Tôi đứng trước bảng nhiệm vụ, cảm giác có chút khó chịu.
Bên trái tôi lúc này là cô gái kia, vẫn đôi mắt đỏ lòm như trước chăm chú quan sát tôi như đang xem một món vật phẩm trong hội chợ.
- Cô có thể cho tôi xem mặt một chút được không? Tôi tin chắc nếu nhìn mặt, tôi sẽ biết chúng ta có quen nhau hay không.
Tôi nghe nói mất ngủ sẽ khiến người khác không được minh mẫn.
Cho nên tôi nghĩ cô gái này cũng thế rồi.
Trên đời này làm gì có vụ vô lý như vậy, hết kiếm chuyện quen nhau theo kiểu không biết khi nào, giờ lại muốn xem mặt để xác nhận.
Nằm mơ tôi cũng không cho xem nữa.
- Cô ồn áo quá, đi chỗ khác đi.
Tôi nghĩ rồi, chúng ta không hề quen nhau.
Từ nhỏ đến lớn cũng không, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như cô đấy.
Luật thứ ba của mạo hiểm giả, chỉ có thể làm nhiệm vụ dưới*, và trên mình một cấp.
Cho nên, sau khi thăm dò cái bảng, tôi quyết định chọn nhiệm vụ Erique hạng E, săn một con quái vật hình thỏ đầu có sừng nhọn và có hàm răng nanh trông hung tợn được vẽ trên một tờ giấy nhiệm vụ.
Giá tiền của con này là cao nhất trong tất cả nhiệm vụ cùng hạng với 3 đồng lớn cho ba con thỏ, một lần hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là một nhiệm vụ thu thập có thể làm nhiều lần nên tôi sẽ không được phép xé ra khỏi bảng mà nhìn đến mã số trên nó rồi quay đi đến quầy lễ tân ngày hôm qua.
- Nhiệm vụ số 0235, em muốn làm nó.
Tôi nói với cô lễ tân và đặt lên chiếc thẻ của mình theo những gì được hướng dẫn ngày hôm qua.
- Được, chị sẽ...
- Đợi một chút.
Tôi cũng muốn tham gia.
Hay chúng ta lập đội với nhau đi.
Cô đừng từ chối, hai người đi với nhau sẽ tốt hơn một người.
Tôi biết đặt tính của loài thỏ này ra sau.
Chúng hay đánh lén các nạn nhân, hai người có thể phòng thủ phía sau và trước cho nhau.
Cô gái lễ tân chuẩn bị đóng dấu nhiệm vụ cho tôi thì cô gái tóc lam bỗng chen ngang đến.
- Cô nói hay lắm, nhưng xin lỗi tôi mới chỉ hạng F và mới đăng ký hôm qua.
Cô chắc cũng hơn hạng này rồi nhỉ? Xin...
- Vậy trùng hợp thật, tôi cũng mới đăng ký ngày hôm qua.
Tôi im lặng nhìn chiếc thẻ mà cô gái tóc làm đặt lên bàn, nó có màu trắng.
- Chị cũng nghĩ giống cô bé này đấy.
Hay em lập một đội đi.
Dù sau hai người cũng là người mới, đi chung với nhau vẫn sẽ an toàn hơn nhiều.
Đi chung với loại người này? Tôi nếu mà có thể biểu hiện cảm xúc chắc chắn là nhìn cô gái này bằng một ánh mắt khinh miệt.
- Xong rồi.
Hai em cẩn thận nhé.
- Em đâu có đồng ý?
Tôi cảm thấy hết sức bối rối khi cô gái lễ tân lại tự ý gộp đội với giữa mình và cô gái tóc lam.
- Tân binh các em đều kiêu ngạo như vậy.
Chị có ý tốt thôi, bây giờ mà hủy nhiệm vụ sẽ bị đánh giá xấu đấy.
Cô lễ tân nói rồi đưa tấm thẻ cho tôi.
Tôi cầm liền nhận ra trong nhiệm vụ của mình đã thêm một thành viên mới tên là Chise.
- Đánh giá xấu...
Đời tôi sợ nhất chính là bị người khác xem mình không tốt vào lần đầu tiên gặp mặt.
Nó như cái cách mà người khác nhìn nhận căn bệnh vô cảm của tôi vậy, họ không nhìn vào bản chất thật sự của nó mà luôn chỉ đinh ninh rằng tôi đang cố tỏ ra xem thường người khác vào lần đầu tiên gặp mặt.
Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức trong lúc giao tiếp với xã hội.
- Chị thắng.
Tôi nói, trong lòng bực bội cất đi tấm thẻ mạo hiểm giả vào không gian giữ đồ, sau đó nhìn sang cô gái tên Chise, người đang nhìn vào tấm thẻ của mình.
- Lilianna, một cái tên thật đẹp.
