Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Ngọc Tình tin rằng trong tương lai, bọn họ sẽ còn hơn vả Phong Hòa và những người kia, trở thành những trợ thủ đắc lực nhất của cô.

“Đường chủ, cô gọi tôi!” trong lúc Ngọc Tình đang suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ngọc Tình nhìn lên.

Chỉ thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo da màu đen, bao trọn lấy cơ thể nhanh nhẹn hoạt bát đó, mái tóc dài tới eo màu đen, sắc mặt lạnh lùng phát ra một sự quyến rũ tới lạ thường.

Ngọc Tình nhìn lên và chỉ khẽ cười, bây giờ cô đang nghĩ, một Thích Hiểu như thế này, nếu đưa đi bán thì nhất định sẽ kiếm được khối tiền.

“Chủ nhân, chủ nhân tìm thuộc hạ?” Thích Hiểu nhìn thấy Ngọc Tình đang nhìn bản thân mình cười ngốc nghếch, lại lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.

Từ trong ánh mắt của Ngọc Tình cô ta có thể nhìn ra nụ cười này của Ngọc Tình chẳng có ý tốt đẹp gì! Khôn giống với Ngọc Tình, sự lạnh lùng của Thích Hiểu là thực sự lạnh lùng, cô ta dùng cái thái độ đó để đối xử với tất cả mọi người.

Ngọc Tình lắm khi còn nói đùa nhưng Thích Hiểu thì chưa bao giờ nở nụ cười, càng không cần nói tới việc giống Ngọc Tình, lắm lúc đờ người ra thơ thẩn.

“Ừm!” Ngọc Tình thấy Thích Hiểu hỏi lại một lần nữa, đột nhiên có chút giật mình.

Cái cô gái xinh đẹp lạnh như bang này cười một cái được không hả? ngày nào cũng với khuôn mặt lạnh như tiền làm như Ngọc Tình đang nợ cô ta mấy trăm tệ không bằng.

“Chuẩn bị một chút, ngày mai cùng tôi đi tới tổng bộ của Vân bang!” nói xong Ngọc Tình liền không để ý tới Thích Hiểu đang đứng đó nữa mà quay người bước đi. Trời đã rất muộn rồi, cô phải đi ngủ thôi.

Không hề để ý xem trời đã rất muộn, bạn gọi con nhà người ta dậy chỉ để thông báo một câu, làm người ta cảm thấy thật bất lực.

Song, đêm nay người giống với Ngọc Tình – không để ý tới thời gian đã rất muộn còn có người khác nữa.

Ví dụ như Yến Vân, Yến Vân vừa mới chiếm lĩnh một quán bar của Ngọc Tình xong, lập tức có người thông báo với anh ta rằng Vân Đỉnh có người làm loạn.

Lúc này, Vân Ca đã đem người đến Vân Đỉnh, nhìn vào thiết kế và sự trang hoàng xa xỉ ở đây, anh ta khẽ cười, gọi tới một tiểu đệ, nói nhỏ vào tai cậu ta vài câu.

Tiểu đệ nghe xong gật đầu, quay người chạy đi, còn Vân Ca thì đang hai tay khoanh trước ngực đúng ở cửa của Vân Đỉnh, thưởng thức cảnh đêm của thành phố X.

Khoảng độ một phút sau, một tiếng chuông báo động từ bên trong Vân Đỉnh truyền ra ngoài, Vân Ca nghe mà miệng nhếch cười.

“Cháy nhà rồi!”

“Cháy rồi! chạy nhanh thôi!” chỉ tầm vài giây sau, tiếng thông báo vang lên, đoàn người chen chúc chạy ra khỏi Vân Đỉnh.

Vân Ca nhìn, tầm khoảng 10 phút sau, cuối cùng mới không có người chạy ra nữa.

Vân Ca thấy vậy, cười khểnh, thả tay xuống, thong dong đi vào bên trong, phía sau có các tiểu đệ đi theo.

Vừa mới vào tới Vân Đỉnh, Vân Ca liền giơ tay ra lệnh, cửa của Vân Đỉnh đóng rầm lại một cái.

Vân Ca nhìn vào chiếc đèn pha lê khổng lồ và đẹp đẽ đó, nó phản chiếc ánh sáng chói lóa, dường như lóa cả mắt người nhìn khi hướng lên nhìn nó.

“Đập!”

