Tôi nghĩ rằng mình sẽ ngủ được thêm một giấc nữa, nhưng đã lầm.
Vừa nhắm mắt, tôi đã không thể ngủ ngay như mọi lần vì mệt mỏi.
Lần này, tôi lại cứ nằm yên như vậy cố gắng để cái đầu trống nhưng vẫn không thể ngủ được và bắt đầu suy nghĩ vu vơ về bản thân mình bây giờ.
Tôi nghĩ cũng không rõ ràng lắm, cứ nghĩ lung tung lên rồi lại không thèm để tâm đến mà lượt bỏ khỏi đầu, không muốn quan tâm đến chúng.
Tất cả đều cũng chính là sự tồn tại bất hợp lý của bản thân mình hiện tại.
Tái sinh trên lý thuyết là một hiện tượng siêu nhiên có thể xảy ra, nhưng nghĩ một cách cho chính xác thì làm thế nào nó lại xảy ra?
Tại sao tôi lại sống ở một thế giới mà nó chỉ là lý thuyết nhỉ? Tôi kết thúc mọi suy nghĩ của mình bằng một câu hỏi khó hiểu.
Đồng thời cũng không hiểu được tại sao mình lại đi suy nghĩ những chuyện này, trong khi trước đó không lâu còn nghĩ tái sinh chỉ giống như là một quyển tiểu thuyết mà thôi, hiển nhiên như không có gì, chấp nhận nó thật dễ dàng để chuẩn bị phiêu lưu.
- Bây giờ thì mình lại để tâm đến vấn đề này...
Tôi lí nhí và nhẹ mở đôi mắt mình ra như đang muốn nói với bản thân của mình, chuyện này đã nằm xa khỏi tầm với, dù có cố gắng nghĩ thế nào cũng vô dụng thôi.
- Có lẽ...
Tôi nghĩ rằng mình sẽ tìm hiểu chuyện này tại ngay cái thế giới phép màu này, nhưng vào ngay lúc đó.
Cánh cửa phòng của tôi, tưởng như sẽ không còn ai sẽ mở ra trừ mình bỗng nhẹ nhàng được bật ra.
Đi kèm theo sau là một mùi hương nồng nàng khiến tôi đang mơ màng mở mắt cũng phải bất giác căn ra.
- Cô lại tính ngủ đó à?
- ...
Bằng một cách không ngờ đến, người bước vào lại chính là Chise, người mà tôi đã tưởng tức giận bỏ đi trước đó không lâu.
Khi Chise lên tiếng, tôi không tự chủ mà đưa đôi mắt của mình sang hướng đấy.
Tôi thấy Chise đang dùng một gương mặt rất bình thường hướng về phía mình, trên tay còn cầm theo một chiếc ly màu đỏ dưới bếp, và tay bên trái giống như đang bị thương.
Tôi không trả lời Chise chỉ từ từ chống tay ngồi dậy mở lớn mắt nhìn Chise, như muốn hỏi rằng không phải cô ấy định bỏ đi hay sao?
- Thật sự thì gương mặt của cô đúng là vô cảm đấy Lilianna.
Chise nói và tiếp tục bước về phía tôi.
- Cô tưởng tôi sẽ bỏ rơi cô sao?
Sau đó Chise hỏi trong khi nở một nụ cười giống như đang mỉa mai và đưa chiếc ly trong tay mình cho tôi.
- Tôi cũng đang tự hỏi sao không thể bỏ đi đây.
Một Ma cà rồng chuyện lừa dối như cô không hợp với tôi.
Nhưng ít ra thì cô vẫn tốt chán so với những Ma cà rồng khác.
Và tình trạng của cô hiện tại, tôi cũng không nghĩ những lời trước đó toàn bộ là giả đối.
Cho nên nhận lấy và xem như đây là phần thưởng tôi cho cô đi.
- ...
Phần thưởng? Có phải ý cô ấy là đang tỏ ra mình cao quý hơn hẳn so với một Ma cà rồng?
Việc ban thưởng chỉ xảy ra khi một cá thể có đời sống tốt hơn người được ban thưởng, trao tặng món đồ gì đó, xem như trả công hoặc tặng, nhưng lại mang ý nghĩa tương tự như bố thí nhưng lại thanh cao hơn.
Cho nên khi Chise nói ra như vậy, tôi có cảm nghĩ thế này.
Chắc do Chise là một kẻ săn Ma cà rồng, nên cô ấy mới tỏ ra mình không thua kém gì so với một Ma cà rồng như tôi chăng? Thật sự thì, trong lời nói trước khi Chise bỏ đi, đã cho tôi biết chuyện Chise không cam tâm khi hiểu lầm việc tôi nói dối là khinh thường cô rồi.
