây phút đó, có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất.
Trên khu chợ sầm uất ở nhân gian, Thường Tận trong bộ y phục màu đen thanh thoát nắm lấy tay Tử Khiết kéo đi theo nhịp mời gọi của những gánh hàng rong bên đường. Đột nhiên nàng dừng lại ở một quầy trang sức bên đường.
- Nàng thích cái này sao? – Tử Khiết nâng chiếc trâm cài tóc mà Thường Tận đang ngắm nhìn nãy giờ lên.
Chiếc trâm khắc hình chiếc lá đính kèm một viên ngọc bích rất tinh xảo. Thường Tận đón lấy chiếc trâm từ tay chàng, sau đó nói:
- Màu của nó y hệt màu mắt chàng vậy… Trông thật đẹp…
Thấy Thường Tận ngẩn ngơ hồi lâu, chàng giành lấy chiếc trâm rồi nói với chủ tiệm:
- Cái này bao nhiêu tiền?
- Công tử thật có mắt nhìn. Cái này chỉ có mười đồng thôi, nhưng lại là mặt hàng đang được ưa chuộng nhất hiện giờ.
- Được, ta lấy cái này.
Người bán hàng mừng rỡ nhận tiền rồi còn chúc hai người Thường Tận:
- Chúc hai vị bách niên giai lão, đầu bạc răng long.
Khóe môi Thường Tận bất giác khẽ cong lên. Nàng hơi cúi đầu, để cho Tử Khiết cài chiếc trâm lên mái tóc mình.
Đột nhiên từ phía sau Thường Tận một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thường Tận?
Cả nàng lẫn Tử Khiết cùng quay lại. Người vừa lên tiếng là Thuấn Minh.
- Quách Thế Bảo, sao ngươi lại ở đây? – Thường Tận hỏi.
“Không đúng”, nàng nghĩ, “Rõ ràng mình đã xóa ký ức của hắn rồi, sao hắn vẫn còn nhớ tên mình?”
Thuấn Minh tiến lại trước mặt nàng, đoạn giải thích:
- Là ta, Thuấn Minh đây. Ta đã lấy lại ký ức rồi.
Thường Tận ngạc nhiên, nhất thời bị kích động không thể nói nên lời.
- Sao vậy? Gặp lại ta nàng không vui sao?
Thường Tận lắc đầu:
- Không có, đương nhiên là ta vui rồi. Sao huynh có thể khôi phục trí nhớ được vậy? Mau kể cho ta nghe.
- Trở về rồi nói. – Thuấn Minh đề nghị.
- Được, chúng ta mau quay trở lại Ma thực điện.
Sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt khiến Tử Khiết đột nhiên cảm thấy khó chịu. Không hiểu vì sao, chàng chẳng có cảm tình với nam nhân này. Không biết là vì chàng đang ghen hay vì hắn có điểm gì thực sự đáng ghét.
Chàng ngồi bên lặng lẽ quan sát cuộc đối thoại giữa hai người. Mãi một lúc lâu sau Thuấn Minh mới để ý đến sự có mặt của Tử Khiết.
- Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?
“Lâu rồi không gặp? Là ý gì?”, Tử Khiết thầm nghĩ.
- Chúng ta đã từng gặp nhau sao? – Chàng hỏi.
Thường Tận vội lắc đầu ra hiệu với Thuấn Minh. Chàng hiểu ý nên liền nói lảng đi:
- À không có gì. Chắc là ta nhận nhầm người thôi. Nhưng tại sao ngươi lại ở đây?
- Ta và chàng đã thành thân. – Thường Tận nói.
- Thành thân? – Thuấn Minh tỏ vẻ sửng sốt.
- Đúng vậy – Thường Tận mỉm cười đáp – Thật tiếc vì không có huynh tham dự buổi lễ trọng đại của chúng ta. Quả là thiếu sót lớn.