Vân Ca khẽ cười, một tiếng đập vang lên thanh thảnh, và khi anh ta nói xong, các tiểu đệ phía sau với tốc độ nhanh như chớp đã lập tức vâng lệnh anh ta, bỗng chốc, các tiếng đập phá đồ đạc vang lên.


“Các người là ai?” tiếng động lớn như vậy không biết bảo an của Vân Đỉnh đi đâu hết cả rồi? vậy là, chưa tới một phút, một đội bảo an với quần áo đen xì chạy tới, nhìn Vân Ca với ánh mắt cảnh giác.

Vân Ca nhìn bọn họ đang dùng ánh nhìn cảnh giác để nhìn mình, anh ta cảm thấy thật buồn cười, thật khinh bỉ, chỉ thấy anh ta khẽ nhếch mép lên cười, nhổ ra ba chữ lạnh lùng.

“Đập tất cả!”

Vừa dứt lời, người của bang Chim ưng liền làm việc hăng say hơn. Người của Vân bang thấy vậy, hai mắt lập tức đỏ lên, ai cũng là người cả, mọi hành động của cái người đàn ông này như là đang tát vào mặt họ vậy, bọn họ sao có thể đứng im mà nhìn.

Vậy là người của Vân bang phẫn nộ, bọn họ lập tức xông lên bắt đầu cuộc chiến với người của bang Chim ưng.

Vân Ca chỉ đứng ở một bên nhìn, miệng khẽ cười, tiến lên phía trước một bước, túm lấy vai một người của Vân bang kéo lùi lại về phía sau cho ngã xuống rồi đột nhiên dùng chân giẫm lên.

Không biết do Vân Ca quá mạnh hay người đó quá yếu, cú giẫm đó của Vân Ca làm kẻ đó không bò dậy được.

Vân Ca không hề quan tâm tới phản ứng của người đó, hắn càng động đậy thì những cú đấm cú đá càng hướng vào người hắn ta nhiều hơn.

Mãi cho tới khi tất cả mọi người của Vân bang đã đều nằm dưới đất.

Vân Ca nhìn đám người lăn lóc, rên rỉ dưới đất, giơ tay chỉ huy cho người đưa những người bị thương của bang Chim ưng đi ra, anh khẽ cười, nhìn những người đang nằm dưới đất rồi nói lạnh lùng: “Đường chủ của bọn tao nói, đầu hàng thì sẽ không giết!”

Lời này vừa được nói ra, người của Vân bang đểu muốn chửi cho anh một trận, mẹ kiếp sao không nói sớm! rõ ràng là sắp giết người ta rồi bây giờ mới nói là đầu hàng thì không giết!

Vân Ca nhìn ánh mắt phẫn nộ của những người thuộc Vân bang, khẽ cười: “Các người đoán đúng rồi, sao hả? bọn tao ra tay làm chúng mày hài lòng không?”

Nói xong Vân Ca đảo mắt nhìn Vân Đỉnh một lượt, khẽ cười: “Kể từ ngày hôm nay trở đi Vân Đỉnh sẽ do người của bang Chim ưng tiếp quản! Chúng mày.....về nhà mà bế con đi!”

Vân Ca nói xong, hất tay ra lệnh cho người đem những kẻ này đi, còn bản thân thì đi tới phòng giám đốc trước.

Bận cả một đêm đúng là mệt chết mất, đi uống cốc cà phê trước đã! ừm.....không biết Loan Thụ bên đó thế nào rồi! ở đây bản thân mình tiến hành thuận lợi thế này là hoàn toàn vì hành động bất ngờ, nghĩ tới Loan Thụ bên đó chắc là sớm đã có sự chuẩn bị.

Hi vọng Loan Thụ sẽ không quá thê thảm, bằng không người đó sẽ không dễ dàng tha cho anh ta! Vân Ca vừa nghĩ tới Ngọc Tình, lập tức liền có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Người đó tuy nhìn có vẻ hiền hơn so với Thích Hiểu, nhưng chỉ có những người tiếp xúc nhiều rồi mới biết, người đó biến thái như thế nào, nếu làm kẻ địch của cô thì đúng là đen đủi rồi!

Anh ta đã hạ quyết tâm rồi, sau này có đụng vào ai chứ cũng sẽ không bao giờ đụng vào bà cô đó!

Giống như Vân Ca đoán, Loan Thụ vừa tới quán bar liền lập tức gặp phải bao vây, Loan Thụ nhìn thấy vậy liền cho người mình cũng bao quanh lại thành vòng tròn, khẽ cười, những người này có phải là coi thường anh ta quá không?