Bây giờ cô ấy cố chứng tỏ mình, tôi nghĩ cũng không có gì lạ nhỉ?
Nhưng giờ dẹp vụ ban thưởng hay ban cái gì kia đi.
Từ khi Chise đưa ly cái ly kia đến trước mặt, tôi đã không thể rời mắt được khỏi nó cứ như mấy đưa chết đói mấy ngày trời thấy đồ ăn ngon vậy, không thể rời khỏi cái ly, không phải nói cho đúng thì chính là thứ bên trong đang toả ra mùi thơm ngát từ đầu.
Đó là một thứ chất lỏng màu đỏ có mùi thơm ngào ngạt như kẹo ngọt, không sai, nó thơm đến như vậy nhưng lại có màu đỏ sáng của máu tươi mà tôi biết.
Nếu tôi đoán không nhầm, không, tôi dám khẳng định đây chính là máu của Chise bởi vì từ khi đến thế giới này, chỉ có máu của Chise và Juliet mới kích thích khứu giác của tôi thế này và sẽ không thể nào quên được huống chi mới ngửi được hôm kia.
Tôi đã không cầm lấy cái ly mà uống ngay khi bản năng thôi thúc phải giật lấy nó từ tay Chise, mà chỉ ngồi nhìn nó rồi cố gắng dời mắt lên.
- Cô không đói sao? Cầm lấy đi chứ? Không lẽ máu của tôi đối với cô mùi vị cũng không vừa ý?
Vừa đưa mắt lên nhìn, tôi đã thấy một Chise đang tỏ ra khó chịu.
Rồi tôi nhanh chóng lắc đầu, đưa tay vội bắt lấy ly máu từ tay Chise, như thể sợ cô ấy lấy nó lại vậy.
- Thật sự thì...tại sao cô lại quay lại vậy Chise?
Tôi cầm lấy ly máu về phía mình và mở miệng hỏi.
Tôi không nghĩ những Chise nói chính là lý do thật sự cô quay lại, nên mới hỏi như vậy.
Chise không trả lời tôi ngay mà ngồi vào chiếc ghế trước đó với đôi mắt có chút nghi ngờ.
- Cô nói rằng mình sống ở một thế giới khác đúng không? Vậy cô kể xem thế giới đó của cô thế nào đi.
Tôi ở đây chính là vì muốn nghe nó.
Nếu chưa nghe rõ ràng, tôi cảm thấy khó lòng mà cứ rời đi trong cái sự lừa gạt trẻ con này.
- Vậy cô tin tôi?
- Không, tôi chưa tin cô đâu.
Cái này còn phải tùy thuộc vào câu chuyện của cô nữa.
Tôi lần này sẽ không dễ dàng đánh mất lý trí như trước đó.
Chise có vẻ như rút được kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này gương mặt của cổ tỏ ra kiên định hơn hẳn mà có ý định nghe tôi nói.
- Nhưng trước đó cô uống cho xong đi.
Nếu như cô nói là sự thật, chắc cô không biết giống loài của mình là một thảm hoạ di động nếu như không được uống máu trong thời gian dài đi.
Để tôi nói cho cô biết.
Khi cô không uống máu trong một thời gian dài, không chỉ cơ thể của cô sẽ bị tự hoại mà ý thức của cô cũng sẽ bị lu mờ theo để bản năng chi phối.
Đến một thời điểm nhất định, cô sẽ không thể giữ được bản thân của mình nữa mà bắt đầu biến thành một con quái vật chỉ biết hút máu bất cứ nhân loại nào trong tầm mắt.
Tôi được đào tạo để săn giết những Ma cà rồng, nhưng giờ thì tôi muốn ở đây trông chừng cô, xem đó như một lý do nữa mà tôi ở lại đây đi.
- ...
Nguy hiểm như vậy? Hoặc...ực.
Thông qua những lời của Chise, tôi có cảm giác nhớ lại gì đó từ các giấc mơ và biểu hiện bất thường của mình từ hôm qua đến giờ.
Nếu như những gì Chise nói là sự thật, thì tôi là một thảm hoạ di động thật sự nếu nhịn máu quá lâu rồi còn gì.
Thật sự là tôi quá bất cẩn khi chỉ hỏi thông tin mỗi Juliet, người mà chỉ biết sơ sơ về Ma cà rồng.
Nhưng cái này cũng không thể trách được rồi.
