Ngồi tại phòng ăn, Rerlyn Wayver, lãnh chúa của thành Cluon đưa tay bóp lấy hai bên tráng của mình, trông có vẻ mệt mỏi.
Anh có ngoại hình khá trẻ, chỉ mới hơn hai mươi lăm, tóc đỏ cam đầy nổi bật, cùng một vẻ điển trai của những tràng chai quý tộc điển hình.
Tuy nhiên, vẻ mặt điển trai đó của anh hiện tại không có chút nào là vui vẻ, mà chỉ bao trùm một sự phiền muộn.
Sự buồn phiền đó chính là đến từ sáng hôm nay, khi người anh muốn mời đến giúp đỡ mình, một cô gái có tên là Lilianna lại đột nhiên bỏ trốn cùng bạn đồng hành của mình.
Lời mời từ một quý tộc bị từ chối, không, còn tệ hơn cả từ chối là trốn chạy, khiến anh cảm thấy rất phiền muộn.
Đến bây giờ anh luôn phải tự hỏi danh tiếng của mình bên ngoài có phải không ổn hay không, mà cô gái kia cứ như vậy mà chạy mất.
Ngoài ra thì trong cả ngày hôm nay, trong lúc giải quyết tùm lum giấy tờ từ các nơi trong lãnh địa gửi đến, anh đã liên tục bị xao nhãn bởi chính điều đó.
Làm cho công việc cũng không thuận buồm xuôi gió như những ngày mà anh bắt đầu làm lãnh chúa cho đến nay.
Trong khi Rerlyn đang bóp tráng mình để cố đưa ra một lời giải thích hợp lý trong đầu, từ phía bên ngoài phòng ăn, Venlla hiệp sĩ trưởng với bộ giáp nặng nề trên người bước vào.
Venlla đã cúi đầu với Rerlyn một cái trước khi lên tiếng với gương mặt nghiêm túc.
- Lãnh chúa.
- Thế nào?
Rerlyn đang khó chịu trở nên thư giản một chút nhìn sang Venlla, nhưng sau đó lại trở lại như cũ.
- Hai cô ta vẫn chưa về?
Không thấy Venlla dẫn theo người mình cần, Rerlyn lập tức dùng lời lẽ khẳng định để hỏi.
- Vâng ạ, theo quan sát của tôi có lẽ hai cô ta sẽ không về vào hôm nay.
Venlla trong lòng rất e sợ Rerlyn vì anh là chủ, nhưng vẫn biểu hiện ra một bộ mặt nghiêm túc báo lại suy đoán của mình từ những tin tức của các lính cổng vừa đến tai ông.
Sau khi Lilianna và Chise rời khỏi thành phố, ông được được Rerlyn giao cho nhiệm vụ canh gác bốn cánh cổng, để trông chừng hai người về thì sẽ lén vào bằng cổng khác và giữ lại để đem đến cho mình.
Tuy nhiên dù cho chờ cả ngày trời, đến tối hai người vẫn không thấy cả hai về, nên ông đã phải quay về lại đây báo tin cho Rerlyn biết.
Ngoài ra thì theo như thời khoá biểu của thế giới này, thì ai ở ngoài, cũng sẽ tự động dựng trại nghỉ ngơi để tránh quái vật hoạt động mạnh về đêm sẽ tấn công, nên chuyện trông chờ vào thời điểm này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi hai người kia chắc chắn sẽ không về.
- Thật sự không thể chấp nhận được.
Venlla, ngươi nói thật cho ta nghe.
Danh tiếng của ta ở bên ngoài có phải là không được tốt hay không?
Đôi lúc do làm quý tộc nên các điều xấu về mình sẽ rất khó nghe vì ai cũng đều giữ mồm giữ miệng lúc ở bên, nên Rerlyn mới cảm thấy nghi ngờ với bản thân mình, sợ mình đã làm điều gì đó không được tốt lắm từ khi nhận lãnh địa cho đến hôm nay.
- Điều đó là không thể nào thưa ngài.
Venlla được hỏi thì nghiêm túc hơn mà trả lời, đôi mắt không hề có ý định né tránh ánh nhìn của Rerlyn.
Bởi trong mắt ông, Rerlyn tuy nói chỉ là một lãnh chúa trẻ, nhưng anh đã quản lý được lãnh địa của mình rất tốt.
Ít nhất là trong năm năm qua, không hề có bất cứ sự phàn nàn nào đến từ dân chúng trong thành phố và các ngồi làng từ khu vực xung quanh.