Nghĩ vậy anh ta chỉ cười lạnh lùng, từ trong túi quần rút ra một con dao quân đội của Thụy Sĩ, sau đó xông thẳng lên phía trước.

“Giết!” anh ta gào lên, những người của bang Chim ưng cũng cùng lúc đó xông lên, vung con dao trong tay, hướng về những người của Vân bang.

Lúc này đứng trong quán bar là Yến Vân đang đợi Ngọc Tình đến, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy xong, mặt anh ta liền biến sắc.

Đáng chết! Cái con bé đó đúng là giảo hoạt!


“Người đâu, rút một nửa người đi đến Vân bang!” Yến Vân dường như cũng không nghĩ nhiều, lập tức quay người bước đi.

Tuy nói rằng Vân Đỉnh không có điểm gì đặc biệt, ồ, nếu nói về điều đặc biệt thì đó là tiền tiêu rất nhanh, rất nhiều mà thôi, nhưng từ trong đáy lòng anh ta vẫn không muốn đồ của mình bị người khác cướp đi, đây chính là lòng tự trọng! Đó là lòng tự trọng của người đàn ông này!

Người ở quán bar bỗng chốc giảm đi một nửa, Loan Thụ dường như ngay lập tức phát hiện ra. Khẽ nhếch mép cười, những người này đúng là quá coi thương bản thân mình! Nhưng bọn họ có biết cái giá phải trả khi mà coi thường bản thân mình không đây?

Không biết từ khi nào, cả bốn người bọn họ đã học được nụ cười tiêu chuẩn của Ngọc Tình, dường như chỉ cần nhếch mép lên cười là mọi cảm xúc trong họ đều được căn bằng! ồ, hình như là kể từ khi cô bắt đầu thực hiện việc huấn luyện của bang Chim ưng!

Vừa nghĩ tới bốn năm huấn luyện quỷ thần đó, Loan Thụ liền như càng có động lực hơn để ra tay. Cô gái đó đúng là một thảm hoại! làm gì có cô nương nào biến thái như vậy!

Nghĩ tới Ngọc Tình Loan Thụ ra tay càng độc ác hơn, chỉ cần anh ta vung con dao xuống là y như rằng máu chảu đầu rơi.

Tới khi anh ta đưa người vào trong hẳn quán bar thì Yến Vân cũng đưa người đến Vân Đỉnh.

Lúc này ở Vân Đỉnh, cửa trong cửa ngoài đều đứng đầy người của bang Chim ưng, bọn họ không hề thấy bất ngời khi Yến Vân đến, nhưng không bất ngờ thì không bất ngờ, có để cho anh ta vào hay không lại là một chuyện khác!

Vậy là dường như khi họ nhìn thấy Yến Vân, người của bang Chim ưng liền giơ tay ra ngăn lại.

“Tiên sinh, hôm nay ở đây không mở cửa kinh doanh!” một ngữ khí xa lạ, bá đạo làm cho Yến Vân nheo mày.

Anh ta cảm thấy có chút nực cười, tới địa bàn của mình mà còn bị ngăn lại?

Yến Vân nghĩ vậy, ánh mắt an ta trùng xuống, nhìn người đang ngăn mình lại, anh ta ra tay ép người đó xuống.

Bị ép xuống bất ngờ, người đó đột nhiên mất đà, suýt nữa thì quỳ xuống. Anh ta nhìn Yến Vân với ánh mắt sợ hãi, nhưng không chịu lũi bước.

“Tiên sinh, anh không thể vào trong!”

Một câu nói ngắn gọn làm cho Yến Vân tức giận, người của bang Chim ưng đều thế này sao? Tại sao lại giống hệt với đứa con gái kia vậy!

“Tránh ra!” Yến Vân nói lạnh lùng, dùng ánh mắt có lửa nhìn người đó, anh ta giơ tay lên ra hiệu, người của Vân bang lập tức tiến lên phía trước.

“Tôi nói này Yến đại bang chủ!” lúc này Vân Ca đã uống hết cà phê cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn Yến Vân, khẽ cười: “Anh thế này là làm cái gì đấy hả? đến để bàn giao công việc à?”

Vân Ca vừa nói dứt lời, ánh mắt Yến Vân liền trở nên u ám.

“Có điều, tôi nghĩ Yến đại đường chủ đúng là mất công rôi, chỉ là bàn giao thôi mà, đường chủ của chúng tôi tự biết làm thế nào! Nếu không còn việc gì thì mời về cho!”