- Không hề gì – Thuấn Minh cười nhạt, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
- À đúng rồi, huynh còn chưa kể ta nghe tại sao huynh lấy lại được ký ức.
- Chuyện rất dài – Thuấn Minh đáp – Đại khái là… ta may mắn gặp được một vị cao nhân. Người đó đã giúp ta lấy lại được ký ức của kiếp trước, chỉ có điều thân xác này vẫn là phàm nhân không thể thay đổi, linh lực cũng không có.
- Là vị cao nhân nào vậy?
- Ta cũng không biết nữa. Người đó vô cùng thần bí, không để lại danh tính.
- Vậy ư? Cũng không sao. Miễn huynh nhớ lại là tốt rồi.
Chẳng hiểu sao Tử Khiết luôn cảm thấy lời nói của Thuấn Minh có vấn đề, hơn nữa ánh mắt hắn cũng rất gian tà. Chàng nghĩ phải chăng bản thân mình ghen tuông quá hóa khùng không. Nếu không tại sao lại vô duyên vô cớ nghĩ xấu cho người khác.
Nhưng suy luận như vậy cũng không đúng. Rõ ràng bản thân chàng không có chút tình ý nào với Thường Tận, làm sao có thể có cảm giác ghen tuông?
Thật ra trực giác của chàng vốn không hề sai. Chỉ là Thuấn Minh ngụy trang quá kỹ. Người vừa trò chuyện với Thường Tận chẳng phải Thuấn Minh nào cả. Người đó là Quách Thế Bảo, vốn chẳng hề có chuyện lấy lại được ký ức. Hắn vẫn chỉ mang ký ức của Thế Bảo, sau đó bị một kẻ khác nhập vào, khống chế cơ thể.
Thuật nhập thần này quá xuất sắc đến nỗi ngay cả Thường Tận cũng không phát hiện ra. Hơn nữa kẻ nhập vào Thế Bảo lại có hiểu biết rất tường tận về thói quen, cách đi đứng, nói chuyện của Thuấn Minh lúc còn tại thế, vì vậy chẳng để lộ chút sơ hở nào.
Vị Thuấn Minh giả mạo này đề nghị được ở lại Ma Thực điện phò trợ cho Thường Tận. Tử Khiết liền phản đối:
- Không cần đâu. Chắc ngươi cũng biết ở đây đã có một hộ vệ trưởng quan là Ninh Tư, không cần thêm người nữa.
- Ngươi vẫn còn nhớ đến ta sao? – Một giọng nam nhân lả lướt xuất hiện, trong giọng nói còn pha chút hằn học.
- Ninh Tư, sao ngươi lại đến đây? – Thường Tận hỏi.
Kể từ khi Thường Tận sai người lén hạ thủ với Ninh Tư làm hắn ngủ say li bì mấy chục ngày liền, Ninh Tư tức giận chẳng thèm lui tới nữa. Thế nhưng hôm nay hắn đặc biệt đến đây là vì nghe tin cố nhân xuất hiện.
- Bạn cũ đến thăm, đương nhiên ta phải ra nghênh tiếp. – Ninh Tư đáp.
- Thường Tận, sao nàng lại chứa chấp loại người này? – Thuấn Minh nói.
- Sao nào? Ta thì có gì không tốt? – Ninh Tư lườm Thuấn Minh bằng nửa con mắt đồng thời đáp lại bằng một giọng sắc lẹm – Ngươi đã sớm hồn phi phách tán, sao giờ vẫn còn xuất hiện ở nơi đây?
- Ta còn sống vì lý do gì, thì cũng không phải việc của ngươi – Thuấn Minh đáp.
- Đương nhiên là việc của ta – Ninh Tư nâng giọng – Đường đường là một Hộ vệ trưởng, ta có quyền chất vấn những kẻ có lai lịch bất minh.