Tôi biết, tôi đặt mà, đẹp lẫn cách phát âm và nghĩa đấy.
Không hiểu sao, khi nghe cô gái này khen tên mình tôi bỗng có một chút cảm giác hãnh diện.
- Chise, tôi gọi cô như vậy được chứ?
- Tất nhiên.
Từ đây chúng ta sẽ giúp đỡ nhau nhé Lilianna?
Chise đưa tay phải của mình về phía tôi nở một nụ cười.
- Chỉ lần này thôi.
Lần sau đừng bám theo tôi.
Tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy như một cách xã giao hợp tác, sau đó nhanh chóng thả ra.
Cảm giác thế nào nhỉ? Tay của cô gái này thật thô ráp cứ như đã làm công việc nặng nhọc gì đó trong thời gian dài vậy.
Main người ta qua thế giới khác nắm tay gái đều mềm mại, tôi thì thế này đây!
- Hmm, tay cô mềm thật đấy.
Sau khi tôi thả tay, Chise đã nắm thả tay của mình, mặt trông hơi bất ngờ mà nói.
- Đi thôi.
Đừng có phí thời gian của tôi.
- Được.
Ba đồng lớn cho ba con Erique, quyết định rồi mình hôm nay phải săn thật nhiều để tối còn được ăn thả ga! Với ý chí cao ngất, tôi quay người khỏi quầy lễ tân, mang theo Chise cùng nhau ra "Hội Mạo Hiểm Giả".
Sau chuyện của người đàn ông kia, cả hội khi thấy tôi với Chise bước từ trên lầu xuống đều né mặt cả, cho nên tôi đã không bị làm phiền nữa.
Theo những gì được viết trong nhiệm vụ được thêm vào thẻ, thì những con thỏ sẽ sống ở khu rừng phía Nam của thành phố.
Đó cũng là nơi mà hôm qua tôi cùng nhóm của ông chú Ganrd tiến vào, nên không xa nơi tôi ở lắm, đi chừng ba mươi phút hơn đã đến cổng.
Kiểu giống như ông chú Ganrd và nhóm mình ngày hôm qua, tôi lấy thẻ đưa ra với nhóm lính canh cổng mà không cần để họ cầm kiểm tra.
Chuyện này là do những hoa văn phát sáng trên tấm thẻ.
Theo như những gì tôi nghe được từ cô lễ tân thì đây là dấu hiệu cho biết chủ nhân đang cầm tấm thẻ và hoàn toàn không có phạm pháp.
Ngược lại với nó, khi tấm thẻ không phát sáng hay các hoa văn chuyển màu sang đỏ, sẽ là không phải chủ nhân và phạm tội.
Những người này đi qua cổng sẽ lập tức bị bắt lại hoặc kiểm tra lý lịch mới được cho qua.
Việc định người khác có phạm tội hay tôi không rõ nó hoạt động thế nào.
Chỉ nghe là nếu làm việc xấu như trộm cắp, hay giết người vô tội hoa văn tấm thẻ sẽ tự động chuyển sang đỏ.
- Các cô là tân binh sao? Dạo gần đây thường xuyên có mạo hiểm giả mất tích không lý do khi đang làm nhiệm vụ.
Nhất là tân binh, nên hãy cẩn thận đấy.
- Tôi biết rồi, cảm ơn ông chú đã cho tôi biết.
- Không có gì.
Đó là nhiệm vụ của chúng tôi.
Lính canh ở đây cũng thật tốt bụng.
Tôi gật đầu cảm ơn với người lính vừa bảo với mình rồi mới đi qua cổng.
- Sợ không? Cô yên tâm tôi nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn.
Vừa qua cổng, Chise đã bước đi song song với tôi mà tự tin tuyên bố.
- Ừm nhờ cô.
Ai bảo vệ chưa biết đâu.
Bên ngoài tôi hời hợt không cảm xúc nói, còn trong lòng thì tỏ ra khinh thường với sự tự tin kia của Chise.
Đừng quên, ở thế giới này tôi là một ma cà rồng, chỉ là mất tích thôi, có lẽ là quái vật xuất hiện tấn công.
Với tôi mà nói, con nào ra thì tôi đều có thể đập chết được với sức mạnh khủng khiếp của mình lúc này
Theo sự chỉ dẫn của nhiệm vụ, tôi cùng Chise rời khỏi cổng được vài phút thì đã tiếp cận khu rừng mà lũ Erique đang sinh sống.
Từ lúc này, chúng tôi đã bắt đầu yên lặng.
Theo kinh nghiệm đi săn mà tôi có ở thế giới trước, thú vật thường rất sợ tiếng động nên phải yên lặng để đi săn.
Có lẽ do thân xác này nên khi di chuyển yên lặng, chân tôi gần như không hề phát ra tiếng động nào cả.
- Sao không có con nào hết nhỉ?