Ma cà rồng, đây chính là chủng tộc của tôi hiện tại và tôi cũng chẳng thể biết gì về nó khi trước còn là con người, ngoài những gì biết từ Juliet.
Không chỉ vậy, tôi cũng không thể biết được mình có bao nhiêu thời gian và cũng tưởng việc mình không cần phải uống máu từ đầu mà chỉ cần ăn là một đặc quyền của người tái sinh, nhưng coi bộ tôi đã lầm.
Và chính cái sự hiểu lầm đó, đã dần đến chuyện tôi không biết mình cũng cần phải uống máu, giống những Ma cà rồng bình thường khác như ngày hôm nay.
- Nói như vậy.
Cô rất rành về Ma cà rồng?
Từ những gì Chise nói, tôi có cảm giác Chise-Kẻ săn Ma cà rồng, có rất nhiều kiến thức về mình, đúng hơn là chủng tộc.
- Đúng vậy.
Bây giờ ngoài bảy Ma cà rồng khác, tôi có lẽ là con người duy nhất trên thế giới này hiểu rõ về Ma cà rồng, cũng như là người duy nhất còn sống sau khi được đạo tạo...từ...
Chise đang nói đến đây thì tự dưng ngừng lại như không muốn nói nữa.
Trong mắt cô, tôi có thể thấy được rõ sự sợ hãi, cùng như hận thù toả ra.
- Chuyện này cô không cần biết đâu.
Cô chỉ cần biết là tôi là Kẻ săn Ma cà rồng duy nhất tồn tại trên thế giới này là được.
Kết quả là, sau đó Chise đã giở ra một bộ lạnh nhạt nhìn tôi mà nói, như thể cô ấy đang dùng đôi mắt của kẻ đi săn nhìn con mồi vậy.
- Được rồi, vậy tôi cũng không hỏi.
Tôi gật nhẹ đầu rồi đưa chiếc ly máu toả ra mùi hương tham ngát lên miệng mình, thử nhấm một ngụm nhỏ.
M-Mùi vị thật tuyệt!
Đây không phải là cái món tiết canh gà vịt mà ba tôi ăn và mình cũng từng ké qua.
Không hề có mùi tanh tưởi của máu, thay vào đó là một mùi ngọt đến không cách nào dùng lời hay sự liên tưởng nào để tả ra.
Nhưng thay vì cảm thấy rợn da gà do quá ngọt, tôi lại thấy nó thật ngon, không chỉ vậy, bên trong thâm tâm còn giống như đang có cái gì đó được bổ sung nữa.
Ngụm đầu tiên sẽ có ngụm thứ hai, gần như chìm đắm trong sự ngọt lịm từ máu của Chise, tôi không biết từ lúc nào mình đã uống những dòng máu của Chise và lỡ xem nó như một món ăn ngon nhất mà mình từng được thưởng thức được.
Xem những bộ phim liên quan đến Ma cà rồng tại thế giới của mình, tôi đã luôn tự hỏi làm sao một Ma cà rồng có thể uống máu tươi khi nó tanh như vậy.
Nhưng giờ thì rõ rồi, làm sao có chuyện đó khi khứu và vị giác của Ma cà rồng cảm nhận máu người lại có vị ngon đến như thế này chứ?
Rồi trong khi tôi đang thưởng thức từng ngụm máu của Chise, một chuyện không ngờ đến đã diễn ra khi kỹ năng [Tra xét thông tin], thứ tôi không có ý định sử dụng ngay từ đầu vì nghĩ đó là phạm luật "xâm phạm quyền cá nhân" đã bỗng nhiên tự động kích hoạt.
Trong một thoáng chóc, tôi giống như xem một đoạn phim mười sáu năm qua góc nhìn thứ nhất được tua với tốc độ không tưởng vậy.
Tôi đã thấy được mình được sinh ra từ một đôi vợ chồng thường dân bình thường, lúc ba tuổi tôi đã làm nghi lễ rửa tội và nhận được ban phúc tử Nữ thần trước cột đá Awak giống khối nham thạch có hình trụ, bên trong một điện thờ trông nhỏ hơn nơi tôi đã tỉnh lại.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong điện thờ tôi đi ra cũng có một trụ đá này, nhưng lại không quá chú tâm đến nó vì nhìn nó như một cột đá cho đẹp dựng kế bên tượng Nữ thần mà thôi.
Sau đó tôi đã sống thêm ba năm bên gia đình trong hạnh phúc với một tương lai mở rộng với những kỹ năng, có thể được nhận vào làm Hiệp sĩ Hoàng gia trong tương lai, trước khi một tai hoạ đã diễn ra.