“Tôi nghĩ chắc cậu có nhầm lẫn gì rồi!” Yến Vân cười lạnh lùng: “Cậu làm thế này là tranh thủ lúc hổ không ở nhà mà khỉ đòi lên làm vương à?”

Vân Ca nghe thấy vậy chỉ khẽ cười: “Tôi có phải là khỉ hay không không quan trọng, Yến bang chủ cũng không cần tốn công phí sức mắng tôi làm gì, anh nên biết rằng tôi chỉ là người thay đường chủ làm việc, vì vậy làm gì đương nhiên chúng tôi cũng phải nghĩ tới đường chủ của chúng tôi trước.”

Nói rồi anh ta dừng lại vài giây: “Ồ, đúng rồi, đường chủ của chúng tôi nói, kể từ ngày hôn nay Vân Đỉnh sẽ do chúng tôi tiếp quản! Còn về phần quán bar đó....”


Vân Ca nói rồi lại như đang xem xét điều gì: “Nó đúng là quá nhỏ, sao có thể lọt vào mắt anh chứ! vì vậy đường chủ chúng tôi đã cho Loan Thụ đi lấy lại, ừm, chắc giờ này cũng đã xong việc rồi đấy!”

Vừa nói dứt lời Yến Vân lập tức nhớ ra, vậy là anh ta nhìn Vân Ca, ánh mắt vô cùng u ám, bây giờ anh ta đang nghĩ có nên để cái tên đang đứng trước mặt mình ở lại đây mãi mãi không, hắn thật là đáng ghét!

“Điệu hổ li sơn?” Yến Vân khẽ cười: “Có điều, cậu chắc chắn rằng các người có thể thắng?”

Nói rồi Yến Vân nhìn về những người đang đứng phía sau mình, lạnh lùng nói.

“Ồ, tôi quên mất!” Vân Ca nhìn thấy đằng sau Yến Vân là hơn 200 người, khẽ nhổ ra một câu, dường như thật sự quên mất vậy, rồi anh ta vỗ tay vài tiếng chậm rãi, lập tức có người từ trong những ngõ hẻm gần đó xông ra, bao vây lấy Yến Vân và người của anh ta.

Cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng khi mà Loan Thụ bị bao vây ở phía ngoài của quán Bar.

“Anh không nhắc tôi khéo tôi cũng quên mất đấy!” Vân Ca khẽ cười: “Vừa nãy vì làm cho những người phía trong Vân Đỉnh sợ hãi nên tôi bảo bọn họ nấp đi! Sao hả, Yến bang chủ, anh đem nhiều người đến thế này là có việc gì à?”

Vân Ca vừa nói dứt lời, Yến Vân nhìn anh ta hằm hằm tức giận. Cái tên khống kiếp.

Giống hệt với đứa con gái đó, đứa con gái đó chỉ làm cho người ta cảm thấy căm thù, ngay đến cả thuộc hạ của cô ta cũng vậy.

Yến Vân nhìn Vân Ca đang cười rạng rỡ đắc chí, bàn tay động đậy, muốn dùng linh lực để tiêu diệt Vân Ca nhưng cuối cùng cũng vẫn cố nhịn.

ở đây nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể giết hết được, nếu làm như vậy ngược lại sẽ để lộ mất thực lực của Yến gia.

Vậy là Yến Vân lạnh lùng hức một tiếng: “Chúng ta cứ đợi đấy rồi xem!”

Nói xong liền quay người bước đi, phía sau Vân Ca nhìn theo bóng dáng của anh ta, trong ánh mắt là sự khinh bỉ, nói cái gì mà đợi đấy rồi xem, không có Yến gia, anh ta là cái gì chứ?

Nghĩ vậy Vân Ca liền khẽ cười: “ĐI chậm thôi nhé, không tiễn!”

Không biết tại sao Vân Ca vô cùng ghét Yến Vân, người đàn ông này đúng là không làm người khác thích được, cái bộ dạng của anh ta làm như cả thế giới này đều là của anh ta không bằng?

Cái bộ dạng của anh ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, không, thậm chí anh ta còn chẳng bằng một con ếch! hức! Như thế mà còn muốn theo đuổi chị Tiên Ức? Anh ta xứng không? Lại nói anh ta cũng chẳng phải thực sự thích chị Tiên Ức!

