Bảo Ngọc nắm chặt hai tay, trái tim giống như có dòng điện chạy qua, tê dại lại có chút đau…
Lần đầu gặp nhau là hai năm trước, cũng là bộ dạng gọn gàng sạch sẽ như vậy, cũng là trò đùa trẻ con như vậy.
Chỉ khác là, khi đó mấy cậu nhóc nghịch ngợm nhà họ Tiêu ném bùn vào người Tiêu Mặc Ngôn, nhưng anh lại đứng im ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm mù mịt.
Sau đó, là cô không nhịn được, đi qua đuổi mấy tên nhóc đó đi, cẩn thận giúp anh lau sạch quần áo.
Chậm rãi thu lại ánh nhìn lên trời, từ giây phút đó, đôi mắt thần bí của anh chỉ chuyên tâm vào cô…
Thấy Bảo Ngọc đứng im không nhúc nhích, Bắc Khởi Hiên nhíu lông mày, tiến đến cầm tay cô, đưa cô đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn.
Mắt Bảo Ngọc tràn ngập một màn sương mù, nhìn chăm chú vào người đối diện, xuyên qua thời gian trở về ngày trước.
Dần dần, ánh mắt cô dừng lại trên mặt Tiêu Mặc Ngôn.
Một gương mặt hoàn mỹ, đôi mắt hờ hững sâu thẳm khiến người ta dù có cố gắng đến đâu cũng không cách nào nhìn thấu nội tâm.
Có thể là sóng thần, có thể là núi lửa, cũng có thể chỉ là… một tòa thành trống.
Cô trong lúc vô tình đã xâm nhập qua một lần, chỉ một lần duy nhất.
Đêm đó, anh vừa khóc lại vừa cười, ôm cô, trói cô trên giường, nhưng không làm gì cả, chỉ liên tục hỏi: “Tại sao lại không yêu anh? Vì cái gì mà không yêu anh…”
Khi đó cô mới biết được, nơi đó thực ra không có gì cả.
Môi của anh rất đẹp, ngay cả màu sắc của cánh môi cũng rất diễm lệ, quyến rũ.
Thật bất ngờ khi một người đàn ông có đôi môi như vậy lại không khiến người ta cảm thấy nữ tính.
Anh hơi gầy, qua cúc cổ áo để mở có thể thấy được xương quai xanh.
Rất gợi cảm.
Tiêu Mặc Ngôn thờ ơ nhìn cô, rồi quay người rời đi.
Khoảnh khắc anh lướt qua, cô mở miệng tính nói gì đó, lại chỉ có thể bắt kịp bóng dáng anh.
Ngơ ngẩn nhìn theo, đôi mắt tinh tế chậm rãi cong cong.
Không thể phủ nhận là trong lòng cô có chút chờ mong, cho dù cuộc gặp gỡ ở kiếp này trái ngược với kiếp trước, nhưng cô vẫn cảm ơn ông trời đã cho cô cơ hội được gặp lại anh lần nữa.
Một Tiêu Mặc Ngôn mạnh khỏe.
Bắc Khởi Hiên sớm đã quen với thái độ của Tiêu Mặc Ngôn.
Ở nhà họ Tiêu, anh đích thực là một người ngoài, nhưng điều này cũng không ngăn cản được anh dành được tất cả những thứ anh muốn.
“Đi thôi.” Cầm tay cô định kéo đi thì bàn tay nhỏ mềm mại liền rút về: “Vừa rồi, cảm ơn.”
Sau khi khách khí nói với anh câu cảm ơn, Bảo Ngọc đi trước, một mình xuyên qua rừng đào.
Bắc Khởi Hiên nhướn mày, luôn cảm thấy cô đối với mình quá mức mâu thuẫn.
Là bởi vì cô biết được điều gì rồi sao?
Không, sẽ không.
Anh phủ nhận ý nghĩ này sau đó cũng đi theo vào phòng khách.
“Cậu chủ, hai người này là bạn của cậu Hiên.” Thím Trương giới thiệu.
Tiêu Mặc Ngôn cũng không nhìn mà trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, hai chân lười biếng gác lên bàn trà gỗ lim.
“Thím Trương, mở TV đi.”
Giọng nói của anh uể oải, từ đầu đến cuối tựa như vẫn chưa tỉnh ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...