Đi được ba mươi phút thì tôi bắt đầu cảm thấy kì lạ khi chẳng thấy con Erique nào cả.
Không lẽ là mình đi nhầm khu vực sao? Hay Erique là quái vật hiếm? Tôi thử quay sang Chise định hỏi thì liền nhận được một nụ cười tự mãn của cô ta.
- Hahaha, kỹ năng của cô rất tuyệt, nhưng săn kiểu như vậy là sai cách rồi.
- Sai cách?
Tại sao lại sai nhỉ? Không lẽ mấy con thỏ này có gì đó đặc biệt? Đúng là kiếm tiền không dễ mà.
- Đúng vậy, điều sai thứ nhất của cô khi lại quá yên lặng khi di chuyển.
Để săn được bọn chúng cô phải làm như thế này này.
Vừa nói Chise vừa rút thanh kiếm cùng võ của mình ra khỏi hông, sau đó trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, cô ta bỗng rút thanh kiếm ra khỏi bao gỗ bằng tay phải, tay trái cầm mũi bao kiếm rồi đập chúng vào nhau.
Beng beng beng...
- Erique ơi lại đây đi nào, lại đây đi nào!
Trong lúc đập bao kiếm và kiếm vào nhau, cô ta còn nói lên thật lớn như đang kêu gọi thú cưng nữa.
Nhìn cái cách đi săn này, không hiểu sao tôi cảm giác nó thật quái dị.
Không lẽ mấy con...
- ...
Trong khi tôi còn đang nghi ngờ hành động của Chise, tai, cảm nhận, mũi, tôi bỗng phát hiện ra hàng trăm thứ gì đó đang lúc nhúc kêu gào lao về phía chúng tôi.
- Đến, chúng đến rồi hahaha.
Chise nở ra một cười tươi tắn khi đưa mắt nhìn về phía những con Erique màu đen, mắt đỏ, có sừng dài như kì lân trên đầu đang lúc nhúc nhảy với tốc độ đáng sợ lao về phía chúng tôi từ những hàng cây phía xa.
- À, lưu ý, cách này không nên làm khi là tân binh mạo hiểm giả nhé.
Tôi nghĩ cô rất mạnh nên mới dùng thôi.
Sau này nếu gặp tân binh xin đừng bày họ cách này, chết như chơi đấy.
Chise tỏ ra hiểu biết đút bao kiếm của mình về bên hông giảng dạy tôi nghe.
- ...
Tôi nên nói gì đây? Tôi không có lời nào để nói với cô gái này luôn đấy.
Quả là thế giới fantasy, động vật nhìn như ăn cỏ lại cục súc như thế này.
Gaaaa!
Ầm!
Suy nghĩ bất ngờ của tôi chỉ thoáng qua một chóc mà thôi, sau đó tay tôi liền bọc trong chiếc găng ưa thích của mình từ khi sang thế giới này đấm mạnh vào một con thỏ dẫn đầu húc đến.
Do không biết con thỏ này yếu ớt ra sao, nên tôi đã lỡ tay đấm nó thành nhiều mảnh vụn thịt.
- Cô mạnh đấy.
Nhưng thịt của nó đều có giá trị, nên đừng có đấm nát nó như vậy.
Làm như tôi này.
Roẹt roẹt roẹt...
Chise đã tỏ vẻ kinh ngạc với tôi, nhưng nhanh chóng giảng đạo với tôi và đưa thanh kiếm về phía trước và cứ như đang khiêu vũ, cô ấy vung nhẹ thanh kiếm của mình đem năm con thỏ lao đến chỗ chúng tôi cắt đôi văng ra sau lưng mà không vương ra bất cứ giọt máu nào.
Nhát cắt của cô nó ngọt đến mức đáng sợ.
Quả là thế giới fantasy! Kiếm thuật là phải như thế này chứ.
Vừa nhanh, mạnh lại còn đẹp.
Tôi cảm thán không thôi.
Ở thế giới của tôi, sức lực và độ dẻo dai của con người bị giới hạn rất lớn, nó hoàn toàn không bằng được với cách múa kiếm thần tốc của thế giới này chút nào.
Chise giống như rất có kỹ thuật với chuyện này, đường kiếm của cô gần như không thể thấy được.
Nếu không phải với mắt của mình lúc này, tôi bình thường chưa chắc đã nhìn ra được những nhát chém của Chise chỉ trong phần giây tích tắt vừa rồi là như thế nào.
Không thua kém, tôi cùng tỏ ra một chút sức mạnh của mình bằng cách giảm lực tay lại đập chỉ vừa đủ chấn thương con thỏ mà thôi, không khiến nó nát bét như ban đầu nữa.
Không chỉ một, mà sau màng mở đầu với những con thỏ dẫn đầu rãi rác chạy tới, hàng chục con đã lao về phía chúng tôi để tôi đấm từ xung quanh.