Thôi được rồi, Vân Ca thừa nhận, anh ta đang lấy việc công để báo thù riêng, thế nhưng ai bảo cái tên Yến Vân đó tự cao tự đại, chị Tiên Ức là một cô gái tốt như thế chỉ xứng và hợp nhất với anh Tiêu Thần thôi!

Đêm nay chắc chắn là không được ngủ rồi!

Sáng ngày hôm sau, các loại tin tức được truyền đi, nói rằng bang Chim ưng và Vân bang chính thức đối đầu nhau, mọi người đều đang đoán, ai sẽ trở thành bá chủ của thế giới ngầm phương Bắc của nước Z?

Các loại dự đoán, các suy nghĩ khác nhau được truyền đi.

Có người thì ủng hộ Vân bang, nói rằng Vân bang nội bộ vững chắc, bang chủ có năng lực, đương nhiên có thể dễ dàng đánh bại các băng nhóm mới nổi.

Có người ủng hộ bang Chim ưng, phải biết rằng, bây giờ bang Chim ưng đã chiếm được Vân Đỉnh và những địa bàn con của nó, hôm nay là Vân Đỉnh, ai biết được ngày mai có phải là tổng bộ của Vân bang hay không?

Những người chỉ là kẻ tay chân trong thế giới ngầm đã đoán như vậy rồi, vậy thì những người ở vị trí với thân phận cao hơn cũng không ngoại lệ.

“Bọn họ thực sự khai chiếc rồi? những người này sao lại không chịu nhường nhau một tí, sống yêu ổn có phải tốt hơn không, như thế mọi người đều đỡ phiền phức, tốn công tốn sức!” bí thư thành phố X đang ở trong văn phòng đi đi lại lại, mắng Vân bang và bang Chim ưng.

Phải biết rằng trên thế giới này trắng và đen mãi mãi không thể nào chỉ là đối lập, có lúc chúng hòa vào nhau, giống như là băng đảng và giới chính trị.

Chỉ cần những người của giới hắc đạo đừng quá đáng quá, thì người của giới chính trị cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ bọn họ, ai lại ngốc tới mức ngày ngày qua lại với một lũ không biết sợ chết là gì.

Phải biết rằng hắc đạo là hắc đạo, bọn họ cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không làm gì được, nhưng tiền đề để quốc gia có thể dung túng cho bọn họ đó là thế lực của bọn họ không được vượt qua thực lực thống trị của quốc gia! Phải biết rằng hậu quả của việc hắc đạo lớn mạnh, vậy thì chế độ pháp chế, luật phát của quốc gia sẽ bị đe dọa.


Nói về lý thì Lưu Lỗ Hàn và Yến Vân đều hiểu về điều này, bọn họ ngày nay đối đầu với nhau, hắc chế lẫn nhau, quốc gia sẽ không nói gì. Thế nhưng một khi một bên đánh bại bên còn lại, vậy thì nhát định thu hút sự chú ý của quốc gia, tới lúc đó quốc gia nhất định sẽ đàn áp.

Bí thư thành phố rất thất vọng, mọi người ai làm việc nấy đừng đụng chạm tới nhau phải tốt hơn không, ông ta cũng chỉ một thời gian nữa là nghỉ hưu rồi, sao những người này lại không hiểu chuyện vậy chứ!

Song suy nghĩ của ông ta đương nhiên là không ai biết cả, kể cả có người biết cũng chẳng ai thèm quan tâm ông ta nghĩ gì.

Sóng gió sắp tới ai mà còn thời gian quan tâm tới người khác! Ai cũng là kẻ có dã tâm, người xưa nói binh sĩ mà không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt. Đừng nói tới Ngọc Tình và yến Vân, chỉ cần lôi một người ra hỏi thì ai cũng đều có giấc mơ cả! Đó gọi là giấc mơ, hiểu không hả?

Ngày nay bọn họ nếu đã có thực lực thì ai còn đi quan tâm tới cảm nhận của người khác nữa! Đợi tới khi bọn họ chiếm được thứ họ muốn hãy rồi nói tiếp! Vậy là bang Chim ưng và Vân bang cuộc chiến này nhất định phải đánh!

Một núi không thể có hai hổ, trừ khi là một đực một cái. Tuy hai người này đúng là một đực một cái, nhưng bọn họ đều không để đối phương lọt được vào mắt mình, trừ khi một người cúi đầu làm quân, bằng không sẽ không có gì phải bàn cãi nữa.

Vậy là Ngọc Tình vừa sáng ra đã tỉnh dậy, cô đã thấy Yến Vân ngứa mắt từ lâu, sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này chứ?