- Theo tôi thấy thì danh tiếng của ngài với người dân trong lãnh địa khá tốt.
Những người đàn ông luôn ngưởng mộ tài năng của ngài, các cô gái thì luôn say mê ái mộ vẻ đẹp của ngài.
Nên chuyện ngài có bất cứ danh tiếng xấu nào ở bên ngoài, là điều không thể xảy ra.
- Vậy ta hỏi ngươi.
Bình thường Rerlyn có lẽ sẽ tỏ ra hài lòng với lời su nịnh kia Venlla, nhưng lúc này thì lại nhăn mặt khó chịu hỏi lại.
- Tại sao cô gái đó lại từ chối lời mời của ta?
- ...
Đây là một câu hỏi khó đấy chúa tể của tôi.
Venlla đã im lặng với suy nghĩ của mình đôi chút trước khi lại mở lời với những thông tin mà mình kiếm được của Lilianna vào hôm nay, cùng suy đoán của riêng mình về tình trạng của cô.
- Theo thông tin mà tôi thu thập từ cô gái tên Lilianna.
Tôi nghĩ cũng không hẳn là cô ta nghe đến danh tiếng xấu của ngài mà từ chối lời mời.
- Hm?
Lời Venlla nói làm cho Rerlyn từ cảm thấy khó chịu trở nên hơi hứng thú chăm chú nghe.
- Theo thông tin mà tôi biết thì cô ta không phải là người dân trong lãnh địa của ngài từ đâu.
Cô ta đến nơi này từ hai ngày trước và đăng ký làm mạo hiểm giả.
Cho nên nếu giả dụ thì, trường hợp cô ta có ấn tượng xấu với quý tộc nhất định sẽ là chính xác nhất, để khiến cô ta lại bỏ chạy khi được ngài mới.
- Ngươi nói phải!
Rerlyn đập tay lên bàn ăn đứng bật dậy.
Mọi suy nghĩ của Rerlyn về sự chạy trốn của Lilianna gần như chỉ vì cái giả thuyết của Venlla làm thông suốt.
Mặc dù nó trật lất khi Lilianna bỏ chạy khỏi anh chẳng qua chỉ là không muốn gặp phiền phức, và trong tâm trí của cô thì quý tộc thời trung cổ chính là sự phiền phức không nên dây vào mà thôi.
- Làm sao mà ta không thể nghĩ đến chuyện này nhỉ.
Từ suy nghĩ đơn giản đó của Venlla, nhưng suy nghĩ phức tạp khác dần hình thành trong đầu của Rerlyn.
- Vậy ngươi nói xem.
Rerlyn bước đến đối diện Venlla chỉ tay lắc lư hỏi.
- Nếu như cô ta có ấn tượng xấu với quý tộc như vậy thì cô ta sẽ chịu giúp ta khi quay về hay không? Hay cô ta sẽ không thèm quay về và chạy trốn luôn?
- Điều đó thật sự là rất khó nói thưa ngài.
Venlla nối tiếp lời của Rerlyn mà đáp.
- Theo như tôi thấy thì cô ta và bạn đồng hành của mình đã nhận nhiệm vụ tại Hội Mạo hiểm giả vào hôm nay, nên khả năng lớn nhất họ sẽ trở về vào ngày mai hoặc mốt.
Sự tránh mặt này đơn giản mà nghĩ, cô ta cũng chỉ muốn xem đó là một lời từ chối với ngài, mong ngài cảm thấy mình cao quý sẽ có lòng tự trọng mà không đưa lời mời đến cô ta nữa.
- ...
Với lời suy đoán đơn giản nhưng lại đầy chính xác của Venlla, Rerlyn đã lâm vào trầm tư.
Tuy nhiên, anh không xem trọng suy nghĩ của Venlla, mà chỉ nghĩ đến chuyện tệ hơn chính là Lilianna và bạn đồng hành của mình có khi là sẽ trốn luôn anh sau khi đã thực hiện xong nhiệm vụ nhận được từ Hội vì ấn tượng xấu với quý tộc, mặc kệ có là về hay không đi chăng nữa.
Theo Rerlyn nghe nói, năng lực của Lilianna thật sự rất đáng sợ.
Cô có thể dùng tay bóp vỡ vòng cổ nô lệ bằng tay không, có thể đấm một cú khiến cho cả ngọn núi sụp đổ và một tốc độ xuất chúng, cùng khả năng giải lời nguyền chỉ bằng một cái tát.
Bỏ khả năng giải lời nguyền đi, Lilianna trong mắt Rerlyn nhất định là một cô gái rất mạnh.