Chise có thể dễ dàng giải quyết chúng nên tôi tạm thời không lo cho cô ta mà chú tâm vào trò chơi đập thỏ của mình.
Để tránh bị đánh lén, Chise còn chủ động tiến ra phía sau lưng tôi để phòng thủ nữa.
Mặc dù chuyện bị đánh lén là không thể với phản xạ của tôi lúc này, nhưng nếu cô ta có ý tốt như vậy, tôi cũng không tiện từ chối.
Từ đấm, chuyển sang vung, đập, tôi làm mọi động tác tay mà mình nghĩ có thể hạ nhiều con nhất trong một lần.
Đám thỏ đối với tôi và Chise cứ như lúa vừa chín đến vậy, chúng lao đến bao nhiêu chúng tôi gặt lấy bấy nhiêu.
Dần dần không biết qua bao lâu, xác chúng bắt đầu nằm lên láng khắp nơi.
Nhiều đến nổi, trong lúc bước đi, không để ý tôi có thể sẽ vô tính dẫm lên máu và nội tạng của bọn chúng do Chise sẻ chúng ra làm hai mà thành.
Roẹt!
- Phù~ xong!
Vụt phạch!
Chise chẻ đôi con thỏ cuối cùng điên cuồng lao đến phía cô sau đó vẫy máu trên thanh kiếm rồi mới tra lại vào bao.
- Thế nào? Tôi lợi hại không?
- Cô mạnh hơn tôi nghĩ đó.
Sức mạnh, tốc độ mà Chise tạo ra trong lúc chiến đấu, khác xa một trời một vực với ông chú Ganrd và Gamer thể hiện ra lúc bị những con sói tấn công.
Nếu cho tôi so sánh thì, đặt Chise vào tình huống lúc đó, với sức mạnh của cô, đừng nói là giết, cô có thể nhẹ nhàng đem cả đàn từng con từng con chặt làm hai cũng không ngoa.
- Hehehe.
Đây chỉ là một chút sức mạnh của tôi thôi.
Nói cho cô biết tôi thật sự rất là mạnh đấy
Nghe tôi khen thì Chise chóng hông ưởng ngực cao khoe khoan nói.
Nếu cô ta nói là thật, vậy cô ta hẳn rất mạnh đi.
- Ừm...bây giờ thu thập Erique thôi.
Tôi hời hợt gật đầu sau khi nghĩ một chút rồi quay người lại, dùng chiếc găng tay nhặt những con Erique còn nguyên do mình đánh nhét vào không gian giữ đồ.
- Chỉ như vậy thôi? Cô không phản ứng tốt hơn sao?
- Tôi bẩm sinh là không có cảm xúc rồi.
Cô bắt tôi phản ứng thì không có tác dụng đâu.
Tôi dùng chiếc găng dạt bay xác mấy con thỏ bị chẻ đôi ra để tìm mấy con thỏ nguyên của mình mà hơi hợt nói với Chise.
- Ra vậy...đợi chút, sao cô không nhặt những con tôi giết?
Chise tỏ vẻ hiểu ý tôi, sau đó thì đột nhiên bất ngờ với điều tôi đang làm.
- Tại sao tôi lại nhặt cho cô?
Dấu vết để lại trên mấy con Erique đã quá rõ rồi, nên tôi sẽ không nhầm lẫn phần của mình với Chise.
Cái này gọi là phần ai nấy lấy đấy, tôi nhất định sẽ không có ý lấy đồ của người khác đâu.
- T-Tại sao? Không phải pháp sư có Ma thuật không gian thường sẽ giúp đồng đội giữ đồ hộ hay sao?
Có vẻ như đây là thường thức của thế giới này.
- Cô nghĩ ai cũng là cái túi đồ của cô sao? Tôi chỉ hợp tác đi săn với cô thôi, không có ý hợp tác giữ đồ cho cô.
Tôi không phải người thế giới này, nên thường thức? Xin lỗi, tôi đây không có cái đó đâu.
Nhặt đồ giùm kẻ phiền phức? Nực cười.
- N-Nhưng tôi không có túi không gian lớn.
Cái túi của tôi chỉ rộng có 3m vuông thôi.
Chise đem ra một cái túi nhỏ khá đặc biệt vì nó nhỏ bằng lòng bàn tay, còn nhỏ hơn cái tôi từng thấy của ông chú Ganrd, mà khó khăn nhìn một vòng bãi chiến trường đầy máu tanh và nội tạng do mình tạo ra.
- Giết nhiều như thế này bỏ uổng lắm đấy!
===
E hèm!
Thời gian không luyến tiếc đến người.
Thế giới không chờ đợi đến người.
Ta vẫn đứng đây chờ đợi người.
Ta vẫn là chỗ dựa của người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...