Chuyện đó diễn ra vào ban đêm, trong khi tôi đang ngủ, thì cha mẹ tôi bỗng đánh thức tôi dậy, ôm tôi mà chạy đi.
Tôi khi đó đang mơ màng, nên chỉ kịp nhận ra làng mình đang bóc cháy và có nhiều con quái vật chạy loạn giết chết những người trong làng.
Trên bầu trời, từng tiếng sâm chớp, không, nói cho đúng thì giống như đang ở thứ gì đó đang diễn ra trên bầu trời.
Bằng đôi mắt thường lúc này, tôi chỉ có thể thấy đó là ba bóng người đang đánh nhau một vs hai với một tốc độ không tưởng và tạo ra những tiếng đùng đùng từ Ma thuật không khác gì với tiếng sâm chớp vang dội từ bầu trời giông bão.
Mọi chuyện đến đó tưởng như đủ tệ thì chúng tôi đã bị tấn công bởi những con quái vật.
Tôi khi đó còn quá nhỏ, nên dù có kỹ năng nhưng vẫn chỉ biết tỏ ra sợ hãi, khóc lóc để cho cha mẹ cứu lấy và hi sinh khi bảo tôi chạy đi trong khi họ làm mồi nhử.
Tôi đã khóc khi bỏ chạy bằng toàn bộ khả năng của mình, một con người có kỹ năng, dù chỉ là một đứa trẻ nhưng tốc độ của tôi khi đó đã bỏ xa những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhưng, sau đó tôi đã không thể chạy thoát được.
Thoát khỏi những con quái vật, tôi đã đau khổ khóc và nghĩ rằng mình đã được sống nhờ cha mẹ cứu.
Tuy nhiên, vào lúc đó thì đã có một nhóm người mặc giáp kéo đến bắt tôi đi.
Họ đã đánh ngất tôi, nên cả quá trình tôi đã chẳng thể biết được chuyện gì cho đến khi lần mở mắt ra tiếp theo.
Tôi tỉnh lại và thấy mình đang đứng ở một quảng trưởng lớn.
Bên cạnh còn có rất nhiều đứa trẻ khác cũng giống như mình.
Tôi đứng đây không phải vì chủ động, mà là bị sai khiến vô thức khi lúc đó đang bị một chiếc vòng nô lệ siết vào cổ.
Tôi chỉ biết được nó khi những gì một gã đàn ông tự xưng là Gester nói về chuyện tại sao chúng tôi lại ở đây, chúng tôi sẽ làm gì trong tương lai, và phải làm thế nào để phục vụ cho tổ chức này.
Một cái tổ chức mà sẽ dạy cho những đứa trẻ có những kỹ năng kết hợp thành Ma vũ sư như chúng tôi trở thành những thợ săn Ma cà rồng-kẻ đã khiến cho chúng tôi mất đi gia đình trong khi đang đánh nhau.
Nhưng không phải là tất cả, khi những cuộc thí nghiệm sẽ diễn ra trên tất cả và chỉ cho phép chọn ra những kẻ mạnh nhất.
Bốn năm đầu tôi chỉ được huấn luyện những kỹ năng chiến đấu và tri thức từ cơ bản đến chiều sâu từ một Ma kiếm sư lão luyện.
Ông ta là một người đàn ông lạnh lùng, gần như ngoài những điều dạy tôi, ông ta chưa bao giờ có ý định sẽ nói chuyện với tôi về bất cứ thứ gì.
Tôi cũng thể hỏi ông ta bất cứ thứ gì khi cái vòng trên cổ đã ức chế hoàn toàn khả năng suy nghĩ về câu hỏi của tôi, mỗi khi nghĩ đến tôi đều sẽ cảm thấy đầu óc trống rỗng và chuyển hướng suy nghĩ đi.
Không chỉ là kỹ năng và tri thức, tôi trong bốn năm sẽ thường đưa ra làm các cuộc thí nghiệm bằng cách bị tiêm vào người các loại thuốc mà sau đó sẽ cảm thấy cơ thể cảm thấy đau điếng đến mức không muốn sống.
Chưa dừng lại ở đó, tôi còn sẽ thường xuyên bắt chịu đựng những cuộc oanh tạc Ma thuật đến từ các Pháp sư từ tổ chức cho đến khi gần như chết đi thì lại được cứu chữa để tiếp tục.
Ngoài tôi ra, nhiều đứa trẻ khác cũng như vậy nhưng trong bốn năm đó chúng không phải đều sống, mà gần như một nửa đã bị đào thải, chết trong những cuộc thử nghiệm khắc nghiệt đấy.