Đó còn chưa kể đến chuyện cô bạn đồng hành bên cạnh của cô cũng không phải dạng vừa, theo thông tin những mạo hiểm giả bị bắt làm nô lệ, cô cũng có sức mạnh ít nhất là từ hạng A trở lên khi có thể tiêu trừ được một băng săn nô lệ hạng A+.
Hai người mà hợp lực lại với nhau, đừng nói là toàn bộ lính của anh, họ nhất định muốn chạy thêm anh vào cũng không thể nào ngăn nổi.
- Bettar chuẩn bị xe ngựa...không chuẩn bị ngựa thôi.
Ta muốn đích thân đến gặp cô ta một cách nhanh nhất.
Nghĩ đến đây, Rerlyn không thể nhịn được nữa, quyết định ra lệnh cho người quản gia đang đứng một góc cùng các người hầu khác trong phòng ăn.
Bettar là một lão già đã quá tuổi tứ tuần, dáng vẻ cao ráo gương mặt thì giống như lúc nào cũng sẽ bình tĩnh như một quản gia chuẩn mực có kinh nghiệm, nhưng lại không để râu.
Nghe Rerlyn ra lệnh, Bettar đã không tuân lệnh ngay mà lại nhíu con mắt bên phải trong khoảng khắc ngăn ngủi rồi quay sang nhìn lãnh chúa của mình.
- Lãnh chúa, như vậy cũng không quá tốt.
Là lãnh chúa, ngài là một quý tộc, tôi nghĩ rằng ngài không nên tự hạ thấp mình để gặp cô ta.
Tại sao ngài không thử bình tĩnh chờ đợi thêm một ngày nữa? Biết đâu được cô ta sẽ trở về thì sao?
Không biết Rerlyn đang suy nghĩ sâu xa cái gì, trách nhiệm của Bettar chỉ là lo cho lối hành xử của anh mà thôi.
Cho nên thay vì nghĩ đến Rerlyn đang nghĩ gì, Bettar chỉ quan tâm đến cách làm của anh và cảm thấy nó không hề thích hợp với một quý tộc cao quý ở thời đại này.
- Vậy nếu lỡ như cô ta bỏ đi luôn thì sao đây? Ngươi nghĩ mình có thể tìm ra thêm một ai đó đủ khả năng để giúp cho ta hay không? Hay là ngươi chỉ giống như mấy năm qua, làm một quản gia và nghe theo lệnh cha ta mà làm việc?
Rerlyn gần như không để tâm đến lời của Bettar chỉ hỏi lại với lời lẽ quở trách.
- Không nói nhiều nữa, chuẩn bị con ngựa nhanh nhất đến đây cho ta.
Ta muốn đích thân đến đó gặp cô ta.
Thông tin về nhiệm vụ mà Lilianna đi làm, Rerlyn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên anh không cần phải hỏi lại bất cứ ai ở đây cả.
- Vâng, thưa ngài.
Dù rất không muốn Rerlyn làm hành động này, tuy nhiên Bettar cũng thể tìm ra được lời lẽ nào phản bác.
Bởi thực sự thì nhiều năm qua, ông đã cố giúp cha của Rerlyn giải quyết vấn đề gia đình Wayver, nhưng đều không có kết quả lắm.
Giờ nghĩ đến chuyện có người đủ khả năng để giúp đỡ, Bettar có muốn nói cũng nói không được với sự nôn nóng của Rerlyn.
Tuân theo lệnh, Bettar chỉ còn có thể rời khỏi phòng ăn để đi chuẩn bị cho Rerlyn con ngựa tốt nhất, sẵn sàng cho chuyến hành trình đêm tối này.
- Xin ngài hãy để tôi đi theo.
- Được.
Rerlyn rất dễ chịu chấp nhận lời yên cầu của Venlla.
Hành trình trong đêm đó chính là sự mạo hiểm khi có rất nhiều quái vật nguy hiểm chỉ hoạt động mạnh về đêm, Rerlyn với Ma thuật của mình chưa chắc có thể sẽ nhẹ nhỏm đi đến làng Eiluo, nên Venlla không nói anh cũng sẽ ra lệnh rồi.
===
Phía Tây Bắc tại lãnh địa của Thú nhân, nằm tiếp giáp với biển, tại một sa mạc cát hoang vu có diện tích của một quốc gia rộng lớn với không khí có lượng Ma năng thấp tới mức, khiến nó quanh năm không có bất cứ giọt mưa hay ngọn gió nào; cũng như sinh vật sống lệ thuộc vào Ma năng vì vậy không thể tồn tại được ở đây.
Với tất cả những điều đó, đã biến sa mạc này trở thành một vùng đất được mệnh danh với cái tên Sa Mạc Chết mà gần như không có bất cứ sinh vật nào dám xâm phạm vào.
Giữa đêm tối trong bầu không khí tĩnh mịt ở đó, một bóng đã người vụt qua bầu trời như một tia chớp, khoáy đảo cả không khí của sa mạc.
Đúng hơn thì, khi người đó lao qua, từ không khí những tia chớp vàng đã được lưu lại cùng một ngọn gió mạnh cuống bay hết cả vùng cát bên dưới.
Nhìn lại gần hơn, mới thấy đây là một cô gái trẻ khoảng mười sáu.
Cô có ngoại hình xinh đẹp ưa nhìn, cùng một mái tóc vàng ngắn uống lượn, thắc bím một bên với vẻ thanh nhã bằng một chiếc dây buộc được trang trí một đoá hoa hồng đỏ đậm, cùng những sợ ruy băng dài.
Cô mặc trên người là một bộ váy quý tộc xoè đen tuyền dây chéo hở vai.
Tuy nó không lộng lẫy, nhưng lại đem cho cô một nét đẹp cao quý hài hoà với sự thanh nhã cô mang theo.
Cô bay dựa trên một đôi cánh dơi vàng tạo từ Ma năng bọc bởi điện mọc ra từ hai bên hông.
Đôi mắt của cô thì đỏ rực dưới ánh sáng của những tia điện vàng bao quanh người.
Chỉ bằng hai điều này, rất dễ nhận ra cô chính là một trong bảy Ma cà rồng khác đang được biết đến trên toàn thế giới, với cái danh Hoa Hồng của sấm chớp Rosalia Clear.
Cô tới đây chính là theo lệnh của Viluna sau khi đã giao xong những lá thư mời mình đem đi cho các vương quốc thú nhân.
Nơi cô đang tiến thẳng đến chính là trung tâm của xa mạc này, đó là một vùng đất hoàn toàn chết, không có Ma năng; còn Nghịch Ma năng thì cũng bị một sức mạnh bí ẩn đem tản đi khỏi sa mạc.
Thứ tồn tại ở đây chỉ có cát xa mạc và một cái kết giới mang một sức mạnh u ám có kích cỡ ngang cái thành phố tầm trung.
Từ phía ngoài nhình vào, dù bằng đôi mắt tốt cỡ nào, cũng chỉ thấy được một mảnh đen kịch hình bán cầu nằm sừng sững trên mặt cát sa mạc.
- Nơi này thật khó chịu...
Rosalia dù là Ma cà rồng, nhưng vì là sinh vật phụ thuộc vào Ma năng nên khi bay đến nơi này cũng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Cô dần mất thăng bằng trên không trung khi tiếp xúc đến trung tâm sa mạc, điều đáng ra sẽ chẳng thể nào xảy ra được với cô.
Tuy nhiên, chuyện đó cũng không làm khó được cô lâu, chỉ trong thoáng chóc, Rosalia đã ổn định lại được cơ thể mình trên không trung.
Sau đó, cô lại giống như mọi năm, bắt đầu bay xung quanh kết giới để quan sát tình trạng của nó, và không khỏi bắt đầu cảm thấy hâm mộ.
Hoàng tỷ đã bảo mình đến đây để xem, nhưng dù chị ấy không bảo, mình cũng muốn ghé đến nơi này.
Nhìn bao nhiêu lần thì Đại Hoàng tỷ đúng là một Ma cà rồng khủng khiếp.
Phải chi chị ấy đừng phong ấn mình thì tốt biết mấy, mình cũng muốn được thấy chị ấy ghê.
Rosalia chỉ là Ma cà rồng sinh sau nên chuyện về Đại Hoàng tỷ, cách mà cô hay các Ma cà rồng khác ngoài hai người Viluna và Alisia gọi, cô hoàn toàn mù mờ.
Thứ mà cô biết cũng chỉ là những câu chuyện khi còn bé, lúc được đem về Alisia đã kể cho nghe và một số tấm chân dung còn tồn dữ lại ở toà tháp.
Với nó, Đại Hoàng tỷ trong trí tưởng tượng của cô ấn tượng đầu đó chính là một người vô cùng xinh đẹp, sau đó mới đến vô cùng giỏi giang, cuối cùng là vô cùng mạnh mẽ khi có thể một mình dạy dỗ được hai bà chị khủng bố ở nhà-hai người mà chỉ cần một trong đó cũng đủ hành cả đám chị em cô lên bờ xuống ruộng, đến thời kì nổi loạn còn chẳng có trong quá trình trưởng thành.