- Được rồi – Thường Tận ngắt lời – Tất cả ra ngoài. Ta cảm thấy rất nhức đầu, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Ninh Tư ngươi hãy an bài chỗ ở cho Thuấn Minh để hắn làm trợ thủ của ngươi.
Ninh Tư gấp quạt lại tức mình bỏ đi. Thuấn Minh cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tử Khiết thấy mọi người đi rồi liền vui vẻ chạy đến bên Thường Tận, ai ngờ cũng bị nàng đuổi:
- Chàng cũng ra ngoài đi.
Thấy tâm trạng nàng có vẻ không tốt, Tử Khiết cũng chẳng dám nói nhiều bèn lẳng lặng bỏ đi. Khi chỉ còn lại một mình, Thường Tận mới thở nhẹ một cái, sau đó đột nhiên nôn thốc nôn tháo. Sàn nhà bỗng chốc bị nhuộm bởi một màu đỏ tươi.
Thứ mà nàng vừa nôn ra toàn bộ là máu. Thường Tận ôm lấy lồng ngực mình, oằn lên đau đớn. Lúc nãy nàng đã phải cố nhịn khi cơn đau ập đến, nhưng giờ nàng chẳng thể khống chế nổi.
Nàng cố gắng để không phát ra tiếng kêu mặc dù vô cùng đau đớn. Lúc này tì nữ Phi Yến mới chạy vào, mang một chén thuốc cho nàng. Thường Tận uống vào thì thấy đỡ đau hơn hắn.
Kể từ khi thân thể biến chứng nặng lên, Thường Tận bèn dặn dò Phi Yến chuẩn bị thuốc cho mình, nhưng việc này chỉ có hai người được biết, tuyệt đối không được tiết lộ cho người thứ ba.
- Ma Tôn đã cảm thấy tốt hơn chưa? – Phi Yến hỏi.
Thường Tận khẽ gật đầu:
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Vị thuốc mà Phi Yến sắc cho nàng quả thật công hiệu. Mỗi lần uống vào, mọi đau đớn của nàng đột nhiên biến mất một cách nhanh chóng. Chỉ có điều, Phi Yến bỏ những gì vào trong thuốc, thì nàng không thể biết được.
Vì vậy nàng không hề phát giác ra, Phi Yến đã lén hạ độc vào trong đó. Mỗi lần nàng uống thuốc là lại có một phần độc thẩm thấu vào cơ thể nàng. Tuy rằng thuốc có công hiệu giảm đau tức thì, nhưng lại không chữa được căn cơ của bệnh.
Thứ mà nàng uống chỉ đánh lừa được các giác quan, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng ngược lại nó gặm nhấm vào tận xương tủy, ăn mòn nàng từng chút, từng chút một.
Thường Tận uống thuốc xong thì thiếp đi một lúc. Trước khi ngủ nàng vẫn không quên thiết lập một lớp phong ấn quanh người mình.
Khi nàng tỉnh giấc, Tử Khiết đang nằm trên phản ngay bên ngoài kết giới. Bên ngoài hạ nhân đều đang bàn tán về chuyện gì đó rất náo nhiệt.
Nàng mở kết giới ra, cho gọi Phi Yến đến hỏi chuyện. Thì ra mọi người đang rôm rả về trận đại hồng thủy ở nhân gian. Thần Minh thú nuôi ở Thiên giới không hiểu sao bị sổng ra ngoài, gây nên một trận cuồng phong, kéo theo đó là mưa lớn không dứt, gây ra lũ lụt khắp nơi.
Nhân gian bỗng chốc chìm trong biển nước, sinh linh lầm than. Tuy Thiên đế đã sai người đến khống chế Thần Minh thú, nhưng linh lực của nó quá mạnh, nhất thời không thể thần phục được.
Thần thú cứ thế hoành hành suốt một tháng ròng, khiến cho phàm nhân tử nạn vô số. Kết quả là, Ma giới đột nhiên thu nhận thêm không biết bao nhiêu là âm hồn trôi nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...