Trong thời điểm này, tôi gần như mơ hồ về sự tồn tại của bản thân, thứ tôi biết chỉ có học, để bị đem ra thử nghiệm và chịu Ma thuật bắn vào cơ thể mạnh qua mỗi ngày.
Hai năm tiếp theo đó kết hợp cùng những việc trước, tôi cùng những đứa trẻ khác thường sẽ bị đem bỏ vào những khu rừng đầy quái vật nguy hiểm, với mục đích thực chiến.
Trong lần đầu tiên thí nghiệm, lại một nửa nữa ra đi vì những con quái vật chúng gặp đều có hạng C, gần như không phải là thứ mà chúng có thể đấu lại được.
Năm tiếp theo nữa tôi và những đứa trẻ khác lại bị cưỡng chế chinh phục một mê cung hạng A một mình, vẫn như trước đó rất nhiều người đã chết đi.
Năm tiếp theo tôi và những đứa trẻ khác lại bị cưỡng chế quyết đấu với những con quái vật hạng S và vẫn có những người ra đi dù đã không còn nhiều người nữa.
Năm kế nữa chúng tôi đã bắt đầu đầu ép phải thực chiến với nhau và sau đó là giết lẫn nhau chỉ để lại một người duy nhất trong mười tám người còn lại để nhận lấy một món Ma cụ truyền thuyết có tên là Ma vũ, thứ vũ khí đối ngược với Thánh vũ, cũng như là hai món Ma cụ duy nhất được tạo nên từ thế giới mà không qua bất cứ bàn tay nhân loại nào, với khả năng đặc biệt có thể biến đổi thành bất cứ vũ khí nào hợp với chủ nhân.
Nhưng trước khi cuộc chiến giết nhau thật sự xảy ra, thảm hoạ lần nữa đã xảy ra, khi mà lại vào ban đêm.
Tôi lúc đó có hơi mơ hồ về mọi thứ nên ban đầu chỉ biết được rằng mình đang phải cố gắng sống sót khi những trần nhà đổ sụp xuống bản thân, từ căn cứ được theo lối bí mật sâu bên dưới lòng đất, có hàng tấn đất đá và kim loại được sắp xếp thành mà không có thanh kiếm nào trong tay.
Rồi bằng một cách nào đó, tôi đã sống sót bò lên được mặt đất với hàng tá vết thương nặng trên cơ thể, tay phải gần như gãy nát vì phải dùng nó để chống đỡ đất đá, cổ chân trái đã bị trẹo đứt gân gần như không còn cử động được, còn bụng thì đang xuyên qua một thanh sắt nhưng không trúng chỗ trí mạng.
Nhưng tôi đã không đánh mất đi ý thức, vì so với những nổi đau mình đã chịu từ mấy năm qua, số này chẳng là gì cả.
Tôi bò lên được mặt đất thì mới thấy rõ được chuyện gì đang diễn ra.
Một cuộc chiến đã diễn ra ngay trên căn cứ đang sụp đổ, giữa người đàn ông dẫn đầu tổ chức-Gester ngày đó và một con rồng Cổ đại, theo kiến thức tôi được biết thì là loài rồng có sức mạnh hạng SSS+, chỉ dưới những Ma cà rồng không thể dùng những chữ cái ra để đo đếm sức mạnh.
Người đàn ông tên Gester kia thật sự rất mạnh khi có thể dùng một thanh trường kiếm đen tuyền, có chút đẹp mắt khi dính giữa thân có dính một viên pha lê màu tím xẫm như bóng tối hình thoi gần chui kiếm, đánh ngang ngửa với con rồng thậm chí còn khiến nó bị thương và dần áp đảo.
Tuy nhiên sau đó trận chiến đã kết thúc trong một nốt nhạc khi một cô gái tóc đen vác theo một cây lưỡi hái tử thần màu đỏ xuất hiện từ bầu trời và đạp ông ta dính vào mặt đất.
Không cần để ý nhiều, từ đôi cánh từ Ma năng cô ta mở bung hai bên hông, tôi liền dễ dàng nhận ra cô ta chính là một Ma cà rồng, thứ mà tổ chức này muốn đào tạo tôi săn giết.
Rồi giống như biết không thể thắng được cô ta, Gester vội vàng bò dậy quỳ xuống cầu xin vang tha.
Nhưng mọi lời của ông ta gần như vô dụng khi cô gái kia chỉ đi đến cạnh ông ta và nói nhỏ một vài câu gì đó, khiến ông ta chỉ chết lặng ở
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...