Không chỉ như vậy, hơn một ngàn năm trước vì muốn bảo vệ thế giới này còn hi sinh cả bản thân, kéo kẻ thù vào trong Ma thuật mạnh mẽ nhất mình tạo ra, để giam cầm hắn cùng mình lại bên trong, đem cho thế giới cô sinh ra một sự yên bình mà chỉ chút nữa thì không còn gì.
Mới đầu khi nghe đến kẻ thù bị Đại Hoàng tỷ kéo chung với mình vào kết giới thì Rosalia đã không tin kẻ đó hay Đại Hoàng tỷ của mình mạnh hơn Viluna hay Alisia.
Nhưng ở thời điểm vài trăm năm trước, lúc tiếp súc đến kết giới này lần đầu, Rosalia liền nhận ra, chuyện mà cô tưởng tượng về câu chuyện còn hé nhỏ hơn sự thật hàng trăm ngàn lần.
Khi thậm chí cả hai bà chị của cô có mạnh đến mức nào, cũng không có cửa chạm vào cái kết giới mà Đại Hoàng tỷ đã tạo ra.
Qua mấy trăm năm, kết giới càng còn tồn tại lâu, Rosalia lại càng trở nên hâm mộ vị Đại Hoàng tỷ siêu bá đạo kia của mình thêm nữa.
Đến lúc này, cô chỉ mong có ngày vị Đại Hoàng tỷ kia của mình có thể rời khỏi kết giới để diện kiến một lần.
Nếu nói Viluna và Alisia chính là những đứa em luôn mong ngóng về chị mình, thì cô chính là fan hâm mô số một của vị Đại Hoàng tỷ trong truyền thuyết.
Vẫn như cũ, đến mức năng lượng cũng không hề thay đổi.
Dạo quanh một vòng, gương mặt ngưởng mộ của Rosalia dần sụ xuống vì kết giới vẫn như cũ, không có gì thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất trong mắt cô.
Sau đó cô hít một hơi thật sâu và hét lên về phía kết giới như mọi khi đến.
- Đại Hoàng tỷ!!! Chị có ở trong đó không vậy!!! Hai Hoàng tỷ rất nhớ chị đó!!! Chị có thể bước ra hay trả lời em được không!!! Vẫn là em Rosalia đây ạ!!!!
Tiếng hét của cô vang lên như tiếng sấm, chỉ cần có người ở gần bị điếc cũng sẽ bị tầng suất âm thanh này chấn nát.
Tuy nhiên mặc kệ cô có rống to thế nào, màn kết giới đen kịch như đến ánh sáng cũng không thể khuất xạ kia rung động một chút cũng không có.
- Hà...
Rẹt rẹt rẹt...
Đợi một lát, Rosalia thấy không có hồi âm thì đành phải thở dài ra tiếc nuối.
Sau đó, cô đưa hai tay mình hợp lại, vận Ma năng để tạo ra một Ma thuật thuộc tính Lôi, thật mạnh hình cầu và cố gắng nén nó lại chỉ nhỏ bằng một quả bóng chày toả đầy điện tích màu vàng, có thể hủy diệt cả quốc gia vung tay ném mạnh vào màn kết giới kia, với hi vọng có thể đánh thủng được nó.
Tuy nhiên, để cho Rosalia phải thất vọng chính là khi quả cầu lôi điện của cô chạm vào lớp kết giới, nó ngay tức khắc biến mất như không tồn tại.
- Đáng ghét!...!Đại Hoàng tỷ em đi đây!!! Hẹn năm sau gặp lại nha!!!
Thấy điều đó, Rosalia chỉ có thể siết chặt tay hậm hực rồi mới chào tạm biệt vị Đại Hoàng tỷ mà quay người bay đi.
Vùng đất này tuy Ma cà rồng có thể sống được một khoảng thời gian rất lâu, nhưng vẫn đem đến cho Rosalia một cảm giác khó chịu bức rức không nhỏ nên cô cũng chỉ đến kiểm tra được một vài phút liền sẽ chạy đi ngay.
Nhưng Rolisa không thể biết được, ngay khi cô bay đi không lâu, màn kết giới đã nứt ra một vài khe nứt nhỏ sau đó liền khôi phục bình thường, trở nên yên tĩnh như ban
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...