Không có được tâm trạng tốt như Ngọc Tình, có một số người tâm trạng vô cùng rối bời, ví dụ như Yến Vân, ví dụ như Lưu Lỗ Hàn.

Lúc này, Lưu Lỗ Hàn sau khi đập vỡ một chiếc lục bình cổ trong phòng của ông ta thì cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn. Cái con nha đầu này! Ai mới là bang chủ của bang Chim ưng hả? làm như ông ta chết rồi chắc?

Dường như Ngọc Tình đã thực sự quên mất ông ta mới là bang chủ! thực ra, cô chẳng còn quan tâm tới ông ta nữa rồi, cô ra quyết định quen rồi, ai mà thèm để ý tới cảm nhận của ông ta chứ!

“A Văn!” Lưu Lỗ Hàn hít một hơi thở thật sau, mặt ông ta nhăn lại, giọng kìm xuống.

“Vâng, chủ nhân!” ông ta vừa lên tiếng gọi đã có người xuất hiện phía sau ông ta, nói giọng có vẻ lạnh lùng nhưng kính cẩn.

Ngọc Tình lúc này không còn nhỏ, nếu cô còn, chắc chắn cô biết người này làm gì, người này chính là ninja huyền thoại của nước R.

“Bây giờ ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ!” Lưu Lỗ Hàn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đó: “Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”

“Vâng!” tên ninja đó không nói thừa một từ nào, mỗi hành động của nó cứng nhắc như một người máy.

“Phá Ngọc Tình cho ta! Sau đó bán nó cho nhà chứa! Ta muốn nó sống không bằng chết!”

Lưu Lỗ Hàn nói với ngữ khí căm hận và sự tức giận đã được kìm nén xuống.

Lúc này Ngọc Tình không biết bản thân mình đã trở thành đối tượng bị tấn công, cô đang hào hứng lên kế hoạch để phủ đầu Yến Vân, nói cho anh ta biết rằng trên thế giới này ai mới là bá vương thực sự.

Hôm nay cô phải nói với anh ta, Vân bang bắt đầu kể từ ngày hôm nay sẽ thuộc về cô!

Ngọc Tình đang đắc ý không hề biết rằng Lưu Lỗ Hàn đã nhắm vào bản thân mình, càng không biết Lưu Lỗ Hàn lại hận bản thân mình như thế. Mãi cho tới khi cô biết về điều này, cô có chút như không tin đó là sự thật.

Tuy cô chẳng coi ông ta ra gì, thế nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ làm gì ông ta! Dù gì cũng là nể mặt Lưu Bân, cô cũng sẽ không làm gì quá đáng với ông ta, bọn họ có thù hằn với nhau lớn vậy sao? Lại còn bán cô vào nhà chứa!

Quả nhiên là Ngọc Tình đã coi nhẹ về sự độc ác, hẹp hòi và nghi ngờ của Lưu Lỗ Hàn. Ông ta đã không chịu được cảnh những người anh em của ông ta hơn ông ta, không chịu được vì quyền lực mà hại chết anh em mình, huống hồ là Ngọc Tình.

Trong lòng của Lưu Lỗ Hàn, Ngọc Tình còn đán căm hận hơn cả Phong Hòa và ba người kia! Là ông ta đã đưa cô đến với bang Chim ưng, là ông ta đã đưa cô lên vị trí đường chủ của Lôi Hổ Đường, thế nhưng cô đã làm những gì? Cô chẳng coi ông ta là gì, thậm chí lại còn muốn khống chế ông ta!

Lưu Lỗ Hàn đã tự hào kiêu ngạo cả một đời sao có thể chịu được nỗi nhục này! Sao có thể chịu được nỗi nhục để một con bé trèo đầu cưỡi cổ!vì vậy, ông ta phải giết cô! Không, ông ta phải làm cho cô sống không bằng chết! Thậm chí lại còn dám quyến rũ con trai ông ta!

Không thể không nói, Lưu Lỗ Hàn đúng là điên rồi! đây là suy nghĩ của Ngọc Tình sau khi biết tất cả mọi chuyện về Lưu Lỗ Hàn! Người đàn ông này đúng là thần kinh!

Lúc này Ngọc Tình không biết về mọi chuyện đã đứng dưới lầu của tổng bộ Vân bang, nhìn vào tòa nhà đó, cô khẽ cười.

“Nơi này nhất định sẽ là của ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui